Hôm nay,  

Xây Nhà Quốc Hội Mới - Người Dân Nghĩ Gì?

26/11/200700:00:00(Xem: 7015)

Người dân Việt Nam không chỉ sẵn sàng phá bỏ công trình nhà Quốc Hội, một di tích lịch sử đặc biệt quan trọng, là công trình kiến trúc tiêu biểu được xây dựng dưới thời kỳ độc tài chuyên chính Hồ Chí Minh, mà họ còn sẵn sàng phá bỏ toàn bộ thể chế chính trị hiện đã thối nát để xây dựng một đất nước Việt Nam mới Dân chủ - Phú cường.

Thời gian gần đây, ngành xây dựng đưa ra phương án làm Nhà Quốc Hội tại Khu 18 Hoàng Diệu và đề nghị phá bỏ Hội trường Ba Đình đã xuống cấp. Phương án này đã được Bộ Chính trị, Chính phủ đồng ý trình ra Quốc Hội, và Quốc Hội đã biểu quyết với đa số đồng ý. Sự việc này đã được nhân dân cả nước đón nhận ra sao, ý kiến của người dân thế nào, và việc xây dựng nhà Quốc Hội có thực sự cần thiết trong lúc này không"

Tại sao chúng ta không nghĩ đến việc xây dựng “con người” trước khi tính đến việc xây dựng “cái nhà”" Nếu như Nhà Quốc Hội “mới” mà người trong đó vẫn “cũ”, thì chẳng khác gì “Tô son trát phấn cho khuôn mặt đã nhàu nát”. Người dân Việt Nam chờ đợi, mong mỏi ở một Quốc Hội mới thực sự làm việc độc lập, thực sự vì dân, là người đại biểu của dân, của những con người thấp cổ bé họng chứ không phải của những ông lớn trong Đảng Cộng sản. Gần 100 ông quan to là Ủy viên Trung ương Đảng hiện đang ngồi trong Quốc Hội, họ chi phối và khống chế gần như tuyệt đối mọi hoạt động, họ đại diện cho lợi ích của thiểu số đảng viên có chức có quyền, chứ không đại diện cho nhân dân.

Bộ Chính trị, Chính Phủ và Quốc Hội đã cùng “nhất trí cao” phương án phá bỏ nhà Quốc Hội cũ để xây mới, mặc dù đã có nhiều ý kiến phản đối từ phía các chuyên gia và các lão thành cách mạng. Vậy người dân nghĩ gì về vấn đề này" Hiện nay Quốc Hội đã biểu quyết, nhưng nhân dân còn có nhiều ý kiến. Mặc dù Ban dự án đã trình bày các mô hình thiết kế Nhà Quốc Hội để lấy ý kiến nhân dân trong cả nước, nhưng đó chỉ là việc đã rồi. Những nhà lãnh đạo đã quyết định chọn phương án xây nhà Quốc Hội mà không hỏi ý kiến dân. Vấn đề này cũng chưa từng được đưa ra thảo luận trên báo chí để nhân dân được tham gia ý kiến. 

Vừa qua Chính phủ đã giao cho Bộ xây dựng tổ chức cuộc họp với hơn 20 cán bộ khoa học đầu ngành về kiến trúc, quy hoạch, xây dựng, văn hóa và lịch sử… Tại cuộc họp này, đại đa số ý kiến của các chuyên gia đều cho rằng trong phạm vi khuôn viên Hội Trường Ba Đình rộng 1,2 ha không thể nào xây dựng Nhà Quốc Hội đúng với tầm cỡ của công trình tiêu biểu này, và đã có nhiều kiến nghị tìm một địa điểm ngoài lô đất này để xây dựng.   

Còn các lão thành cách mạng thì lại đưa ra quan điểm khác, họ cho rằng không nên xây mới nhà Quốc Hội tại khu di tích 18 Hoàng Diệu và tuyệt đối không được phá bỏ Hội Trường Ba Đình (nhà Quốc Hội hiện nay), bởi vì đó là một di tích lịch sử quý giá. Trong một bài viết đề nghị với Bộ Chính trị, tất nhiên là bài này đã bị bưng bít, Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã viết: “Riêng tôi, một lần nữa xin nêu lại kiến nghị dứt khoát không nên làm Nhà Quốc Hội tại khu di tích 18 Hoàng Diệu và tuyệt đối không được phá bỏ Hội Trường Ba Đình, một di tích lịch sử quan trọng nhất của thời đại Hồ Chí Minh.”

 Đề nghị của ông Võ Nguyên Giáp hợp với suy nghĩ của các lão thành cách mạng, những con người mà cả cuộc đời họ luôn một lòng trung thành vô hạn với Hồ Chí Minh và Đảng Cộng sản. Tuy nhiên, khi xét đến giá trị lịch sử của một công trình kiến trúc cần phải gắn liền với việc nghiên cứu đầy đủ các giá trị nghệ thuật, yếu tố thẩm mỹ và các giá trị văn hóa khác của công trình kiến trúc đó. Một ngôi nhà đơn sơ có thể trở thành một di tích lịch sử quý giá, nhưng nó không thể là một tác phẩm kiến trúc có giá trị. 

Nếu như xây dựng nhà Quốc Hội mới vừa to đẹp, khang trang, vừa hiện đại, xứng đáng là một công trình tiêu biểu của nền kiến trúc Việt Nam đương đại, thì đó là việc nên làm. Xóa bỏ cái cũ để xây cái mới, xóa bỏ con người cũ và cơ chế cũ để xây dựng con người mới và cơ chế mới, là việc làm vô cùng cần thiết. Người dân Việt Nam không chỉ sẵn sàng phá bỏ công trình nhà Quốc Hội, một di tích lịch sử đặc biệt quan trọng, là công trình kiến trúc tiêu biểu được xây dựng dưới thời kỳ độc tài chuyên chính Hồ Chí Minh, mà họ còn sẵn sàng phá bỏ toàn bộ thể chế chính trị hiện đã thối nát để xây dựng một đất nước Việt Nam mới Dân chủ - Phú cường.

Như phân tích ở trên, có thể thấy xuất hiện nhiều quan điểm khác nhau xung quanh vấn đề này: Về phía chính quyền đưa ra phương án làm Nhà Quốc Hội tại Khu 18 Hoàng Diệu và đề nghị phá bỏ Hội trường Ba Đình đã xuống cấp, Quốc Hội đã biểu quyết với đa số đồng ý. Các chuyên gia lại lo ngại công trình xây mới sẽ không tương xứng với tầm vóc và ý nghĩa lịch sử của nó. Còn tầng lớp lão thành cách mạng thì phản đối việc phá bỏ nhà Quốc Hội cũ, vì họ nuối tiếc quá khứ, họ sợ đánh mất một di tích lịch sử quý giá, với họ lịch sử của đất nước là lịch sử của Đảng..!

 Việc xây dựng nhà Quốc Hội không phải là vấn đề cấp bách trong lúc này, thứ mà người dân cần ngay bây giờ là có một Quốc Hội mới gồm những con người mới, đó phải là Quốc Hội đại diện cho mọi tầng lớp, thành phần xã hội, thể hiện ý chí, nguyện vọng và các quan điểm chính trị khác nhau, thậm chí là các quan điểm đối lập. Quốc Hội phải thực sự là một Nghị trường, nơi mọi công việc lớn của đất nước đều được đem ra tranh luận công bằng và minh bạch. Nếu không làm được như vậy, thì dù có xây nhà Quốc Hội mới to đẹp bao nhiêu cũng không làm yên được lòng dân.

 Có lẽ đến bây giờ, khi đã cố gắng lên tiếng để kiến nghị với Đảng, nhưng tấm lòng trung thành với Đảng đã không được đáp lại, ông Võ Nguyên Giáp mới thấm thía, ông đã nhận ra bản chất của chế độ, dù đau xót nhưng ông vẫn phải viết ra sự thật: “Tôi xin gửi đến các đồng chí bài báo tôi đã gửi đến một số báo để đăng ngày 10-10-2007, nhưng đã bị ngăn lại không cho đăng. Một việc làm mất dân chủ và vi phạm quyền công dân. Tôi đề nghị đăng bài của tôi lên báo, nếu tôi nói không đúng thì độc giả sẽ có ý kiến, đừng bưng bít, đừng độc quyền chân lý, vừa mất dân chủ, vừa vi phạm Hiến Pháp, gây ảnh hưởng xấu đến nền dân chủ Xã Hội Chủ Nghĩa của chúng ta.”

Kiến nghị của một lão thành cách mạng thuộc vào hàng “khai quốc công thần” đã bị các lãnh đạo của Đảng gạt sang một bên, từ đó có thể suy ra tất cả mọi kiến nghị chính đáng xuất phát từ nguyện vọng của dân đều không được Đảng quan tâm, thậm chí không thèm đếm xỉa đến. Đảng bưng bít dư luận, độc quyền tư tưởng, vi phạm Hiến Pháp và xâm phạm Nhân Quyền. Làm gì có nền Dân chủ Xã Hội Chủ Nghĩa như ông Giáp nói, chỉ có bộ máy công quyền cùng với lợi ích của các quan chức ngày càng phình to ra, còn lợi ích của người dân cùng với các quyền Tự do – Dân chủ, thì ngày càng thu hẹp.

 Nếu như ông Giáp kiến nghị với Trung ương Đảng về việc cần thiết phải phá bỏ ngay bộ máy, cơ cấu tổ chức cùng với phương thức hoạt động đã lỗi thời của Quốc Hội, thay vào đó là xây dựng một Quốc Hội mới tiến bộ văn minh, đóng góp phần quan trọng nhằm xây dựng một xã hội công bằng và tốt đẹp hơn, thì nhân dân sẽ biết ơn ông, dù cho việc làm của ông chắc chắn phải nhận nhiều sự chỉ trích, thậm chí là sự trừng phạt từ phía những người đương chức đương quyền. Nhưng ông đã không dám làm như vậy, ông chỉ lo sợ mất đi một di tích lịch sử quan trọng của thời đại Hồ Chí Minh..!

 Tấm lòng tận trung với Đảng, với Bác Hồ của các lão thành cách mạng đã trở thành một trở ngại lớn nhất trên con đường thực hiện Dân chủ hóa đất nước, họ vẫn còn nuối tiếc quá khứ, vì những thành kiến trói buộc tư tưởng nên họ không thể nhận ra thời đại Hồ Chí Minh thực chất chỉ là sự trở lại của các Vương Triều phong kiến. Và họ, những vị công thần khai quốc thời đại Hồ Chí Minh, sẽ bị đối xử y như cách làm của các Vua Chúa với công thần thời xưa. Thực tế đã chứng minh Chủ nghĩa Xã hội ở Việt Nam, Trung Quốc và các nước Châu Á khác đều là các triều đại phong kiến trá hình, trong đó Đảng Cộng sản được nâng lên thành giai cấp thống trị, chiếm đoạt tư liệu sản xuất của nhân dân, còn Quốc Hội thì trở thành con rối trong tay Đảng.

 Thiết nghĩ, việc xây dựng nhà Quốc Hội cần gắn liền với xây dựng một xã hội mới, mang lại lợi ích cho quần chúng nhân dân, đặc biệt là tầng lớp nghèo khổ; Không chỉ xây “cái nhà” mà phải xây cả “con người” mới. Đừng nuối tiếc quá khứ, mà hãy nhìn vào tương lai, con đường phía trước vô cùng gian truân, nhưng luôn rộng mở. Thời gian cũng không còn nhiều, nếu chúng ta chần chừ thì sẽ có tội với đất nước.

 Xin được trích dẫn một đoạn trong bài viết của ông Võ Nguyên Giáp, đây cũng là lời mà nhân dân cả nước muốn gửi gắm đến các vị lãnh đạo của Đảng: “Việc xây dựng Nhà Quốc Hội không nên quá lệ thuộc vào thời gian làm kỷ niệm 1000 năm Thăng Long – Hà Nội để quyết định vội, xây dựng vội, làm ảnh hưởng đến chất lượng và thẩm mỹ kiến trúc của công trình quan trọng này.”

 Việc xây dựng nhà Quốc Hội không nên vội vàng, nhưng việc xây dựng xã hội mới, thể chế chính trị mới thì cần làm nhanh, đây là việc cấp bách trong lúc này. Hi vọng rằng nhân dịp kỷ niệm 1000 năm Thăng Long – Hà Nội, nhân dân cả nước sẽ được đón mừng thắng lợi kép: Vừa mừng Thủ đô tròn 1000 năm tuổi, vừa mừng đất nước bước vào kỷ nguyên Dân chủ và Tự do.

Việt Nam ngày 24 tháng 11 năm 2007

Quốc Hương - ĐDCND

http://ddcnd.org/main/

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chúng ta đang bước vào năm bầu cử. Năm 2024 sẽ có một cuộc bầu cử có tính quyết liệt, vì các lựa chọn chắc chắn sẽ gây tranh cãi trong nội bộ cộng đồng gốc Việt, trong các gia đình người Việt, giữa các lựa chọn về cấp tiến và bảo thủ, giữa các thế hệ trẻ và già ở hải ngoại. Và chắc chắn là bầu cử tháng 11/2024 tại Hoa Kỳ sẽ ảnh hưởng tới cuộc chiến Trung Đông, cuộc chiến ở Ukraine, và ở cả Đài Loan. Tác động như thế nào, chúng ta khó đo lường hết tất cả các ảnh hưởng. Trong đó, một tác động lớn là từ tin giả, nói kiểu Mỹ là Fake News, tức là tin không thật.
Tôi rất thích khoa nhân chủng nhưng không có cơ may đến trường để được truyền thụ một cách bài bản về ngành học thú vị này. Hoàn cảnh sống, nói nào ngay, cũng không mấy thích hợp cho nhu cầu tự học. Suốt ngày (và suốt đời) tôi chỉ loanh quanh hàng quán nơi mà những kẻ hay lê la thường nói rất nhiều, dù sự hiểu biết của họ vốn không được bao nhiêu. Ngoài giới hạn về kiến thức, mấy ông bạn đồng ẩm còn có cái tật rất hay tranh cãi (và luôn cãi chầy cãi cối) nên mọi thông tin, từ bàn nhậu, đều không được khả xác hay khả tín gì cho lắm.
“Tham nhũng chính trị, lệch lạc tư tưởng, băng hoại đạo đức và hủ bại về lối sống. Đây là những kẻ thù rất nguy hiểm của Đảng, cần phải loại bỏ.” Tạp chí Xây Dựng Đảng (XDĐ) đã báo động như thế trong bài viết ngày 26/11/2023...
Đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) nhìn nhận tình trạng “trẻ hóa” trong suy thoái “tư tưởng chính trị ” và “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” đang gây khó khăn cho công tác “xây dựng, chỉnh đốn đảng”...
Năm 2024 là năm bầu cử, một năm gay go thử thách, và đề tài yêu ghét dù muốn hay không muốn đã trở lại trên các trang báo, trong các buổi tranh luận trong gia đình, ngoài xã hội. Chúc bàn tiệc trong năm của quý vị rôm rả những câu chuyện, những cuộc đối thoại bổ ích hai chiều, những thay đổi tốt đẹp. Và xin cảm ơn quý thân hữu, thân chủ đã hỗ trợ, gắn bó cùng hành trình với Việt Báo trong hơn 31 năm qua. Sau cùng là lời tri ân đến các độc giả Việt Báo: chính quý vị, những người đọc khó tính là thành trì giúp Việt Báo trở thành một tờ báo uy tín, chuyên nghiệp.
Năm 2023 tiến vào những ngày cuối cùng, nó sẽ đi qua và không bao giờ trở lại. Lịch sử sẽ đi qua nhưng những việc làm của con người sẽ tồn tại với sự khôn ngoan và ngu ngốc của đa số. Cụm từ ‘con-người-đa-số’ chỉ định ý muốn chung của đa số người. Và ‘con-người-thiểu-số’ đành phải tuân theo. Trò sinh hoạt dân chủ luôn luôn là con dao hai lưỡi có hiệu quả tùy thuộc sở thích của con người đa số. Sở thích? Một thứ tạo ra tốt lành hoặc khổ nạn. Đúng ra là cả hai, nhưng có một trong hai sẽ lớn hơn, đôi khi, lớn gấp bội phần. Nếu khổ nạn quá lớn thì cuộc sống chung sẽ thay đổi, có khi lâm vào mức tồi tệ. Chẳng hạn như trường hợp nước Đức dưới thời Hitler. Ý muốn của con người đa số đam mê nồng nhiệt ý muốn của Hitler. Cho ông ta cơ hội dẫn đầu một quốc gia quyền lực, tạo ra hiệu quả cuộc chiến thế giới thứ hai. Hậu quả tàn khốc đó do ai? Hitler? Đúng một phần.
“Tự diễn biến, tự chuyển hóa” trong Lực lượng vũ trang nhân dân là mối lo hàng đầu của đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay. Bằng chứng này đã được Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đưa ra tại Hội nghị Đảng ủy Công an ngày 20/12/2023 tại Hà Nội, và trong nội dung các bài viết trên báo chí chính thống của nhà nước liên quan đến Quân đội...
Người ta nên áp dụng đạo đức vào tài chính trị của Henry Kissinger như thế nào? Làm thế nào để người ta quân bình những thành tựu với những hành vi sai trái của Kissinger? Tôi đã vật lộn với những vấn đề đó từ khi Kissinger là giáo sư của tôi, và sau này là đồng nghiệp tại Đại học Harvard. Vào tháng Tư năm 2012, tôi đã giúp phỏng vấn ông trước một số lượng lớn cử toạ tại Harvard và hỏi liệu ông có làm điều gì khác đi trong thời gian làm ngoại trưởng cho các Tổng thống Hoa Kỳ Richard Nixon và Gerald Ford không. Lúc đầu, ông nói không. Suy nghĩ lại, ông nói rằng ước mình là đã hoạt động tích cực hơn ở Trung Đông. Nhưng ông không đề cập đến Campuchia, Chile, Pakistan hay Việt Nam. Một người phản đối ở phía sau hội trường hét lên: "Tội phạm chiến tranh!"
Việt Nam có còn “độc lập” với Trung Quốc hay không sau chuyến thăm Hà Nội của Tổng Bí thư, Chủ tịch nhà nước Tập Cận Bình là thắc mắc của người dân Việt Nam. Ông Tập có mặt ở Việt Nam từ 12 đến 13 tháng 12 năm 2023 và đạt được cam kết của Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng về “xây dựng Cộng đồng chia sẻ tương lai Việt Nam-Trung Quốc”.
Ngày nay, Chiến lược Phòng thủ Quốc gia của Hoa Kỳ – giống như chiến lược Chiến tranh Lạnh tạo chuẩn mực cho tư duy chiến lược trong những năm từ thập kỷ ‘50 đến ’80 – bị chi phối bởi một tác nhân đe dọa chính, đó là Trung Quốc. Điều này vừa cung cấp thông tin vừa tạo điều kiện cho tất cả các mối đe dọa lớn khác có thể xảy ra: Nga, Iran và Bắc Triều Tiên. Giống như thời kỳ Chiến tranh Lạnh, Hoa Kỳ hiện đang lâm vào một cuộc cạnh tranh với đối thủ duy nhất của mình, một cuộc cạnh tranh có khả năng bỏ rơi các thành tựu chính trị, kinh tế và công nghệ. Hoa Kỳ cũng đang ở trong một cuộc chạy đua vũ trang hiện đại, và trong một số trường hợp, chơi trò đuổi bắt và tranh đua để giành tình hữu nghị, gây ảnh hưởng lên các quốc gia khác trên thế giới.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.