Hôm nay,  

Xuân Hồi Tưởng: Đón Xuân Này, Nhớ Xuân Xưa

13/02/201800:00:00(Xem: 5702)
HOI TUONG_Thuyen Nhan_Xe bo_Ninh Hoa que toi

Hồi tưởng: Tàu số 087 chở 759 người xuất phát từ Đồng Đế Nha Trang ngày 27/7/1979. . Quê nhà vẫn hình ảnh xe bò...

 

Đường Bình

                                            

Ba mươi lăm năm trước, trong một đêm binh lửa hãi hùng, gia đình tôi và hai người em, cùng với bốn trăm nhân viên Mỹ, được hộ tống ra phi cảng Tân Sơn Nhứt, leo lên chiếc máy bay khổng lồ C-5 của Không Lực Mỹ cất cánh giữa đêm khuya. Sau hai đợt hỏa châu để ngăn cản hỏa tiễn SAM của địch. Máy bay lên cao ba mươi ngàn bộ, phi hành trưởng thông báo chuyến bay này không bay qua Clark Airforce Base Philippines, sẽ bay thẳng qua Guam, mấy tiếng đồng hồ sau, máy bay đáp xuống phi trường Anderson Airforce Base của đảo Guam, từ giây phút này, chúng tôi trở thành dân tỵ nạn Đông Dương đầu tiên đến nước Mỹ. Thắm thoắt, tháng Tư 2010 là năm kỷ niệm ba mươi lăm năm gia đình tôi tỵ nạn trên đất Mỹ.

Ngược dòng lịch sử, trăm năm trước, nước Trung Hoa loạn lạc, tổ tiên tôi lên tàu xuôi nam lánh nạn, tàu xuống đến Ninh Hòa bị giong bảo nên tàu cập bến, được người địa phương rộng tình cho lên bờ định cư, kêu tổ tiên tôi là người "Tàu", mấy đời sau, tôi được sinh ra và lớn lên nên tôi chỉ biết huyện Ninh Hòa là quê hương của tôi.

Tôi sinh ra giữa thời quê hương loạn lạc, Ninh Hòa chìm trong khói lửõa, hình ảnh đau thương khi đất nước bị chia đôi còn ghi đậm trong tâm tư tôi. Đến năm 1954, khi miền nam Việt Nam thành lập Đệ Nhứt Cộng Hòa, tất cả người Tàu phải đổi quốc tịch, từ mẫu quốc Trung Hoa nay thành Việt Nam Cộng Hòa, và từ người Tàu thành Người Việt Gốc Hoa. Đối với tôi, sự thay đổi đó càng chứng tỏ tôi là người Việt Nam, và chỉ có một quê hương Ninh Hòa.

Nghĩ lại cái thân phận người Tàu buồn thật, trăm năm qua, người Tàu đi đến đâu cũng không quản ngại gian lao, dốc hết mình để xây dựng kinh tế, làm cho nơi mình ở thêm phồn thịnh, nhưng khi thời cuộc thay đổi, thì cái quốc tịch không che được cái họ, vì thế mà người Tàu phải bỏ của mà chạy lấy người.
 
Chạy như bầy chim bị vỡ tổ, bạn bè tôi đã phải ra đi như con chim lạc đàn, chúng đi thật xa để rồi trở thành Thuyền Nhân, từ cái quốc tịch Trung Hoa rồi Việt Nam, nay được cho thêm một cái quốc tịch mới Mỹ, Anh, Pháp, và cái danh hiệu mới Việt Kiều. Theo thống kê của Cao Ủy Tỵ Nạn Liện Hiệp Quốc, tổng cộng có đến tám trăm ngàn người Hoa đã rời khỏi Việt Nam trong đợt bài Hoa 1979.

Ba mươi lăm năm trước, bà chủ một nhà hàng danh tiếng trong thành phố mở tiệc chúc mừng gia đình tôi, là gia đình tỵ nạn Đông Dương đầu tiên, đến định cư tại thành phố Olympia, xong bữa tiệc, bà tiễn chúng tôi ra về. Bà vừa đi vừa thân mật khuyên bảo:

  "Đừng nhìn cái phẳng lặng trên mặt nước mà hãy coi chừng ngọn sóng ngầm. Là người Tàu thì dù đi đâu trên thế giới, chúng ta cũng phải luôn luôn đề phòng, biết đâu Biển Đông sẽ có ngày dậy sóng."

Câu nói này phản ảnh chiến dịch bài Hoa ở Mỹ trong những năm một ngàn chín trăm ba mươi mấy, lúc đó người Tàu ở Mỹ bị cấm không cho vào quốc tịch Mỹ, vì không có quốc tịch Mỹ cho nên khi nước Mỹ bị suy thoái kinh tế, dân chúng Mỹ xách gậy, săn lùng người Tàu, đuổi ra khỏi nhà, bắt bỏ lên xe lửa, chở đến bến tàu San Francisco trả về lại Trung Quốc.

Năm 2008 nước Mỹ bị suy thoái kinh tế trầm trọng, tính cho đến nay, đã có hơn sáu triệu người thất nghiệp, hằng triệu người không có tiền trả nợ mua nhà, có người thua lỗ quá nặng đã nhảy lầu tự vận, có đứa xách súng bắn loạn xạ, hoàn cảnh rất tang thương. Nhưng không ngờ, lần này cái quốc tịch che chở được cái tên, nên người Tàu và tất cã sắc dân khác trên nước Mỹ yên chí, ở lại làm ăn. Giả sử nếu lịch sử bài Hoa lại tái diễn, thì cái thân phận người Tàu ở Mỹ sẻ ra sao. Cho đến ngày nay, trên quả địa cầu này, nơi nào có mặt trời là nơi đó có người Tàu. Tôi đi qua nhiều nước trên thế giới, ở đâu cũng thấy có phố Tàu, riêng con em của người Tàu học trường Binh Hòa Ninh Hòa cũng có mặt ở nhiều nơi trên trái đất, khắp năm châu bốn biển, nhờ trời thương hầu hết đã an cư lạc nghiệp.



Nghĩ lại cuộc đời này có lúc cũng buồn, ở xứ Mỹ này phải cày cho siêng, làm việc mười hai tiếng đồng hồ mỗi ngày, có khi còn phải đi làm thêm cuối tuần hoặc overtime để đáp ứng nhu cầu trong gia đình. Làm nhiều đóng thuế nhiều, làm ít không đủ tiêu, còn phải đương đầu với sư khác biệt ngôn ngữ, phong tục, tập quán và nhiều vấn đề phức tạp khác, trong tiến trình hội nhập phải trả cái giá rất đắt. Đến khi cuộc sống ổn định thì đã già, phải đương đầu với cái sống cô đơn hiu quạnh. Nhớ lại câu nói: Ninh Hòa là nơi "Trai Đi Có Vợ, Gái Đi Có Chồng". Có lúc, tôi muốn bỏ hết tất cả để trở về để có cuộc sống an nhàn bên dòng sông Dinh hiền hòa, ngặt nổi bây giờ con thì lớn, cháu thì đông, thương tụi nó nên ôm hết vào lòng, thêm nhiều ràng buộc, khiến cho đường về quê củ càng lúc càng xa xăm.

Đường về Ninh Hòa không khó, mà vì đường xá quá xa xôi và nhiều trắc trở. Bạn bè của tôi tản mát khắp mọi nơi trên thế giới, đã ba mươi lăm năm qua rồi mà có người vẫn chưa có dịp về quê một lần.

 Tôi nhớ lại lầu đầu tiên tôi về Ninh Hòa, do sự khuyến khích của anh Dương Tấn Long, và cô Hà Thu Thủy, Hội Trưởng Hội Ninh Hòa Dục Mỹ tại Thành Phố Sài Gòn, chính cô Thủy đã dẫn tôi về Ninh Hòa. Khi đặt bước chân đầu tiên trên lối cũ, tôi đã thấy tim mình rung động, nhìn căn nhà cũ của tôi nay đã có chủ mới mà lòng buồn hiu, và thật là ngỡ ngàng khi gặp lại tình xưa. Những năm sau đó tôi có về lại Ninh Hòa, và đã có lần tôi ăn Tết một mình tại nhà ngủ Trần Phú, bữa ăn tân niên hôm đó là phanh nem Ninh Hòa, dĩ nhiên là ngon và đầy hương vị quê hương, mơ màng tôi nhìn màu xanh vàng của đống lá nem mà tưởng như xác pháo hồng đầu Xuân, lòng tràn đầy hạnh phúc.

Mươi năm vừa qua, tôi đã về Việt Nam mười bốn lần, mổi lần về đến quê nhà, tôi cảm thấy rất là vui. Tôi đi nhiều nơi, thấy nhiều thứ, cái gì cũng xinh, cái gì cũng cho tôi một gốc ảnh đẹp. Từ chùa một cột dưới mưa Xuân ở Hà Nội, cảnh Hạ Long đẹp nhứt trần gian. Cầu Hiền Lương đã nối lại hai miền, chiến trường Khe Sanh chìm sâu trong sương mai lúc ẩn lúc hiện. Ngồi thuyền rồng nghe nhạc cung đình trên sông Hương. Về miền Thùy Dương để nghe lại tiếng sóng vỗ Hòn Chồng, ăn chiếc nem Ninh Hòa để lấy lại hương vị đã mất mấy mươi năm qua. Tôi thấy lại Sông Dinh nước chảy hiền hòa, và con đường trần Quý Cáp ngày xưa tôi vẩn đi giữa đêm khuya.  Nhìn phà Rạch Miểu chìm trong quên lãng, mà nhớ lại người em gái Mỹ Tho đã một lần chia xẻ ân tình qua nửa trái chuối nướng.  Về miền Sông Nước thấy lại cô lái đò ngang, đã có lần đưa tôi qua bến Ninh Kiều.  Tôi ngắm hoàng hôn bên cầu Tô Châu, và chân bước đi trên bờ đê giữa cánh đồng lúa mạ non, như con chim sổ lòng bay xa năm nào, nay trở về nghe lại tiếng hò trên cánh đồng bát ngát miền nam, làm mát lòng người tha hương.

 Cho đến cuối năm 2009, sau bao năm lặn lội đây đó, đã có lần suýt bỏ mạng trên đường tác nghiệp, tôi đã ghi vào ống kính hơn hai mươi ngàn tấm hình, trong số này có chín ngàn tấm hình chụp ở ba miền Việt Nam. Tất cả hình ảnh đã được đưa lên mạng www.vanninh.com cho thế giới thấy cái đẹp của quê hương tôi.

Nhưng, đến tuần lễ thứ ba là tôi lại nhớ nhà, mong đến ngày trở về. Mười năm vừa qua, tôi như con chim lạc đàn, bay qua rồi bay lại giửa hai bờ đại dương, mang trong người một tâm trạng ở bên này thì nhớ bên kia. Trên thực tế thì một nửa bên này là tổ ấm thân yêu, một nửa bên kia tôi như một viển khách trên quê hương của mình, thật khó mà diễn tả cho hết nổi lòng.

Thôi! buồn mà chi, mùa Xuân lại trở về, hãy vui với những gì mình đang có. Đời còn dài, còn nhiều bạn bè ở xa đã lâu chưa gặp lại, tôi hy vọng  mùa Xuân này có thể lên đường,  thăm mấy bạn hiền Ninh Hòa, đồng cảnh ngộ bên trời Âu, cho thỏa chí tang bồng.

Đường Bình

Kính Chúc Quý Độc Giả

Tâm thân An Lạc

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi nghe nhiều người tỏ ý bi quan về hiện cảnh cũng như tương lai (đen tối) của Việt Nam. Dân tộc nào, số phận đó. Một đất nước có những người viết sử và làm luật (cỡ) như ông Dương Trung Quốc thì… đen là phải!
Việt Nam bước vào năm Giáp Thìn 2024 với gánh nặng tham nhũng và một đội ngũ “không nhỏ” cán bộ, đảng viên suy thoái đạo đức lối sống. Đó là cảnh báo của người đứng đầu đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng, trong cuộc phỏng vấn đầu năm của Thông Tấn Xã Việt Nam...
Từ thế kỷ thứ ba trước Tây lịch, Triết gia Mạnh Tử (372-289 BC) của Trung Hoa đã nói rằng, “Dân là quý, thứ đến đất nước, rồi tới vua.” Điều đáng nói là Mạnh Tử là người đi theo học thuyết của Nho Gia vốn chủ trương vua là con ông Trời (Thiên tử) được sai xuống nhân gian để trị quốc an dân, vậy mà cũng không thể phủ nhận vai trò quan trọng, nếu không muốn nói là tối quan trọng của người dân. Thời hiện đại, công pháp quốc tế đã nêu ba yếu tố chính hình thành một quốc gia: người dân, lãnh thổ và chính quyền. Trong đó, thật ra người dân chính là yếu tố then chốt quyết định. Lãnh thổ nếu không có dân ở, không có người quản trị thì không phải là đất nước của một dân tộc. Chính quyền từ người dân mà ra, bởi vì trước khi một người ra nắm quyền cai trị đất nước thì người đó phải là một người dân của đất nước ấy. Hơn nữa, sự thịnh suy của một quốc gia nằm trong tay người dân.
“Phản động lực” mà người Đài Loan thể hiện trong cuộc bầu cử tổng thống vừa rồi khiến tôi, sau những suy nghĩ miên man về chuyện nước non, lại quay về với bài học yêu nước của thời tiểu học với câu hỏi khó, khiến nhiều học trò gác bút: “Em hãy tìm từ phản nghĩa với ‘tôn đại’.” Trung Quốc càng hung hăng đe dọa bao nhiêu, Đài Loan càng quật cường ngạo nghễ bấy nhiêu. Mà nếu Bắc Kinh ngu ngơ hay vờ vịt không biết gì đến định luật này thì, thầy nào tớ đó, Hà Nội cũng mù tịt hay giả bộ tương tự. Họặc mù tịt như thể đã hoàn toàn miễn dịch trước luật này; hoặc đóng kịch như thể không hề sống trong không gian ba chiều bình thường mà là một môi trường nào đó thiêu thiếu, cơ hồ chỉ… hai chiều rưỡi.
Tôi sinh trưởng ở Đà Lạt (Thành Phố Ngàn Hoa) nên sự hiểu biết về hoa lá cũng không đến nỗi tồi. Thế mà mãi tới bữa rồi, nhờ xem trang Trăm Hoa, mới được biết thêm về một loài hoa nữa – hoa ban: “Mùa hoa nở là lúc các cặp đôi nô nức đến thăm Tây Bắc. Hoa ban trắng tượng trưng cho tình yêu chung thủy và sự chân thành, dù tình yêu có gặp nhiều trắc trở, khó khăn thì cũng tự tin vượt qua và sẵn sàng đi đến bến bờ hạnh phúc. Các cặp đôi yêu nhau thường thề nguyện dưới gốc cây hoa ban như một minh chứng cho tình yêu thủy chung, bền chặt.”
Nhìn vào sự xuất hiện, sinh trưởng và tồn tại của chế độ cộng sản ở Việt Nam, chúng ta không thể phủ nhận đã có sự tương đồng với những thông tin tóm lược vừa nói về bệnh ung thư của con người...
Tôi tình cờ nhìn thấy hình Nguyễn Thúy Hạnh đang lơn tơn đẩy một cái xe cút kít đầy ắp bưởi (trên trang RFA) trong một cuộc phỏng vấn do Tuấn Khanh thực hiện, vào hôm 19 tháng Giêng năm 2021. Bên dưới tấm ảnh này không có lời ghi chú nào về thời điểm bấm máy nên tôi đoán có lẽ đây là lúc mà cô em đang hớn hở đến thăm vườn bưởi của họ Trịnh (ở Hòa Bình) vào “thuở trời đất (chưa) nổi cơn gió bụi”!
Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đang phải đối mặt với cuộc tranh chấp nội bộ trong kế hoạch tìm người kế nhiệm lãnh đạo khóa đảng XIV, nhiệm kỳ 2026-31. Những tranh chấp này được giữ kín để tránh hoang mang nội bộ. Chúng bộc phát ngay tại các Đại hội đảng địa phương và các ban đảng từ tháng 10 năm 2023...
Cuộc bầu cử tổng thống lần thứ 8 tại Đài Loan đã được tổ chức vào ngày 13/1 với kết quả là ông Lại Thành Đức Phó chủ tịch Đảng Dân tiến (Democratic Progressive Party, DPP) thắng cử...
Chúng ta đang làm nhân chứng cho một cuộc bầu cử kỳ quặc và đa sự chưa từng xảy ra trong lịch sử đầu phiếu ở Hoa Kỳ. Có thể nói, không chỉ lịch sử, mà rộng lớn hơn, chính là "sự cố" văn hóa chưa từng thấy. Bước vào năm 2024, sự tranh đua giữa hai đảng Cộng Hòa và Dân Chủ càng gay go, khốc liệt với âm mưu, độc kế, thủ đoạn, ám toán, bôi nhọ, mánh mung, để xem ai sẽ là chủ nhân của ngôi Nhà Trắng trong bốn năm tới. Tất cả những ý nghĩ, hành vi đó đều gôm vào chính sách, chiến lược và chiến thuật vận động bầu cử. Bạn đọc sẽ có dịp theo dõi các thầy bàn người Mỹ và thầy bàn người Việt (trong và ngoài nước) phong phú hóa, hư cấu hóa, ảo tưởng hóa về việc bầu cử, tạo ra câu chuyện nửa thực, nửa hư, thú vị, bất ngờ với giận dữ và thất vọng, sung sướng và buồn bã, rung đùi và cụng ly, nguyền rủa và chửi bới, vân vân. Thông thường những luận lý, âm mưu, phê phán, dự đoán đó… được mổ xẻ qua kiến thức và kinh nghiệm tây phương, nơi có hàng ngàn sách vở nghiên cứu chính trường, chính đạo,
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.