Hôm nay,  

Im Lặng & Lắng Nghe

5/31/201400:00:00(View: 4075)
Hôm nay Chủ Nhật đẹp trời, Tâm dậy sớm thu dọn nhà cửa xong xuôi lo vệ sinh cá nhân thì đã 9 giờ sáng. Sau khi ăn sáng qua loa, Tâm lái xe đến nhà con gái thăm hai đứa cháu ngoại ngoan hiền hôm nay được nghỉ học. Vừa bước chân vào cửa, Tâm đã nghe tiếng cãi nhau của hai vợ chồng Lan, con gái út của Tâm phát ra từ phòng ngủ. Cố lắng nghe, nhưng Tâm không nghe rõ chi cả vì tiếng bù lu, bù loa của con gái át tiếng nói của Đức… Đức là đứa con rễ của Tâm vốn tính trầm tĩnh ít nói lại hiểu biết sâu rộng… Tâm tự nhủ “quái, có gì trầm trọng mà vợ chồng nó to tiếng với nhau thế!?” Tâm vốn biết Đức rất nể nang mẹ vợ nên cao giọng khỏa lấp…

- Có chuyện gì mà vợ chồng bay cãi vả nhau khóc lóc um sùm làm các cháu ngoại mẹ ôm nhau ngơ ngác lo sợ ngồi một góc phòng khách thế kia?! Được một ngày nghỉ cuối tuần mà vợ chồng không vui vẻ hòa thuận nhau để cho con trẻ hưởng hạnh phúc mái ấm gia đình, mà lại tạo điều xấu cho con trẻ lo sợ thế kia?!

Nghe tiếng phiền trách của Tâm, Đức như có vị cứu tinh, vội vàng rời phòng ngủ ra phòng khách chào hỏi mẹ vợ và phân bua “Lan nghi ngờ con có cảm tình với cô bạn đồng nghiệp trong sở nên khóc lóc không chịu nghe con phân trần hơn thiệt đó mẹ!”

Vốn biết Lan là đứa con gái út ngoan hiền hay nghe lời mẹ khuyên bảo nên Tâm cao giọng gọi Lan “Lan, con ra đây nói đầu đuôi câu chuyện ra sao để mẹ làm quan tòa phân xử cho các con, nhưng một đứa nói, một đứa phải lắng nghe để biết phải trái đó nhé! Chứ hai con tranh nhau nói cùng một lượt thì Bao Công tái thế cũng đành chịu thua thôi!”

- Con nghe Mai bạn con làm chung sở với anh Đức cho biết là dạo này có cô Thủy trẻ đẹp mới vào làm chung phòng với Đức và anh ấy quan tâm săn sóc Thủy đặc biệt…Anh ấy lại cận kề chỉ bảo công việc quên đi giờ ăn trưa, xem ra họ có cảm tình đặc biệt lắm…Lan ủ dột mặt mày giọt ngắn giọt dài phân bua…

- Em sao nghe bạn em thêu dệt, không cho anh phân trần. Thủy là em họ của xếp, cô ấy mới ra trường trên nên xếp phân chia anh phải chỉ bảo cặn kẻ việc làm và kinh nghiệm cho cô ấy. Cũng vì vậy, anh phải nhiệt tình theo lệnh cấp trên chỉ bảo cho cô ta, chứ anh đâu có gian tình gì đâu mà em làm khó anh! Em không tìm hiểu nguyên nhân nghĩ quấy cho chồng ngoan của em tội nghiệp thế! Em cứ thế cằn nhằn làm cho không khí gia đình ngột ngạt, các con lo sợ mất đi ngày cuối tuần gia đình sum họp sau một tuần vợ chồng mình miệt mài làm việc…

- Lần sau có chuyện gì thì các con phải tôn trọng nhau truy xét cội nguồn hẳn hoi và nhất là im lặng lắng nghe lời phân bua của nhau nhé! Tâm phì cười nhẹ nhỏm vì tính hờn ghen của con gái. Tâm tiếp lời “ Tình yêu không chỉ đơn giản là tình cảm giữa hai người trai gái… Mà nó còn dạy cho ta rất nhiều điều: Biết kiên nhẫn ! Biết chờ đợi, im lặng & lắng nghe là những yếu tố quan trọng để xây dựng hạnh phúc. Xây dụng thì khó, đạp đổ rất dễ… TÌNH YÊU là sự bắt đầu từ những điều gì giản dị và thực lòng nhất...Đừng mải mê đi tìm kiếm những điều xa vời và viển vông.

Hãy quan tâm và trân trọng những điều nhỏ bé xung quanh mình

Nếu có một thùng táo, gồm cả trái ngon lẫn trái hư, nếu ăn trái ngon trước, bỏ những trái hư đi. Nếu ăn trái hư trước, những trái ngon rồi cũng sẽ hư, chúng sẽ vĩnh viễn không bao giờ ăn được trái táo ngon. Cuộc sống cũng vậy!

Khi gặp chuyện không may hãy nghĩ đến những điều tốt của nó, chúng ta sẽ thấy vui hơn. Đôi khi chúng thấy cuộc đời này thật bất công!..Có khi cho đi quá nhiều mà không nhận lại được bao nhiêu... Nhưng vấn đề thực ra rất đơn giản. Khi chúng ta cho đi là đã nhận được nhiều hơn thế, đó là những niềm vui vô hình mà chúng ta không chạm vào được. Có điều thắc mắc rằng tại sao khi người khác buồn thì có người khác luôn ở bên cạnh họ để xoa dịu vết thương lòng cho họ, rồi đến khi họ tìm lại bên ta…

- Thưa mẹ đúng vậy! Chắc chắn chúng ta phải biết rõ thời điểm nào nên im lặng và lắng nghe người khác nói. Nghệ thuật giao tiếp với mọi người trong công ty, mọi nơi là hết sức quan trọng đó mẹ! Con có đọc một bài dịch… “Khi Romanus Wolter, một chuyên gia giao tiếp kinh doanh nổi tiếng tại Mỹ và là tác giả của các cuốn sách như “Kick Start Your Success” và “Kick Start Your Dream Business”, quyết định tự mình khởi sự kinh doanh, cha của ông đã dạy ông một bài học quan trọng: Con đường hiệu quả nhất đưa kinh doanh phát triển cho là lắng nghe mọi người khác nói chuyện. Qua kinh nghiệm hoạt động chuyên môn của mình, Wolter nhận ra rằng các chủ doanh nghiệp, các nhà quản lý hiếm khi nắm bắt được sự chú ý và các mối quan tâm của những người khác… Không phải lúc nào chúng ta cũng chờ những câu trả lời hoặc những lời khuyên. Đôi khi chỉ im lặng lắng nghe, thế là đủ,” Đức ôn tồn chia sẻ…

- Người ta rất dễ nhầm lẫn giữa: Tôi hiểu cảm giác của bạn vì tôi cũng từng trải qua điều đó với sự cảm thông thực sự. Không điều gì tự nhiên hơn việc cố gắng xoa dịu một người bạn đang trĩu nặng buồn lo bằng việc khẳng định chắc chắn rằng cô ấy không cô đơn. Khi ta cảm thấy buồn nản, bối rối hay hạnh phúc, điều ta mong muốn nhất chính là sự sẻ chia của một người bạn sẵn sàng lắng nghe chúng ta bất cứ lúc nào. Lắng nghe để đồng điệu với nỗi đau hay niềm vui của người khác mới là biểu hiện của sự cảm thông thực sự. Rất may, cảm thông là đức tính mà chúng ta có thể dễ dàng học được học cách lắng nghe và tôn trọng mạch cảm xúc của họ, quan tâm hơn tới ngôn ngữ cơ thể, biểu hiện gương mặt, âm điệu giọng nói và những hàm ý chưa bộc lộ thành lời của họ. Không phải lúc nào chúng ta cũng chờ đợi những câu trả lời hoặc những lời khuyên nhủ. Đôi khi chỉ cần một ai đó im lặng lắng nghe, thế là đủ. Tâm ôn tồn nói… Sau một hồi suy nghĩ nàng nói tiếp…

- Im lặng là nghe, là thâu thập. Lắng nghe rồi phát xuất để nói-Văn dĩ tải đạo lời nói ra nhẹ nhàng xây dựng là có ý tốt. Thật vậy, người tốt thì lời văn thơ viết ra đức độ, xây dựng vì đọc văn là biết tính người đó tốt xấu thế nào?! (tải đạo, chứ không phải tải đao gươm, tải đạn súng). Im lặng lắng nghe để phân tích hơn thiệt, bộp chộp phát xuất khi nói trong khi mất tự chủ, nóng tính là cơ nguy tải đao, tải đạn đó! “Xét người cho tột, xét thân ta”. Người biết dằn tính, mềm mỏng khi người đối diện nổi cơn nóng, và rồi họ sẽ nói sai lầm, nói quấy có khi xúc phạm đến ta… là học được điều hay trong tâm linh! Tóm lại Lắng Nghe rất quan trọng trong cuộc sống, nó là kỷ năng đi sâu trong lòng người, và đó là kỷ thuật tốt đáng noi theo. Qua đây chúng ta tránh phán xét mọi sự việc trong đời sống tình cảm gia đình, xã hội, công việc có nhiều mặt mà đôi khi chúng ta chỉ xét một mặt mà thôi. Nó theo cảm nhận không chính xác nên có khi sai lầm, oan ức…Biết Lắng Nghe từ trái tim, chuyển ý từ trái tim. Qua đây mẹ kể câu chuyện Hello Kitty cho các cháu của bà nghe nhé…

…Có một cô bé sống ở Nhật. Lúc bố mẹ đi làm thì cô bé đến trường, rất ít khi gặp nhau. Cô bé muốn tâm sự nhưng không biết chia sẻ cùng ai. Chẳng ai có thời gian để lắng nghe cô bé, bạn bè thì cuốn quýt với việc học, một số thì mải mê với trò chơi game hiện đại. Cô bé cảm thấy cô đơn và thu mình trong vỏ óc. Nhưng cô bé cũng không được yên, vì cô quá bé nhỏ và nhút nhát, nên hay bị những học sinh lớp trên bắt nạt và trêu ghẹo, giật sách, nắm tóc, đôi lúc còn đánh cô bé. Vào buổi chiều nọ, khi bị nhóm lớp trên mang ra làm trò đùa, cô bé buồn bã đi đến công viên gần nhà, ngồi trên ghế đá và chỉ biết khóc. Khóc một hồi thì cô bé ngẩng lên thấy một ông lão ngồi cạnh mình. Ông lão nhìn cô bé và nhẹ nhàng hỏi: “cháu bé, đã tan học rồi sao không về nhà mà ngồi đây khóc?” Như có sự động viên vô hình, cô bé òa lên khóc: “ cháu không muốn về, về nhà buồn lắm, không ai hết, không ai nghe cháu nói”. Ông lão ôn tồn: “ vậy ông sẽ nghe cháu đây!” Cô bé vừa khóc vừa kể cho ông lão nghe những uất ức và nỗi niềm chất chứa bấy lâu. Ông lão im lặng và chỉ lắng nghe, không một lời phán xét hay nhận định, ông chỉ nghe.

Cuối cùng khi cô bé kể xong, ông khuyên cô bé đừng buồn nữa và hãy về nhà. Từ đó trở đi, sau khi tan học là cô bé ra công viên trải lòng với ông. Cô bé thay đổi hẳn, mạnh dạng và vui vẻ hơn, rồi nhận thấy cuộc sống còn nhiều điều ý nghĩa. Vào một ngày nọ, cô bé bị một bạn trong lớp bắt nạt. Vốn nhỏ bé không làm được gì, cô bé uất ức và nóng lòng chạy ra công viên để được chia sẻ với ông lão nỗi buồn tủi ấy. Cô bé vội vã vượt qua cả đèn đỏ để mong gặp ông lão kể cho ông nghe nỗi niềm ấy, thì tai nạn xảy ra ngay khi cô bé băng qua đường.

Ngày hay tin cô bé mất, vẫn trong công viên ấy, vẫn chiếc ghế đá cô bé hay ngồi, ông lão lặng lẽ đốt một hình nộm bằng giấy. Đó là món quà mà ông định tặng cho cô bé vào ngày hôm ấy, nhưng không thấy cô bé đến. Hình nộm là một con mèo đáng yêu, trắng trẻo, với hai tai to, đôi mắt tròn xoe hiền lành, nhưng lại không có miệng. Ông lão muốn nó ở cạnh cô bé, luôn lắng nghe cô và không bao giờ phán xét. Từ đó trở đi, trên bàn mỗi học sinh Nhật thường có một búp bê hình mèo không có miệng. Cô mèo hiện nay đã mang tên Hello Kitty, cô mèo được làm ra mục đích để lắng nghe tất cả mọi người….”

- Bà kể chuyện hay quá, hôm sau bà kể chuyện khác cho các cháu nghe nữa nhé! cháu đói bụng quá! Hai cháu ngoại sà vào lòng Tâm tranh nhau nủng nịu nói…

Như quên đi những bất đồng ý kiến vừa mới xảy ra và học được lời khuyên của mẹ qua câu chuyện “Im Lặng & Lắng Nghe” hai vợ chồng Lan lăn xăn bắt tay vào việc nấu nướng, Đức nhặt rau và hai cháu phụ giúp dọn chén bát muổng ly ra bàn một cách vui vẻ. Áng mây mù như tan đi, nắng ấm chan hòa bừng lên, Tâm nhìn hạnh phúc con cháu mà lòng cảm thấy rộn rã chi lạ…

Nguyễn Ninh Thuận

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Bằng cách làm suy yếu các đồng minh của Mỹ, chính quyền Trump đã làm suy yếu việc răn đe mở rộng của Mỹ, khiến nhiều quốc gia cân nhắc liệu họ có nên có vũ khí hạt nhân cho riêng mình không. Nhưng ý tưởng về việc phổ biến vũ khí hạt nhân nhiều hơn có thể ổn định dựa trên nền tảng của các giả định sai lầm.
Tạp chí TIMES kết thúc cuộc phỏng vấn với Tổng thống Trump nhân dịp đánh dấu 100 ngày ông ta quay lại Tòa Bạch Ốc (20/1/2025) bằng câu hỏi, “John Adams, một công thần lập quốc, vị tổng thống thứ hai của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ (1797 – 1801) đã nói chúng ta là một quốc gia pháp trị, chứ không phải bất kỳ người nào, Tổng thống đồng ý không?” Donald Trump trả lời: “Chúng ta là một chính phủ do luật pháp cai trị, không phải do con người sao? Ồ, tôi nghĩ vậy, nhưng anh biết đấy, phải óc ai đó quản lý luật pháp. Bởi nên, con người, nam hoặc nữ, chắc chắn đóng một vai trò trong đó. Tôi không đồng ý với điều đó 100%. Chúng ta là một chính phủ mà con người tham gia vào quá trình thực thi luật pháp, và lý tưởng nhất là anh sẽ có những người công chính như tôi.”
Chuyện “Ngưng bắn…” kể cho độc giả Bloomington ngày ấy, đã là chuyện quá khứ. 30 tháng Tư năm sau, cuộc chiến trên đất Việt tàn. Chủ nghĩa Cộng sản, nguyên nhân của nạn binh đao, dìm quê hương tôi trong biển máu hàng thập kỷ, cuối cùng đã hưởng hết 70 năm tuổi thọ. Tưởng chuyện đau thương trong một ngày ngưng bắn của gia đình, vì sự an toàn, phúc lợi của loài người, phải trở thành cổ tích. Vậy mà hôm nay, trong thời đại này, chuyện buồn chiến tranh của tôi đang tái diễn...
Mười năm, 20 năm, và nhiều hơn nữa, khi lịch sử kể lại buổi chuyển giao quyền lực hứa hẹn một triều đại hỗn loạn của nước Mỹ, thì người ta sẽ nhớ ngay đến một người đã không xuất hiện, đó là cựu Đệ Nhất Phu Nhân Michelle Obama.
Chiến tranh là chết chóc, tàn phá và mất mát! Có những cuộc chiến tranh vệ quốc mang ý nghĩa sống còn của một dân tộc. Có những cuộc chiến tranh xâm lược để thỏa mãn mộng bá quyền của một chế độ hay một bạo chúa. Có những cuộc chiến tranh ủy nhiệm giữa hai chủ nghĩa, hai ý thức hệ chỉ biến cả dân tộc thành một lò lửa hận thù “nồi da xáo thịt.” Trường hợp sau cùng là bi kịch thống thiết mà dân tộc Việt Nam đã gánh chịu! Hệ lụy của bi kịch đó mãi đến nay, sau 50 năm vẫn chưa giải kết được. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, một nữ chiến binh cộng sản miền Bắc có tên là Dương Thu Hương khi vào được Sài Gòn và chứng kiến cảnh nguy nga tráng lệ của Hòn Ngọc Viễn Đông thời bấy giờ đã ngồi bệch xuống đường phố Sài Gòn và khóc nức nở, “khóc như cha chết.” Bà khóc “…vì cảm thấy cuộc chiến tranh là trò đùa của lịch sử, toàn bộ năng lượng của một dân tộc dồn vào sự phi lý, và đội quân thắng trận thuộc về một thể chế man rợ. Tôi cảm thấy tuổi trẻ của tôi mất đi một cách oan uổng ...
Ngày 30 tháng 4 năm 2025 là một ngày có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong lịch sử Việt Nam đương đại, cũng là dịp để chúng ta cùng nhau hồi tưởng về ngày 30 tháng 4 năm 1975 và những gì mà dân tộc đã sống trong 50 năm qua. Ngày 30 tháng 4 năm 1975 đã kết thúc chiến tranh và đáng lẽ phải mở ra một vận hội mới huy hoàng cho đất nước: hoà bình, thống nhất và tái thiết hậu chiến với tinh thần hoà giải và hoà hợp dân tộc. Nhưng thực tế đã đánh tan bao ước vọng chân thành của những người dân muốn có một chỗ đứng trong lòng dân tộc.
Điều thú vị nhất của nghề làm báo là luôn có sự mới lạ. Ngày nào cũng có chuyện mới, không nhàm chán, nhưng đôi khi cũng kẹt, vì bí đề tài. Người viết, người vẽ, mỗi khi băn khoăn tìm đề tài, cách tiện nhất là hỏi đồng nghiệp. Ngày 26 tháng 3, 1975, hoạ sĩ Ngọc Dũng (Nguyễn Ngọc Dũng: 1931-2000), người dùng bút hiệu TUÝT, ký trên các biếm hoạ hàng ngày trên trang 3 Chính Luận, gặp người viết tại toà soạn, hỏi: “Bí quá ông ơi, vẽ cái gì bây giờ?”
Sau ngày nhậm chức, Tổng thống Donald Trump đã ban hành hàng loạt sắc lệnh hành pháp và bị một số tòa án tiểu bang chống đối và hiện nay có hơn 120 vụ tranh tụng đang được xúc tiến. Trump cũng đã phản ứng bằng những lời lẽ thoá mạ giới thẩm phán và không thực thi một số phán quyết của tòa án. Nghiêm trọng hơn, Trump ngày càng muốn mở rộng quyền kiểm soát hoạt động của các công ty luật và công tố viên nghiêm nhặt hơn. Trong khi các sáng kiến lập pháp của Quốc hội hầu như hoàn toàn bị tê liệt vì Trump khống chế toàn diện, thì các cuộc tranh quyền của Hành pháp với Tư pháp đã khởi đầu. Nhưng Trump còn liên tục mở rộng quyền lực đến mức độ nào và liệu cơ quan Tư pháp có thể đưa Trump trở lại vị trí hiến định không, nếu không, thì nền dân chủ Mỹ sẽ lâm nguy, đó là vấn đề.
Khi Bạch Ốc công bố công thức tính thuế lên các quốc gia với các thang thuế khác nhau, người ta nhận ra đó chỉ là một một phép tính toán học căn bản, chẳng liên quan đến kinh tế học hay mậu dịch lẫn các dữ liệu thực tế nào cả. Chúng chỉ là những số liệu vô nghĩa và phi lý. Việt Nam không đánh thuế hàng Mỹ đến 90% và đảo hoang của những chú chim cánh cụt có liên quan gì đến giao thương. Điều này thể hiện một đối sách vội vã, tự phụ và đầy cảm tính, cá nhân của Donald Trump nhằm tạo áp lực lên thế giới, buộc các nước tái cân bằng mậu dịch với Mỹ hơn là dựa trên nền tảng giao thương truyền thống qua các hiệp ước và định chế quốc tế. Hoặc nhỏ nhặt hơn, để trả thù những gì đã xảy ra trong quá khứ: Trump ra lệnh áp thuế cả những vật phẩm tâm linh từ Vatican đưa sang Mỹ như một thái độ với những gì đức Giáo Hoàng Francis từng bày tỏ.
Tổng thống Donald Trump vào hôm qua đã đột ngột đảo ngược kế hoạch áp thuế quan toàn diện bằng cách tạm dừng trong 90 ngày. Chỉ một ngày trước đó đại diện thương mại của Trump đã đến Quốc Hội ca ngợi những lợi ích của thuế quan. Tuần trước chính Trump đã khẳng định "CHÍNH SÁCH CỦA TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ THAY ĐỔI". Nhưng Trump đã chịu nhiều áp lực từ những nhân vật Cộng Hòa khác, các giám đốc điều hành doanh nghiệp và thậm chí cả những người bạn thân thiết, đã phải tạm ngừng kế hoạch thuế quan, chỉ duy trì thuế căn bản (baseline tariff) 10% đối với tất cả những đối tác thương mại.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.