Hôm nay,  

“Whats Up?” Tiếng Gào Đòi Tự Do

8/22/201700:00:00(View: 7136)

Tôi còn nhớ khi mình mới qua Mỹ hồi đầu năm 92 có nghe được bản nhạc này ở nhà một người bạn và bị nó thu hút ngay và ám ảnh tôi mãi cho đến bây giờ. Lúc đó mình chỉ thích nhạc của bài và nhất là giọng ca đầy truyền cảm của cô ca sĩ mà không biết tên của ban nhạc và tên của nàng là gì. May sao, mới vừa rồi lên YouTube mình bấm cầu may tên bài ca và thấy hiện lên ban nhạc nữ có tên rất lạ là: 4 No Blondes và tên của nữ ca sĩ là Linda Perry. Tính đến nay thì đã có hơn hai triệu rưỡi lượt người vào YouTube xem bài ca này.

Xem qua tiểu sữ của Linda, sinh năm 1965 tại tb Massachusetts, thì được biết cô ngoài việc là một ca sĩ, còn là một người viết nhạc và là nhà sản xuất âm nhạc rất nổi danh trong ngành. Cô từng viết nhạc cho các ca sĩ nổi danh đương thời như Christina Aguilera và Pink. Đầu những năm 1990, cô làm bồi bàn cho tiệm ăn cho nơi giới hippie thường lui tới tên là “ Spaghetti Western” và hiện nay cô có phòng thu nhạc tên “Kung Fu Garden” ở Hollywood. Cô cho biết ca sĩ thần tượng của mình là hai ca sĩ thượng thặng: Frank Sinatra và Barbra Streisand, điều này cho ta thấy thẩm khiếu về âm nhạc của cô có thể nói là ở mức ưu hạng. Đến đây thì chắc bạn sẽ đặt câu hỏi là: “ Như vậy thì bài Whats Up? (hay còn có tựa là: “Whats Going On”) hay ở điểm nào?

Bài ca này chỉ giản dị với ba hợp âm: A trưởng, B thứ và D trưởng nhưng lối trình bày và giọng ca của Linda biến nó thành mũi dùi thật nhọn sắc khắc sâu vào cảm thức và dây thần kinh âm nhạc của người nghe. Có lẽ cô lên YouTube bài này hồi cô 25 tuổi. Bài ca này không nói về tình yêu trai gái, một điểm son, mà nói về một con người bị dồn nén, gò ép trong khuôn khổ của chế độ phải gào thét lên, muốn thoát ra, muốn phá bỏ nó, muốn làm revolution để đi tìm một hướng đi đến - destination - cho đời mình. Tôi thường được nghe âm điệu rất truyền cảm của những bản tình ca như nhưng có lẽ sự truyền cảm của bài What Up? là một ngoại lệ. Âm điệu và gịong ca thật nhiệt thành nhưng lời ca lại nói lên nổi thống khổ và một đòi hỏi thống thiết về một thay đổi mang ý nghĩa chính trị. Bài ca được viết ở ngôi thứ nhất, nói lên tâm tình đó của tác giả:

... Twenty-five years and my life still trying to get up that great big hill of hope for a destination...đã bao năm rồi tôi cố gắng vươn lên đỉnh cao của hy vọng cho một điểm đến...Khi được bíêt mình chẳng đi được đến đâu, tôi, có khi, khóc than ( And so I cry sometimes), có khi khi trằn trọc trong đêm trường để cho đầu óc rối ben đi... để rồi sáng mai tôi lại phải hét gào lên là: “Tại sao lại như vầy?!” Và tôi kêu lên:

Này mọi người ơi. Này hởi mọi người ơi! Tại sao lại như vầy đây?!

Chung quanh tôi toàn là những lừa dối, toàn là kềm hãm bóp chết Tự do

Tự do đâu? Độc lập đâu? Hạnh phúc đâu?

Tại sao Mẹ Nấm bị cầm tù

tại sao Lưu Hiểu Ba bị chết trong tù vì nói lên tiếng nói của lương tâm điểm đến của tôi đâu?

Đây là tiếng nói của một người trẻ- thật -sự -đúng nghĩa, biết nhìn vào thân phận của mình, của người sống chung quanh mình và của đất nước mình. Không phải là những “người trẻ” chỉ biết sống hưởng thụ, đua đòi cách ích kỷ và vô cảm, chỉ biết có mình mà quên mất đi thân phận của mình và của những bất công đang đè nặng dân tộc mình. Không bao giờ biết đặt câu hỏi: “Tại sao lại như vầy?” và tìm cho mình một điểm đến của một người có lương tri và có lương tâm. Đây là điểm cho ta thấy được cái hay và cái đáng quí của một người trẻ biết kêu gào lên những trăn trở của mình về chính thân phận bất hạnh của mình và của những gì liên qua đến thân phận bi thương của đồng bào mình.

… And I try, oh my god do I try
I try all the time, in this institution
for a destination
(tôi cố sức, ôi trời ơi, tôi cố sức
tôi luôn cố sức trong chế độ kềm kẹp này
để tìm cho mình một điểm đến...)

“Điểm đến” này ở đây chắc chắn không phải là kiếm được cho nhiều tiền, ăn mặc cho đúng thời trang, xài đồ sang, hàng hiệu mà trong đầu nghèo nàn và rổng tuếch mà ta thường phải va chạm với họ mỗi ngày. Có bao nhiêu ngừơi trẻ viết lên được bài ca như Việt Khang. Có bao nhiêu người trẻ chịu cầm tù vì Tự Do như Lê thị Công Nhân. Có bao nhiêu ngừơi trẻ dám biểu tình đòi tự trị và Tự do chống lại âm mưu Hán hoá của China Cộng như các sinh viên ở Hồng Kông? Hiện nay thử hỏi có được bao nhiêu người trẻ tìm một “điểm đến”, một lý tưởng cho đời mình?

Các bạn trẻ của tôi ơi
Hãy viết lên bài ca đúng nghĩa của Việt Khang
Đòi Tư do và quyền sống cho quê nhà như Mẹ Nấm
Hãy sống và chết như Người Trẻ Oai Hùng Trần văn Bá
Để mọi người tưởng nhớ và mến thương
Để Tổ Quốc đời đời ghi công trọng.

* * *

Hởi tuổi trẻ Hồng Kông, tôi phục các em lắm
Coi Tập Cận Bình như một tên chệt tham lam
Hồng kông đâu phải là miếng mỡ cho mầy nuốt trọn
Các em xứng đáng là lớp người “khả uý”
Biết nhìn xa, can đảm chống ngoại xâm
Dù bọn chệt con cháu Mao đầy hung hản.
Bạn trẻ Việt ơi hãy nhìn vào gương đó
Sống hãy học đòi tranh đâú cho Tự Do
Đừng để hổ thẹn là con dân nước Việt.
Rất mong lắm thay!

(Bài ca “Whats Up” này được nhiều ca sĩ nổi tiếng Mỹ trình bày trong số đó có “Quái ca nữ Bà Bà” là Lady Gaga trình bày cuồng nhiệt trên sân khấu có thu hình trên YouTube. Các bạn yêu nhạc ngoại quốc có thể vào YouTube bấm vào chương trình tuyển chọn tài năng của Thái là: “Thailands Got Talent” để thưởng thức một nữ thí sinh Thái trình bày xuất thần bài ca này và đã được trúng giải.)

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
“Đến hẹn lại lên” là chuyện thông lệ, không có gì đặc biệt, nhưng lãnh đạo mà cũng chỉ biết làm đến thế thì dân lo. Chuyện này xẩy ra ở Việt Nam vào mỗi dịp cuối năm khi các cơ quan đảng và chính phủ tổng kết tình hình năm cũ để đặt kế hoạch cho năm mới. Ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng, người có quyền lực cao nhất nước, cũng đã làm như thế. Nhưng liệu những điều ông Trọng nói có phản ảnh tình hình thực tế của đất nước, hay ông đã nói tốt để đồng hóa mặt xấu?
Người ta có thể thông cảm và thông hiểu thái độ nhẫn nhục của những người phụ nữ bị đè nén xuống tận đáy xã hội. Họ có cha già, mẹ yếu, con thơ phải chăm lo nên làm to chuyện e cũng chả đi đến đâu mà nhỡ “vỡ nồi cơm” thì khốn khổ cả nhà. Còn cả một tập đoàn lãnh đạo chỉ vì quyền lợi của bản thân và gia đình mà bán rẻ danh dự của cả một dân tộc thì thực là chuyện hoàn toàn không dễ hiểu...
Hai năm đã trôi qua kể từ cuộc bạo loạn ở Washington ngày 6 tháng 1, 2021, Donald Trump ngày càng cô đơn, ngày càng bị cô lập - giống như vở kịch King Lear của Shakespeare trong lâu đài của ông ở Florida. Sự giống nhau giữa họ gây ấn tượng với bất kỳ ai đọc bức chân dung dài về lễ Giáng sinh của cựu tổng thống trên Tạp chí New York. Đúng là Donald Trump chưa mất trí hoàn toàn, giống như Lear. Nhưng những điểm tương tự giữa họ không thể không nhìn ra: hai người đàn ông lớn tuổi, trước đây được bao bọc trong quyền lực, giờ không thể hiểu nỗi họ không còn là mặt trời xoay quanh các sự kiện thế giới.
Bài viết này sẽ đối chiếu câu chuyện Niêm Hoa Vi Tiếu trong Thiền Tông với một số Kinh trong Tạng Pali, để thấy Thiền Tông là cô đọng của nhiều lời dạy cốt tủy của Đức Phật. Tích Niêm Hoa Vi Tiếu kể rằng một hôm trên núi Linh Thứu, Đức Thế Tôn lặng lẽ đưa lên một cành hoa. Đại chúng ngơ ngác không hiểu, duy ngài Ma Ha Ca Diếp mỉm cười. Đức Phật nói: “Ta có Chánh pháp vô thượng, Niết bàn diệu tâm, thật tướng vô tướng, pháp môn vi diệu, bất lập văn tự, truyền ngoài giáo pháp, nay trao cho Ca Diếp.” Tích này không được ghi trong các Kinh
Việt Nam bước vào năm 2023 với những tín hiệu xấu về chính trị, dẫn đầu bằng cuộc cách chức hai Phó Thủ tướng Phạm Bình Minh và Vũ Đức Đam...
Hoa Kỳ và Việt Nam chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao năm 1995, hai mươi năm sau khi cuộc chiến chấm dứt, khép lại một trang sử thù nghịch kéo dài nhiều thập niên trên chiến trường và chính trường ngoại giao. Cơ hội để Việt Nam và Hoa Kỳ nối lại quan hệ đã có không lâu sau khi cuộc chiến kết thúc, nhưng Hà Nội để mất cơ hội bắt tay với Washington vào những năm cuối thập niên 1970...
Tù Tây cũng bị hành cho tới bến, chứ đừng có mà tưởng bở nhá. Xin trích dẫn một câu, chỉ một câu thôi, trong Hồi Ký Hoả Lò của Thuợng Nghị Sĩ John McCain: "Họ đánh tôi dập vùi, đánh tôi bất tỉnh. Họ liên tục hăm dọa:“Mày sẽ không nhận được bất kỳ chữa trị thuốc men gì cho đến khi mày mở miệng.” Tây/Ta gì thì cũng chết bà với chúng ông ráo trọi!
Nếu cảm giác của tôi thường âm u trong những ngày cuối năm âm lịch, thì cảm giác đó, ngược lại, bừng sáng, háo hức, tò mò, trong những ngày cuối năm dương lịch. Nhìn lại những gì đã xảy ra, vô số những sự kiện quan trọng, hoặc sẽ trở thành quan trọng, trong năm qua, thường xuyên đưa ra nhiều câu hỏi, khiến những câu trả lời trở thành nhiều nỗ lực tìm hiểu tài liệu, suy đoán hậu quả, thánh thức bản thân, và có lẽ, dẫn đầu là niềm vui lạc quan. Những năm gần đây, tôi hầu như quyết định, chỉ có lạc quan mới có thể đi qua một thế giới đương đại, phức tạp giữa đúng và sai, hỗn loạn giữa chính trị và cách sống hàng ngày. Có lẽ, lạc quan, không phải để chống đối thú tính vì chẳng bao giờ con người có thể thắng được, là cách dẫn đưa thú tính đến những nơi bớt dơ bẩn và man rợ
Từ năm 1999, từ lúc lên nắm quyền cai trị nước Nga cho đến nay, Putin đã đưa quốc gia này vào bốn cuộc chiến tranh. Sau Chechnya, Georgia, Syria, nay là Ukraine. Trước Ukraine, các cuộc chiến kia chỉ là những cuộc chiến nhỏ, đối thủ yếu, không có sự hỗ trợ của thế giới bên ngoài, và Putin chiến thắng dễ dàng. Khi xua đại quân sang xâm lăng Ukraine vào hôm 24/2/2022, Putin cũng tin tưởng là chỉ trong vài tuần, hoặc nhiều lắm là ba bốn tháng, Kyiv sẽ đầu hàng vô điều kiện. Nhưng sự thật ngày nay, trên chiến trường cũng như mặt trận chính trị, kinh tế, cho thấy Putin đang thua và thua đậm.
Tôi được nghe Mưa Sài Gòn Mưa Hà Nội (thơ Hoàng Anh Tuấn, nhạc Phạm Đình Chương) từ thuở ấu thơ: Mưa hoàng hôn/ Trên thành phố buồn gió heo may vào hồn/ Mưa ngày nay/ Như lệ khóc đất quê hương tù đày…
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.