Hôm nay,  

Viết Về Sách Của Trần Khải Thanh Thủy

01/10/201300:00:00(Xem: 5221)
Có lẽ phải xin lỗi Trần Khải Thanh Thủy vì tôi chưa đọc hết sách của Trần Khải Thanh Thủy. Có lẽ tôi sẽ không đọc tiếp nữa, hoặc nếu đọc, chắc phải một thời gian nữa. Một tháng, hai tháng... không chừng. Vì tôi sợ. Vì tôi không có can đảm. Tôi không thể đọc một mạch như đã từng làm trong nhiều năm đọc sách trước đây. Tôi sợ tôi sẽ bấn loạn, sẽ muốn nổi cơn giận dữ, sẽ muốn vỡ tung lồng ngực ra.

Bởi văn chương Trần Khải Thanh Thủy căng thẳng quá. Văn chương ở đây là văn nổi loạn, văn phẫn uất, văn của những tâm hồn ngây thơ bị cuộc đời đầy đọa tơi bời, văn của những nữ sinh tiểu học bị lưu manh giật cặp táp, văn của những cánh bướm mỏng manh dẫy dụa trong tiếng cười đắc chí của kẻ tìm bướm ép sách, văn của bông hồng mỏng manh rũ rượi trước gió bão thô bạo. Văn của Trần Khải Thanh Thủy đầy tiếng cười, nhưng lại ngập tràn nước mắt. Tuy thế, những bông hoa yếu ớt kia vẫn kiên cường chiến đấu bằng mấy cái gai nhọn lưa thưa, những cánh bướm kia cố gắng các động tác đập, vẫy cuối cùng trước khi chịu nằm im. Thà tan nát xác mình nhưng không cho kẻ ác thỏa mãn nhìn ngắm mình nguyên vẹn.

Đọc văn của Thanh Thủy, tôi tưởng như nhìn thấy một bé gái đang bị côn đồ nắm tóc giật tai, nhưng vẫn cố gắng chiến đấu, bằng hàm răng nhỏ bé, bằng nắm đấm không hơi. Đến khi không còn sức đẩy, thì xử dụng vũ khí sau hết là chửi văng mạng những danh từ nào nhớ được trong đầu. Mông, đít, cứt, đái... Tất cả là những vũ khí, biết là chẳng gây được chút thương tích nào cho kẻ ác, nhưng vẫn mong chúng chán nản mà bỏ đi.

Nhìn thấy cảnh "người bóc lột người" như thế, tôi phẫn nộ. Tôi bàng hoàng, tôi bập vào môi, tôi rơi nước mắt. Vì tôi thấy mình bất lực, trì độn. Không làm gì được cho những người cô đơn bị đời vùi dập phũ phàng, dù một lời an ủi, một bàn tay vuốt tóc. Tôi không thể dùng sức mạnh của mình mà che chở cho các thân phận lả lướt như bèo, hết trôi xuống Đông lại tạt lên Tây, hết qua đèo, lại rơi vào nước xoáy. Nhà Văn Thanh Thủy từng bị liên miên theo dõi, trù dập không ngừng, lúc giật máy vi tính, khi cướp sách vở, lúc đột nhập vào nhà vặn vẹo, khi lén lút mua chuộc, hỏi han, khi lại bị kẻ xấu đổ đầy chất bẩn trước cửa. Càng đọc tuyển tập của Thanh Thủy, những đoạn văn cười ra nước mắt, những đoạn chứa các tư tưởng giận dữ và chán ghét, hy vọng và mông lung, tôi có cảm tưởng nhà văn như trái bóng bị đá tứ tung, nhưng vẫn vươn mình lên, tròn trặn, vẫn óng ánh làn da, vẫn thở đầy buồng phổi.


Thanh Thủy bỏ thành phố này sang tỉnh lỵ khác, mất tập bản thảo này lại sáng tác bài kia, lùi một bước vì đứa con thơ nhưng lại tiến lên liên hoàn mấy nhịp điệu mới. Thanh Thủy là giòng nước xanh, dịu dàng luân vũ sông Hồng, ẻo lả sông Thương, dũng mãnh sông Cửu, ngang ngạnh sông Thu Bồn, sông Gấm. Thanh Thủy dồi dào phù sa, tuôn chẩy sức sống, mặc cho người đào bới, lấp ngọn, ngăn nguồn.

Những bài văn của Thanh Thủy vẫn đều đều một giọng thanh cao, mặc dù thấp thoáng trong đó là rêu xanh, cỏ úa. Tuy chửi đời, nhưng vẫn yêu người, Con Người Chân Thực, và Con Nguời Hy Vọng. Thanh Thủy viết trân trọng về Hồ Xuân Hương, một phản kháng trong thi ca, nhưng chính nhà văn mới là một Hồ Xuân Hương cách mạng từ ý tưởng đến ngôn từ. Cách trình bầy "phồn thực" của Thanh Thủy thật là độc đáo, trây trúa mà thơ ngây, dân giả mà trí thức. Cô giáo như Thanh Thủy là ngòi nổ sân trường, là cánh hoa phượng gắt gao, đỏ chói, rực rỡ báo mùa nóng bức đang tới. Các đoạn ca dao, tục ngữ bắt người đọc cười như điên, rồi lại chùng xuống nức nở với các bài viết về sự tra tấn, hành hạ giữa người tự phong là "đỉnh cao trí tuệ" và người bị coi là đồ vật của một tập thể độc tài, mất lương tri.

Vì thế, tôi không thể đọc tiếp sách của Trần Khải Thanh Thủy nữa. Tôi không muốn mình hỗn độn, chập chùng. Tôi không có khí phách như Thanh Thủy, dù tôi to lớn. Cũng không có khả năng chống chọi như Thanh Thủy, dù tôi còn tỉnh táo. Tôi chỉ có thể, ngồi tại một nơi xa xôi, mà gửi đến Thanh Thủy một lời chia xẻ mông lung, vài câu xã giao, xuông tình, và mong được thứ lỗi cho sự giả dối của tôi, nếu những điều tôi viết, không đến tự trái tim của một người lưu vong, bất lực trước Tội Ác đang hoành hành trên quê hương mình. Và, chỉ có thể giới thiệu cuốn sách của Thanh Thủy - cuốn sách mà tôi không dám đọc hết- để những ai can đảm hơn tôi có cơ hội chia xẻ vài ánh văn cách mạng.

Chu tất Tiến.

- Buổi giới thiệu hai tập sách mới của Trần Khải Thanh Thủy: CHẾT NGOÀI KẾ HOẠCH (1 và 2) được tổ chức vào lúc 2 giờ chiều, ngày Thứ Bẩy 5 tháng 10 năm 2013, tại Nhật Báo Người Việt, đường Moran, thành phố Westminster.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ít lâu nay, vấn đề “bảo vệ an ninh quốc gia” được nói nhiều ở Việt Nam, nhưng có phải vì tổ quốc lâm nguy, hay đảng muốn được bảo vệ để tồn tại?
Xuất hiện gần đây trong chiến dịch tranh cử tổng thống, Donald Trump, ứng cử viên đảng Cộng hòa, đã lên tiếng đe dọa là sẽ không bảo vệ cho các đồng minh thuộc khối NATO trong trường hợp bị Nga tấn công. Ý kiến này đã dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi tại châu Âu, vì có liên quan đến việc răn đe Nga và ba kịch bản chính được đề cập đến khi Donald Trump trở lại Nhà Trắng vào năm 2025 là liệu Liên Âu có nên trang bị vũ khí hạt nhân chăng, Pháp có thể tích cực tham gia không và Đức nên có tác động nào.
Tôi không biết chính xác là Văn Trí đã đặt chân đến Đà Lạt tự lúc nào nhưng cứ theo như ca từ trong nhạc phẩm Hoài Thu của ông thì Cao Nguyên Lâm Viên ngày ấy vẫn hoang vu lắm. Ngoài “núi rừng thâm xuyên”, với “lá vàng rơi đầy miên man”, cùng “bầy nai ngơ ngác” (bên “hồ thu xanh biếc”) thì dường như không còn chi khác nữa! Từ Sài Gòn, khi tôi được bố mẹ “bế” lên thành phố vắng vẻ và mù sương này (vào khoảng giữa thập niên 1950) thì Đà Lạt đã bị đô thị hóa ít nhiều. Nơi đây không còn những “bầy nai ngơ ngác” nữa. Voi, cọp, heo rừng, beo, báo, gấu, khỉ, vượn, nhím, mển, gà rừng, công, trĩ, hươu, nai, trăn, rắn, sóc, cáo, chồn… cũng đều đã biệt tăm. Người Thượng cũng ở cách xa, nơi miền sơn cước.
Vi hiến có nghĩa là “vi phạm” hay đi ngược lại những gì Hiến Pháp (HP) quy định. HP không có gì là cao siêu hay quá bí ẩn. Hiến Pháp trong bản chất chỉ là một bộ luật. Sự khác biệt chỉ là: HP là một bộ luật nền tảng hay nôm na là “luật mẹ”. Không những không cá nhân hay hữu thể pháp lý nào trong xã hội, kể cả hành pháp (tức chính phủ) được quyền vi phạm HP, mà không một luật pháp nào của lập pháp (tức quốc hội) được quyền vi phạm HP cả...
Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ tiếp tục đi theo đường mòn Chủ nghĩa đã lu mờ trong thưc tế và thất bại trong hành động tại Đại hội đảng kỳ 14 vào tháng 1 năm 2026. Khẳng định này của ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng là bằng chứng cho tính chai lỳ, chậm tiến và lạc hậu, không phải của riêng ông mà toàn đảng...
Thứ Bảy 24/2/2024 đánh dấu hai năm kể từ khi Nga phát động cuộc chiến tranh xâm lược toàn diện nước Ukraine. Cuộc xung đột đang lâm vào tình trạng bế tắc và ngày càng tàn khốc. Nhân dịp này ông Nick Schifrin, một phát thanh viên của kênh truyền hình PBS, đã tổ chức một buổi thảo luận bàn tròn về hiện tình của cuộc chiến, nó có thể đi đến đâu và chính sách của Hoa Kỳ đối với Ukraine sẽ ra sao. Hiện diện trong buổi thảo luận có các ông Michael Kofman, John Mearsheimer và bà Rebeccah Heinrichs...
Đôi lời từ tác giả: “Sẽ có nhiều người không thích bài viết này. Họ sẽ cảm thấy bị công kích và rằng thật bất công. Phản ứng càng mạnh mẽ càng cho thấy nỗi sợ hãi về chủng tộc đã cắm rễ sâu vào nền chính trị Hoa Kỳ, và sẽ tồn tại mãi.” Tầm quan trọng của vấn đề chủng tộc trong nền chính trị của chúng ta được thể hiện rõ ràng qua chiến dịch tranh cử tổng thống hiện tại. Khẩu hiệu (slogan) đình đám nhất là từ chiến dịch tranh cử của Donald Trump: “MAGA” – Make America Great Again (Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại). Ý của slogan này là Hoa Kỳ đã từng rất vĩ đại, nhưng đã và đang đánh mất hào quang của mình.
Sau 11 năm chống Tham nhũng (2013-2024) nhưng Tham nhũng cứ trơ ra cười vào mũi Đảng là tại sao?
Thời gian gần đây, những người thương vay khóc mướn ở Việt Nam thường đem vấn đề Chủ nghĩa Xã hội và đảng có quyền một mình lãnh đạo ra hù họa dư luận. Tuy nhiên, càng vênh váo và cù nhầy bao nhiêu lại càng lâm vào thế bí. Những bài viết không trả lời được câu hỏi: Ai đã trao quyền lãnh đạo cho Đảng, và tại sao Đảng sợ Dân chủ đến thế?
Cận Tết năm Thìn, Marianne Brown (Guardian Weekly) có bài “Vietnam’s parents want a dragon son.” Trời! Tưởng gì, chớ cả Tầu lẫn Ta ai mà không muốn có con trai tuổi Rồng. Nhâm Thìn, tất nhiên, lại càng bảnh dữ nữa. Nam nhâm nữ quí thì sang mà lị. Theo tuviso.com: “Tuổi Nhâm Thìn có nhiều hy vọng tốt đẹp về vấn đề tình duyên và tương lai về cuộc sống, có phần tốt đẹp về tình cảm và tài lộc, vào trung vận và hậu vận thì được nhiều tốt đẹp về hạnh phúc, công danh có phần lên cao.”
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.