Hôm nay,  

Viết Về Anh: Trường-kỳ

22/08/200900:00:00(Xem: 5869)

VIẾT VỀ ANH: TRƯỜNG-KỲ                                                                         
MBQ (Em Bé Quê)


Ban-Nhạc Trẻ: “Ngân-Hà” -1981. Từ trái qua phải: Dung (Las Vegas), Thúy-Anh (LS.Radio), MBQ (Guitar), bé Lì (Trống), Duyên (Họa-Sĩ-“Viễn- Đông Newspaper”).
Khoảng cuối thập-niên 60 (thế-kỷ 20) tôi chỉ là một cô bé theo học Đệ Thất (lớp 6) trường Nữ Trung-Học Trưng-Vương.  Vì Thân-Phụ tôi làm việc ở Bộ-Nội-Vụ, số 164 đường Tự-Do.  Quận I.  Saigon – (Bây giờ đổi tên là đường “Đồng-Khởi”), Bố lại cho tôi theo học Dương-Cầm của các Frère trường Lasan Taberd ngay bên cạnh (góc đường Nguyễn-Du và Hai-Bà-Trưng).  Học gần hết cuốn “Method Rose” vỡ lòng, một hôm nghe lớp bên cạnh chơi nhạc sôi nổi nhờ có tiếng Guitar, tiếng Trống.  Thế là, liền bữa sau, tôi bỏ học Piano, xin phép Thầy cho được chuyển sang học Trống rồi đến Guitar. Cũng kể từ đó tôi bước vào làng âm-nhạc Việt-Nam. 
Vì còn quá bé nên tôi không bao giờ đuợc tham dự các buổi trình-diễn.  Nhưng tôi nghe Bố, Mẹ và các chị thường nhắc đến tên anh: “Trường-Kỳ”, người từng làm mưa làm gió, “đứng mũi chịu xào”, tổ chức các buổi Đại-Hội-Nhạc-Trẻ thời ấy. 
Thành-phố Saigon khoảng năm 1969 thật nên thơ, rất ít người chứ không bị “Nạn Nhân-Mãn” như ngày nay.  Lúc bấy giờ làm gì có “You Tube”, MP3 hoặc Iphone để có thể xem và nghe nhạc bất cứ lúc nào.  Người dân ở các tỉnh làng hẻo lánh suốt ngày lo chạy giặc, còn dân ở Saigon thì sợ bị Việt-Cộng pháo-kích (như Tết Mậu-Thân 1968).  Do đó “Âm-Nhạc” là những liều thuốc cực bổ cho tinh-thần, là cơn gió mát sinh-động khơi lên niềm hy-vọng của sự “Sống” trong giới thanh-thiếu-niên Việt-Nam khắp nơi nơi. 
Thời ấy lính Mỹ qua nước mình như đi chợ.  Họ mang nhạc trẻ vào, tạo nên luồng sinh-khí mới năng động, vui tươi và hồn nhiên.  Tiếng trống, đàn và câu hát reo rắc đến mọi nhà trên băng-tần của những làn sóng phát thanh hoặc truyền hình đen trắng, làm tan đi những nỗi lo sợ của người dân, lúc mà họ đang phải sống trong một giai-đoạn khốc liệt nhất của lịch-sử chiến-tranh Việt-Nam.  Và anh: nhạc-sĩ Trường-Kỳ, một dáng người nhỏ bé nhưng tấm lòng nghệ-sĩ bao la, vô tận,  anh đã bắt nguồn, reo giắc và dàn trải nền nhạc trẻ Việt-Nam đi suốt dòng lịch-sử âm-nhạc qua bao thế-hệ từ trong nước đến hải-ngoại ngày nay. (Trong đó có chúng tôi).
 Khoảng tháng 10, 1991.  Khi ban nhạc nữ “The Misses” của tôi lưu-diễn tại Montréal (Canada), do ông bầu: Tề-Nhơn tổ-chức (đây là một Kiến-Trúc-Gia “Architecher” nhưng  vô-cùng đam-mê âm-nhạc).  Lúc ấy, anh Trường-Kỳ có liên-lạc bằng điện-thoại với tôi và tỏ ý  nuối-tiếc vì không là người đứng ra tổ-chức show nhạc trẻ này. 


Ngày 3, tháng 7, năm 1996, khi tôi đang điều-hành một văn-phòng Luật-Sư ở thành-phố Fountain Valley, California thì Trần-Thị-Diễm-Phúc (chủ báo Diễm) đưa Trường-Kỳ đến văn-phòng tôi xin bảo-trợ cho buổi ra mắt sách lần đầu “Tuyển Tập Nghệ-Sĩ 96” của anh.  Tôi đã vui vẻ nhận lời và bảo trợ phân nửa số vé của vũ-trường Majestic (khoảng gần 300 vé).  Nhưng rất tiếc hôm ấy tôi lại không tham-dự được vì quá bận với công-việc trong ngành Luật-Sư.  Tôi nghe khách hàng (Clients của tôi) và bạn bè nói rằng buổi tối khi vào vũ-trường họ thấy bàn nào cũng đề “Reserved” tên “DBN” mà không thấy mặt mũi tôi đâu hết.  Tôi đã phải hết lời xin-lỗi anh Trường-Kỳ và chị Diễm-Phúc về việc ấy.
Những “Tuyển Tập Nghệ-Sĩ” sau, anh đã phỏng-vấn và viết về tôi, như một thế-hệ nhạc trẻ tiếp nối gót chân anh.  Tôi cũng bảo trợ trang bìa màu mặt sau cho phần quảng-cáo văn-phòng Luật-Sư của tôi trong những sách này.
Hai anh em chúng tôi thỉnh thoảng điện thoại và “email” cho nhau.  Đến khoảng đầu năm 2006, Trường-Kỳ điện thoại cho tôi biết anh phụ-trách mục “Nghệ-Sĩ và Đời Sống” cho đài VOA bấy lâu nay.  Anh muốn trải tâm-sự của tôi với thính-giả khắp nơi trên thế-giới.  Thế là tôi cũng được góp mặt trong chương-trình này. Trích dẫn từ web-site: www.diamondbichngoc.com:
Người mà chương trình Nghệ Sĩ Và Đời Sống do Trường Kỳ thực hiện giới thiệu đến quí vị trong kỳ phát thanh này không phải là một ca sĩ chuyên nghiệp. Cô cũng chẳng phải là một nhạc sĩ trình diễn kiếm tiền, tức là một người sinh sống bằng nghề ca hát hay sử dụng đàn, trống, vv.... Diamond Bích Ngọc  hội đủ những khả năng như vậy. Nhưng cô chỉ coi đó như một sở thích với nhiều đam mê hoặc dùng khả năng của mình để cùng với các bạn mang lại niềm vui cho những người già cả, đơn chiếc hay những người thiếu may mắn trong xã hội.  Điển hình như qua những lần sinh hoạt của cô và nhóm Chân Quê từ vài năm nay với các vị cao niên trong những viện dưỡng lão, những trung tâm điều dưỡng, vv.... Hoặc với những người vô gia cư ở Orange County, nam California là nơi cô cư ngụ.  Nghệ Sĩ Và Đời Sống sẽ cùng quí vị tìm hiểu thêm về Diamond Bích Ngọc trong chương trình này qua những hoạt động trong những lãnh vực văn nghệ, truyền thông và những công tác thiện nguyện của cô... (Ngưng trích).
Lần cuối cùng chúng tôi gặp anh là ngày 4, tháng 2, năm 2007 khi Trường-Kỳ cùng với anh Xuân-Hồng (BBC-London) và anh chị Tú đến sinh-hoạt cùng ban-nhạc “Chân-Quê” tại một Nursing-Home ở thành-phố Garden Grove.  Nơi mà các bệnh-nhân trông chờ từng ngày, từng giờ được nghe tiếng đàn, tiếng hát của “Chân-Quê”. 
Tuần sau đó tôi mời Trường-Kỳ, anh Xuân-Hồng, anh-chị Tú và các anh khác như Phạm-Long, Kỳ-Phát đi ăn trưa ở nhà hàng Thailand.  Không ngờ hôm đó lại là bữa “Tiệc Ly” với Trường-Kỳ.
Ngày 22, tháng 3, năm 2009, nghe tin anh nằm xuống, khi đang ở Trang-Trại của tôi thuộc thành-phố Brisbane, Queensland, Australia.  Xem điện-thư “email” từ bạn bè, tôi bàng hoàng đến rụng rời tay chân.  Không về Canada được để dự tang-lễ Trường-Kỳ.  Theo hướng-dẫn trong “email” anh Nam-Lộc, tôi đã gọi điện thoại cho tiệm hoa, thay mặt cho toàn nhóm “Chân-Quê”, gửi đến anh vòng hoa phúng-điếu như một lời chia tay:
03/31/09 CHECK CRD PURCHASE 03/27 ARTIFLORA ROSEMONT MONTREAL CD (tòa soạn VB cắt bỏ mã số của check).
Trường-Kỳ ơi! Vĩnh-biệt một người anh Văn-Nghệ vô cùng yêu quý của chúng em. 
Em Bé Quê (Chân-Quê), California August 21, 2009.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
Không phải “học” mà là bắt, là tóm đầu, là tống cổ vào nhà giam: khi cân bằng quyền lực ở Hà Nội xáo trộn với tiền chấn rung chuyển tận Amsterdam thì cái khẩu hiệu quen thuộc của Vladimir Lenin ngày nào cũng phải được cập nhật. Không còn “Học, học nữa, học mãi” mà, táo tợn hơn, hệ thống quyền lực đang giỡn mặt Lenin: “Bắt, bắt nữa, bắt mãi”.
Câu chuyện kể từ xa xưa, rất xa xưa, là từ thời đức Phật còn tại thế: Có một người Bà La Môn rất giầu có và rất quyền thế, ông thích đi săn bắn thú vật trong rừng hay chim muông trên trời. Một hôm đó, ông bắn được một con thiên nga to đẹp đang bay vi vút trong bầu trời cao xanh bát ngát thăm thẳm trên kia. Con thiên nga vô cùng đẹp bị trúng đạn, rơi xuống đất, đau đớn giẫy và chết. Ông liền chạy tới lượm thành quả của ông và xách xác con thiên nga lộng lẫy về cho gia nhân làm thịt, làm một bữa nhậu, có lẽ.
Dù đã từ trần từ lâu, Võ Văn Kiệt vẫn được người đời nhắc đến do một câu nói khá cận nhân tình: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”. Tôi vốn tính hiếu chiến (và hiếu thắng) nên lại tâm đắc với ông T.T này bởi một câu nói khác: “Chúng tôi tự hào đã đánh thắng ba đế quốc to”. Dù chỉ ngắn gọn thế thôi nhưng cũng đủ cho người nghe hiểu rằng Việt Nam là một cường quốc, chứ “không phải dạng vừa” đâu đấy!
Lý do ông Thưởng, ngôi sao sáng mới 54 tuổi bị thanh trừng không được công khai. Tuy nhiên, theo báo cáo của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương và các cơ quan chức năng, thì ông Võ Văn Thưởng “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm...
Cứ theo như lời của giáo sư Nguyễn Văn Lục thì T.T. Thích Trí Quang là tác giả của câu nói (“Cộng Sản nó giết mình hôm nay, mai nó mang vòng hoa đến phúng điếu!”) thượng dẫn. Tôi nghe mà bán tin bán nghi vì nếu sự thực đúng y như vậy thì hoa hòe ở Việt Nam phải trồng bao nhiêu mới đủ, hả Trời?
Đảng CSVN tự khoe là “ niềm tin hiện thực hóa khát vọng phát triển đất nước phồn vinh, hạnh phúc“của nhân dân, nhưng sau 94 năm có mặt trên đất nước, thực tế đã chứng minh đảng đã cướp mất tự do của dân tộc, và là lực cản của tiến bộ...
Khi Kim Dung gặp Ian Fleming cả hai đều hớn hở, tay bắt mặt mừng và hể hả mà rằng: “Chúng ta đã chia nhau độc giả của toàn thể thế giới”. Câu nói nghe tuy có hơi cường điệu (và hợm hĩnh) nhưng sự hỉ hả của họ không phải là không có lý do. Số lượng sách in và số tiền tác quyền hậu hĩ của hai ông, chắc chắn, vượt rất xa rất nhiều những cây viết lừng lẫy cùng thời. Ian Fleming đã qua đời vào năm 1964 nhưng James Bond vẫn sống mãi trong… sự nghiệp của giới làm phim và trong… lòng quần chúng. Tương tự, nhân vật trong chuyện kiếm hiệp của Kim Dung sẽ tiếp tục là những “chiếc bóng đậm màu” trong tâm tư của vô số con người, nhất là người Việt.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.