Hôm nay,  

10 Năm Quỹ Khuyến Học Ninh Hòa

05/12/201700:00:00(Xem: 4703)
QUY HOC BONG NINH HOA
Quỹ Khuyến Học Ninh Hòa.

 
Đường Bình

 
Mùa Đông ở Bắc Mỹ Châu dù ở miền Đông Bắc hay Tây Bắc, không khí lạnh giá và bầu trời rất ảm đạm. Mới bốn giờ chiều trời đã tối thui. Tôi quấn mền cho ấm, đang mơ màng trên sofa bổng nghe chuông điện thoại reo. Tôi chẩm rải chụp lấy chiếc máy, chưa kịp đặc máy nghe lên tai thì tiếng hét sấm sét phát ra, giọng nói khét lẹt của bào đệ Đường Hào thúc dục: "Lên nhà em gấp gấp! Lên ngay bây giờ!" Với giọng nói như thế thì tôi không còn cơ hội để hỏi lý do. Tôi bật dậy như cái rò so, bốc chiếc áo ấm ra xe chạy như bay. Nhà tôi cách nhà Đường Hào chỉ hai cây số thôi nhưng xe phải chạy vòng vòng quanh co, lòng mong rằng không có chuyện gì nguy hiểm. Gần đến nhà, tôi chậm xe lại, mắt láo liên quan sát, thấy ngọn đèn ở cửa trước mở sáng toan. Cái cảm nghỉ không lành vẫn còn. Đậu xe ngoài đường, tôi bước vào lại thấy có chiếc xe màu đen đậu trước garage, bản số xe của tiểu bang Oregon. Tôi thở phào.

Thong thả tôi bước đến cửa chính, bấm chuông. Cửa bật mở, không thấy chuyện gì khẩn cấp chỉ thấy trong nhà có hai người ngồi trong phòng khách. Chủ nhà thúc dục tôi bước vào trong. Một vị khách đứng dậy nhìn tôi mở miệng cười và hỏi: "Còn nhớ tôi không?" Thú thật tôi không nhớ. Anh nói: "Em là Trần Đức Cảnh đây". Tôi siết tay Cảnh thật chặc vì đã ba mươi năm rồi nay anh em mới gặp lại lần thứ hai. Tay bắt mặt mừng rồi anh nghiên mình giới thiệu người đồng hành - anh Lê Huệ. Sau lời chào nhau, chủ nhà bảo mọi người ra xe đi ăn rồi nói chuyện.

Hai chiếc xe chạy vòng vòng để giới thiệu thành phố thủ phủ Olympia của chúng tôi. Tuy có cái tên là thủ phủ của tiểu bang, các công sở nhà nước to lớn đều tập trung ở đây; nhưng phải kiên nhẩn, chỉ cần xe chạy dăm phút thì đã lọt ra ngoại ô. Cuối cùng hai chiếc xe chạy vào con đường chính của thành phố. Hai xe tấp vào tiệm ăn Bamboo. Tiệm này chuyên bán cơm Tàu cho khách Mỹ. Chù tiệm là một người Việt gốc Tàu có quốc tịch Mỹ.

Mọi người chọn bàn bên cửa kính để nhìn tuyết rơi. Hai hôm nay các đài truyền hình trung ương lẩn địa phương thông báo khắp nước Mỹ và Canada bị bảo tuyết hoành hành khủng khiếp. Trong tiểu bang này tuyết rơi ngập đường xá, cây cối đổ ngã sập nhà, giao thông bị cản trở trầm trọng, tai nạn xẩy ra khắp nơi. Truyền hình khuyên mọi người đừng ra đường nếu không có cần thiết. Hảy nằm nhà chơi game với gia đình cho an toàn, nhưng đâu có ai nghe. Vào mùa lạnh các quán bar và nhà hàng đều đông nghẹt.

Người hầu bàn đưa cho mỗi người một cái thực đơn. Vì là lần đầu đến đây nên mọi người châm chú đọc thực đơn. Đang ngớ ngẩn thì bà chủ bước đến miệng cười toe toét. Bà hỏi mấy anh ăn gì đây? Thấy mọi người ú ớ, bà bảo ăn cơm Việt Nam nghen? Mọi người đồng ý. Hôm đó bà cho chúng tôi ăn món ăn không nằm trong thực đơn của nhà hàng - món cá Trout chiên dòn dầm nước mấm ớt thật cay. Tô canh chua không có môn nhưng nhiều giá, rải rác mấy miếng cà chua nổi lình phình trong cái tô đầy nước.

Mặc cho bên ngoài tuyết rơi, chúng tôi thưởng thức một bửa cơm ấm cúng. Sau đó, mọi người ra xe, bắt tay từ gĩa. Anh Huệ lái xe đưa anh Cảnh về Portland, Oregon, cách đây hơn một trăm dậm hay khoảng 160 cây số. Đường Hào nói: "Trời đang bảo tuyết, đường đi rất nguy hiểm nhưng Cảnh buộc phải về Portland tối nay để kịp sáng mai đáp chuyến bay về lại Boston. Hào nói thêm: "Cảnh từ Boston (tiểu bang Massachusetts) bay qua San Jose (tiểu bang California), rồi mới bay lên Portland (tiểu bang Oregon) để gặp anh Huệ. Sáng nay hai người lên Seattle (tiểu bang Washington). Trên đường trở về Cảnh đến gặp em và cho biết là đi vận động thành lập Quỹ Khuyến Học Ninh Hòa.


̣̣Đó là mùa Đông năm 2003. Thật không thể tưởng tượng được đến nay thế mà đã hơn mười năm. Thỉnh thoảng tôi ghé thăm trang web Quỷ Khuyến Học Ninh Hòa. Được biết từ năm khỏi đầu 2004 quỷ học bổng có 22 người duy nhứt ở Mỹ tài trợ. Năm 2014 mười năm sau số người tài trợ đã lên đến 197 người. Phần đông nhà tài trợ trong năm 2014 là từ trong nước như Saigon, Nha Trang, Ninh Hòa và các vùng lân cận tại Việt Nam. Số người tài trợ từ nước ngoài cũng tăng theo thời gian, và bây giờ ngoài nước Mỹ có người từ nhiều nước khác trên thế giới.

Từ con số 17 em nhận học bổng năm đầu 2004 tính đến nay quỷ học bổng đã phát ra 600 xuất học bổng. Một con số rất phấn khởi cho quý anh chị em trong ban Quỷ Khuyến Học Ninh Hòa.

Nhớ lại một hôm trong chuyến hành hương qua Ấn Độ. Chúng tôi nghỉ đêm tại khách sạn Imperial Palace tỉnh Kushinagar. Sau một đêm ngủ mệt mỏi tôi thức dậy rất sớm, kéo màng cửa nhìn ra ngoài để chiêm ngưởng cảnh vật ban mai của xứ Ấn Độ huyền bí. Nhìn qua bên kia đường, đối diện khách sạn tôi thấy có một tấm bảng hiệu với chử 'Welcome'. Hiếu kỳ tôi đọc thêm hàng chử phía dưới "Linh Sơn Buddhist High School Kushinaga". Tiến lại gần hơn tôi thấy một dảy phòng học, ngoài sân có rất nhiều trẻ em chen nhau nhảy giây đá cầu trong sân trường nhỏ khiến tôi nhớ lại sân trường Đức Trí Xóm Rượu ngày xưa tôi đi học lúc thiếu thời.

Tôi bước vào sân trường mà lòng bàng hoàng tưởng chừng như mình về thăm trường củ. Các em chào hỏi rất thân thiện. Tôi chụp vài tấm hình, trao đổi vài câu chuyện với mấy em. Gặp ông Hiệu Trưởng tôi hỏi cho biết sự tình. Ông nói Kushinaga là vùng thánh địa của Phật Giáo. Nhiều đoàn thể Phật Giáo từ các nước trên thế giới đến đây xây chùa. Trường này do một nhà sư Việt Nam khởi xướng nên đặt tên là Linh Sơn. Trường dạy từ mẩu giáo đến lớp mười. Trong niên khóa này trường nhận vào 680 học sinh. Số học sinh nghèo càng ngày càng đông, một phòng phải dạy hai ba lớp nên trường cần sự giúp đỡ. Ông kêu gọi các chùa trong khu vực và khách thập phương giúp đỡ.

Tôi nhớ lại trước đây tôi có dịp đọc một bản tin, trong đó có nhắc lại câu nói của Đệ Nhất Phú Nhân Hoa Kỳ trong một bài diển văn tại đại hội Phụ Nử Thế Giới. Bà nói: "We need a village to care for a child", tạm dịch: "Chúng ta cần một làng người để chăm sóc cho một đứa trẻ."

Con đường đi đến mục tiêu của Quỷ Khuyến Học Ninh Hòa còn dài. Điểm đến của con đường khuyến học còn rất xa. Mười năm là một thời gian dài. Nó là một dấu ấn cho thấy nổ lực của một chương trình khuyến học gương mẩu. Xin chúc mừng Quỷ Khuyến Học Ninh Hòa.

Một hôm trong lúc dừng chân nghỉ ngơi tại Tam Giác Vàng miền Bắc Thailand, tôi nhận được email của anh Cảnh cho biết Qủy Khuyến Học Ninh Hòa kỷ Niệm Mười Năm Thành Lập. Thật tình mà nói cái email này làm tôi vui và vô cùng cảm xúc. Nhớ đến cái đêm anh Huệ và anh Cảnh vì Quỷ Khuyến Học Ninh Hòa đã liều lỉnh xong pha giữa đêm khuya vượt xa lộ trong cơn bảo tuyết khủng khiếp ở Mỹ năm xưa.

Đường Bình

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
Không phải “học” mà là bắt, là tóm đầu, là tống cổ vào nhà giam: khi cân bằng quyền lực ở Hà Nội xáo trộn với tiền chấn rung chuyển tận Amsterdam thì cái khẩu hiệu quen thuộc của Vladimir Lenin ngày nào cũng phải được cập nhật. Không còn “Học, học nữa, học mãi” mà, táo tợn hơn, hệ thống quyền lực đang giỡn mặt Lenin: “Bắt, bắt nữa, bắt mãi”.
Câu chuyện kể từ xa xưa, rất xa xưa, là từ thời đức Phật còn tại thế: Có một người Bà La Môn rất giầu có và rất quyền thế, ông thích đi săn bắn thú vật trong rừng hay chim muông trên trời. Một hôm đó, ông bắn được một con thiên nga to đẹp đang bay vi vút trong bầu trời cao xanh bát ngát thăm thẳm trên kia. Con thiên nga vô cùng đẹp bị trúng đạn, rơi xuống đất, đau đớn giẫy và chết. Ông liền chạy tới lượm thành quả của ông và xách xác con thiên nga lộng lẫy về cho gia nhân làm thịt, làm một bữa nhậu, có lẽ.
Dù đã từ trần từ lâu, Võ Văn Kiệt vẫn được người đời nhắc đến do một câu nói khá cận nhân tình: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”. Tôi vốn tính hiếu chiến (và hiếu thắng) nên lại tâm đắc với ông T.T này bởi một câu nói khác: “Chúng tôi tự hào đã đánh thắng ba đế quốc to”. Dù chỉ ngắn gọn thế thôi nhưng cũng đủ cho người nghe hiểu rằng Việt Nam là một cường quốc, chứ “không phải dạng vừa” đâu đấy!
Lý do ông Thưởng, ngôi sao sáng mới 54 tuổi bị thanh trừng không được công khai. Tuy nhiên, theo báo cáo của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương và các cơ quan chức năng, thì ông Võ Văn Thưởng “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm...
Cứ theo như lời của giáo sư Nguyễn Văn Lục thì T.T. Thích Trí Quang là tác giả của câu nói (“Cộng Sản nó giết mình hôm nay, mai nó mang vòng hoa đến phúng điếu!”) thượng dẫn. Tôi nghe mà bán tin bán nghi vì nếu sự thực đúng y như vậy thì hoa hòe ở Việt Nam phải trồng bao nhiêu mới đủ, hả Trời?
Đảng CSVN tự khoe là “ niềm tin hiện thực hóa khát vọng phát triển đất nước phồn vinh, hạnh phúc“của nhân dân, nhưng sau 94 năm có mặt trên đất nước, thực tế đã chứng minh đảng đã cướp mất tự do của dân tộc, và là lực cản của tiến bộ...
Khi Kim Dung gặp Ian Fleming cả hai đều hớn hở, tay bắt mặt mừng và hể hả mà rằng: “Chúng ta đã chia nhau độc giả của toàn thể thế giới”. Câu nói nghe tuy có hơi cường điệu (và hợm hĩnh) nhưng sự hỉ hả của họ không phải là không có lý do. Số lượng sách in và số tiền tác quyền hậu hĩ của hai ông, chắc chắn, vượt rất xa rất nhiều những cây viết lừng lẫy cùng thời. Ian Fleming đã qua đời vào năm 1964 nhưng James Bond vẫn sống mãi trong… sự nghiệp của giới làm phim và trong… lòng quần chúng. Tương tự, nhân vật trong chuyện kiếm hiệp của Kim Dung sẽ tiếp tục là những “chiếc bóng đậm màu” trong tâm tư của vô số con người, nhất là người Việt.
Trong tháng Hai vừa qua, cái chết đau thương, lẫm liệt của nhà đối kháng người Nga Alexei Navalny trong tù đã gây sầu thảm, phẫn nộ cho toàn cộng đồng tiến bộ nhân loại. Đối với người Việt Nam tiến bộ, nỗi đau lại càng sâu thêm khi trong ngày cuối cùng của tháng Hai, ngày 29, nhà cầm quyền độc tài Hà Nội bắt đi cùng lúc hai nhà đấu tranh kiên cường...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.