Hôm nay,  

Tt Obama Cắt Ngân Sách

28/04/200900:00:00(Xem: 6293)

TT Obama Cắt Ngân Sách

Vũ Linh
...một thiện chí đáng giá mười xu!
Đi làm về đến nhà, ông chồng mệt mỏi ngồi xuống ghế bành thở dốc.
Bà vợ chạy ra ngon ngọt: “Anh ơi, tháng sau em cần anh đưa cho em 4.000 đô nhé! Chợ búa, xài lặt vặt trong nhà đó mà.”
Ông chồng sửng sốt quay lại: “Cái gì" Tiền đâu mà đưa cho bà tới bốn ngàn" Không có cách nào hết! Bà nó tính lại đi!”
Bà vợ xụ mặt, ra bàn ăn lấy giấy bút và máy tính ra hý hoáy làm việc. Một tiếng đồng hồ sau, bà hý hửng chạy về phía ông chồng: “Xong rồi anh ơi, em đã cắt xén lung tung, đủ thứ hết, bây giờ em chỉ cần anh đưa cho em 3.650 đô thôi.”
Ông chồng gay gắt “Bà có điên không" Cắt như vậy mà ăn thua gì" Tôi vẫn không có số tiền đó cho bà đâu! Bà xài tiền kiểu này thì mình sẽ nợ như Chúa Chổm suốt đời, đến đời con đời cháu tụi nó vẫn phải è cổ trả nợ cho bà. Bà làm gì thì làm, tôi không biết, cắt nữa đi.”
Bà vợ thất vọng tràn trề, không biết làm sao đành ra bàn lui cui cộng trừ nhân chia nữa.
Cả buổi tối, chẳng làm được gì, qua ngày hôm sau mới xong. Bà đưa cho ông chồng con số mới của bà: “Anh ơi, em đã cắt nữa rồi. Anh xem này, em đã cắt thêm được 10 xu nữa, bây giờ anh chỉ cần đưa em 3.649 đô và 90 xu thôi!”
***
Nếu quý độc giả đọc mẩu truyện trên mà cho đó là chuyện… diễu dở, chẳng ai cười được, thì quý vị rất sáng và kẻ viết này xin hoàn toàn đồng ý. Đó là một câu chuyện diễu thật vô duyên.
Nhưng lạ lùng thay, đó không là chuyện diễu, mà là chuyện có thật 100%. Chưa phải vậy, xin nói lại. Chỉ có thật 90% thôi. Cái phần 10% phịa là chuyện hai vợ chồng, vì chẳng có hai vợ chồng nào như vậy cả.
Và dưới đây là cái phần 90% có thật.
Cách đây hơn một tháng, TT Obama đưa ra đề nghị ngân sách cho tài khoá tới: 4.000 tỷ đô. Quốc hội phản đối, mang ra mổ xẻ và cuối cùng khuyến cáo một ngân sách mới “chỉ có” 3.650 tỷ đô thôi.
Ngày 20 tháng Tư vừa qua, sau khi cả nước Mỹ tổ chức các buổi “liên hoan uống trà” (tea parties) với ý nghĩa chống đối chính sách sưu cao thuế nặng của TT Obama để chu cấp cho cái ngân sách khổng lồ không tưởng của ông, thì TT quyết định: triệu tập nội các khẩn cấp, và ra lệnh cho tất cả các bộ trưởng, giám đốc các nha sở, cơ quan phải điều nghiên toàn bộ ngân sách của họ, xét lại từng chi tiết một. Bằng mọi giá làm sao phải cắt ngân sách quốc gia 100 triệu, hay là một phần mười của một tỷ.
Nếu quý độc giả thay thế một đô bằng một tỷ, thì câu chuyện diễu dở của hai vợ chồng trên trở thành câu chuyện TT Obama đề nghị cắt giảm ngân sách cho tài khoá mới. Từ 4.000 tỷ cắt xuống còn 3.650 tỷ, để rồi TT Obama ra lệnh cắt thêm 100 triệu, xuống còn 3.649,9 tỷ.
Vẫn biết là đã có rất nhiều tiếng nói chống đối, hay ít nhất cũng lo ngại, những con số của TT Obama. Những chuyên gia kinh tế trung lập, không nghiêng về phe nào, đã ước tính ngân sách của TT Obama trong mười năm tới sẽ tích lũy khoảng 10.000 tỷ thiếu hụt (10 triệu triệu đô la - viết bằng con số thì không có chỗ trong một cột báo). Những thiếu hụt ấy, con cháu chúng ta sẽ phải trả trong ít nhất là một thế hệ nữa. Trả bằng sưu cao thuế nặng hay trả bằng lạm phát qua việc in tiền bừa bãi, hay bằng cách vay mượn các Chú Ba. Không có 36 cách.
Hồ hởi chạy theo nguồn Hy Vọng Obama, dĩ nhiên là giới trẻ chưa thấy gì đáng quan ngại. Nhưng chính giới trẻ đó sẽ là những nạn nhân của kinh tế theo sách vở Obama. Nếu có ai nhắc đến kinh nghiệm Jimmy Carter thì giới trẻ này dĩ nhiên là ngơ ngác vì lúc đó phần lớn chưa ra đời.
Nhưng không thiếu gì người trong giới trung niên đã nếm mùi kinh tế Carter. Họ đang lo sót vó. Trong những ngày qua, họ liên tục biểu tình phản đối, chống lại mọi hình thức tăng thuế của TT Obama.
Ở đây, phải mở ngoặc để nói cho rõ: TT Obama đã long trọng hứa là ông sẽ nhất quyết không lấy một xu thuế mới nào của tất cả những người làm lương dưới 250.000 một năm. Cho đến nay, quả nhiên thuế lợi tức vẫn không thay đổi, chưa ai phải đóng thêm đồng xu thuế lợi tức nào cả.
Nhưng có những loại thuế vô hình khác đã được tăng mạnh mẽ, mà ít người thấy. Thuế xăng đã tăng, nhưng vì giá thành của dầu thô giảm nên chẳng ai nhìn thấy thuế đó hết. Thuế thuốc lá cũng tăng vọt, nhưng vì ít người hút thuốc nên cũng ít người để ý. Trong tương lai, sẽ còn nhiều loại thuế “bí mật” được gia tăng mà ít người thấy. Và nếu quý vị để ý kỹ thì sẽ thấy mấy cái thuế vô hình này không hề tha mấy vị lãnh lương dưới 250.000 đô đâu. Chưa kể là dân ghiền thuốc lá phần lớn là dân lao động nghèo!
Để trấn an những người chống tăng thuế, TT Obama đã lớn tiếng ra lệnh nội các họp khẩn cấp để tìm cách cắt giảm ngân sách. Khi tin tức mới được loan truyền, người ta đã nghĩ là mỗi bộ, nha sở sẽ phải tìm cách cắt giảm một trăm triệu. Và thiên hạ mừng thầm. Phải như thế chứ. Tất cả các bộ, nha, sở cắt như vậy thì cũng giảm được một vài chục tỷ. Tuy ngân sách vẫn còn cao quá, nhưng cũng đỡ lắm.


Nhưng không phải vậy. Sự thật  là tất cả các bộ, nha, sở, cơ quan cộng lại mới cắt được một trăm triệu thôi. Một phần 36.000 của ngân sách. Tức là ngân sách 36.000 đồng sẽ được cắt đúng một đồng.
Trấn an kiểu này dường như có vẻ coi thường người dân một cách thật quá đáng.
Thái độ của TT Obama thật đáng bàn thêm.
***
Đối với dân Mỹ, ông xử sự theo lối coi thường sự hiểu biết của họ, tức là nói chung coi thường họ. Hết hứa hẹn vung vít lung tung, thì quay qua làm trò bịt mắt thiên hạ một cách lộ liễu. Nhưng đối với các kẻ thù của Mỹ thì ngược lại, ông tìm đủ cách nhấn mạnh rằng ông rất kính trọng chứ không bao giờ dám coi thường họ.
Đối với khối Hồi Giáo, thì ông đã lên tiếng năn nỉ quá nhiều lần, chúng ta đều biết và khỏi cần nhắc lại.
Đối với Iran thì ông hết lời ca ngợi văn minh và văn hoá của dân tộc Ba Tư, và nhún nhường kêu gọi nói chuyện với TT Ahmadinejah, hoàn toàn quên hẳn chuyện Iran đã làm nhục nhân viên Tòa Đại Sứ Mỹ tại Iran như thế nào trong cả năm trời dưới thời ông TT đồng chí Dân Chủ Jimmy Carter.
Tại Hội Nghị Thượng Đỉnh Nam Mỹ gần đây, TT thiên tả Daniel Ortega của Nicaragua (trước đây là cộng sản chính hiệu) lên đọc một bài diễn văn dài gần một tiếng đồng chỉ có một chủ đề duy nhất: mạt sát và hài tội đế quốc Mỹ đã vi phạm biết bao tội tầy trời đối với dân tộc Nicaragua từ 1946 (thời TT Truman) đến nay. TT Obama chịu trận ngồi nghe, sau đó lên nói đùa “tôi xin cám ơn TT Ortega đã không kết án tôi vì những cái tội của Mỹ đã phạm khi tôi mới có ba tháng”.
Ortega xỉ vả nước Mỹ trong một tiếng đồng hồ trước một diễn đàn quốc tế. Tổng thống Mỹ ngồi yên nghe, xong rồi pha trò. Câu pha trò của TT Obama nói lên rõ ràng suy nghĩ của ông. Chỉ có cá nhân Obama mới là quan trọng. Nước Mỹ là chuyện nhỏ. Tha hồ chửi Mỹ, tha hồ chửi các tổng thống tiền nhiệm, từ Truman đến Bush, đừng đụng đến tôi là được.
Cũng tại Hội Nghị này, TT Hugo Chavez, nhà độc tài thiên tả của Venezuela, cách đây có mấy tháng qua Iran, tuyên bố TT Obama cũng có cùng mùi xú uế (same stench) như Bush. Khi hai ông gặp nhau, thì hai người lại bắt tay rất vồn vã. Chavez tặng cho Obama một cuốn sách cũ, viết cách đây ba chục năm để mạt sát tính đế quốc của Mỹ đã lợi dụng khai thác và “hút máu” (sucking blood) Nam Mỹ trong hơn 500 năm qua như thế nào. TT Obama không giận gì mà lại hết sức vui vẻ nhận cuốn sách. Cuốn sách chửi nước Mỹ chứ đâu có chửi Obama đâu. Mắc gì không nhận"
Trong lịch sử nước Mỹ -hay lịch sử bất cứ nước nào cũng vậy- chưa khi nào người ta thấy cảnh một vị quốc trưởng vui vẻ ngồi nghe thiên hạ nhục mạ xứ mình. “Thay Đổi Mà Chúng Ta Tin Được”, đúng là khẩu hiệu của TT Obama.
Thái độ cực kỳ khiêm tốn, hòa nhã của TT Obama đối với các kẻ thù nói trên, tuy hơi quá, nhưng cũng có thể hiểu được như là ông đang muốn thay đổi quan hệ giữa Mỹ và một vài nước một cách tuyệt đối. Nói cho đúng hơn, xoay ngược 180 độ. Điều này tốt hay xấu có kết quả như TT Obama mong muốn hay không thì chưa biết. Nhưng cứ cho là một chiến lược mới, để hạ hồi phân giải.
Trong khi TT Obama tìm đủ mọi cách lấy lòng các kẻ thù của Mỹ, thì ông lại không bao giờ thắc mắc chuyện lấy lòng phe đối lập Cộng Hòa, tuy cũng là dân Mỹ với nhau. Các dự luật ông đưa ra, từ kích động kinh tế đến ngân sách, hoàn toàn thiên tả cực đoan đến độ tuyệt đại đa số dân biểu, nghị sĩ, và thống đốc Cộng Hòa, kể cả một số người ôn hòa, cũng không chấp nhận được. Nhưng TT Obama vẫn bất cần.
Bây giờ ông tung ra trò cắt giảm ngân sách độc đáo này. Vung ra cả ngàn tỷ, rồi lại khua chiêng gõ trống rầm rộ là sẽ cắt một phần mười của một tỷ.
Phần lớn dân Mỹ đều là dân có học, làm sao họ không nhìn thấy được cái phép phù thủy thô thiển ấy" Cắt 10 xu trong một ngân sách 3.650 đô" Chuyện đùa hay thật"
TT Obama biết rất rõ, coi thường Osama Bin Laden hay Ahmadinejah thì hơi phiền, chứ với dân Mỹ, cho dù ông làm gì -hay không làm gì- thì cũng vẫn có rất nhiều người hoan hô. Có thể hoan hô thật tình, có thể hoan hô vì đã lỡ phóng lao ngày bầu cử rồi thì phải theo lao thôi.
Điều đáng ngạc nhiên hơn là quý độc giả có thể tìm báo Mỹ để đọc. Không một tờ báo lớn nào chỉ trích hay đặt vấn đề với TT Obama về chuyện dấm dớ này.
Trái lại, báo “phe ta” Washington Post đả kích những người chỉ trích hành động của TT Obama là đã không hiểu tính biểu tượng (symbolique) của quyết định. Biểu tượng cho cái gì" Cho “kỷ nguyên trách nhiệm” mà TT Obama thường hô hào" Tinh thần trách nhiệm kiểu cắt 10 xu trên 3.650 đồng"
Có báo khác đã nghiêm chỉnh đăng tin này với lời lẽ có vẻ thán phục TT Obama đã có thiện chí tối đa cắt giảm gánh nợ cho dân Mỹ.
Thật lạ lùng, TT Obama là người “vẽ” ra cái ngân sách khổng lồ đó mà! Nếu quả thực ông có tinh thần trách nhiệm và lo lắng cho gánh nợ của con cháu ông sau này, thì ông cũng có thể “vẽ” lại một ngân sách khác, cắt giảm cả ngàn tỷ, hay ít nhất cũng cả trăm tỷ. Cần chi màu mè làm đạo diễn triệu tập buổi họp khẩn cấp của nội các để ra lệnh họ phải tìm cách cắt 10 xu"
Một thiện chí đáng giá mười xu! (26-4-09)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Xuất hiện gần đây trong chiến dịch tranh cử tổng thống, Donald Trump, ứng cử viên đảng Cộng hòa, đã lên tiếng đe dọa là sẽ không bảo vệ cho các đồng minh thuộc khối NATO trong trường hợp bị Nga tấn công. Ý kiến này đã dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi tại châu Âu, vì có liên quan đến việc răn đe Nga và ba kịch bản chính được đề cập đến khi Donald Trump trở lại Nhà Trắng vào năm 2025 là liệu Liên Âu có nên trang bị vũ khí hạt nhân chăng, Pháp có thể tích cực tham gia không và Đức nên có tác động nào.
Tôi không biết chính xác là Văn Trí đã đặt chân đến Đà Lạt tự lúc nào nhưng cứ theo như ca từ trong nhạc phẩm Hoài Thu của ông thì Cao Nguyên Lâm Viên ngày ấy vẫn hoang vu lắm. Ngoài “núi rừng thâm xuyên”, với “lá vàng rơi đầy miên man”, cùng “bầy nai ngơ ngác” (bên “hồ thu xanh biếc”) thì dường như không còn chi khác nữa! Từ Sài Gòn, khi tôi được bố mẹ “bế” lên thành phố vắng vẻ và mù sương này (vào khoảng giữa thập niên 1950) thì Đà Lạt đã bị đô thị hóa ít nhiều. Nơi đây không còn những “bầy nai ngơ ngác” nữa. Voi, cọp, heo rừng, beo, báo, gấu, khỉ, vượn, nhím, mển, gà rừng, công, trĩ, hươu, nai, trăn, rắn, sóc, cáo, chồn… cũng đều đã biệt tăm. Người Thượng cũng ở cách xa, nơi miền sơn cước.
Vi hiến có nghĩa là “vi phạm” hay đi ngược lại những gì Hiến Pháp (HP) quy định. HP không có gì là cao siêu hay quá bí ẩn. Hiến Pháp trong bản chất chỉ là một bộ luật. Sự khác biệt chỉ là: HP là một bộ luật nền tảng hay nôm na là “luật mẹ”. Không những không cá nhân hay hữu thể pháp lý nào trong xã hội, kể cả hành pháp (tức chính phủ) được quyền vi phạm HP, mà không một luật pháp nào của lập pháp (tức quốc hội) được quyền vi phạm HP cả...
Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ tiếp tục đi theo đường mòn Chủ nghĩa đã lu mờ trong thưc tế và thất bại trong hành động tại Đại hội đảng kỳ 14 vào tháng 1 năm 2026. Khẳng định này của ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng là bằng chứng cho tính chai lỳ, chậm tiến và lạc hậu, không phải của riêng ông mà toàn đảng...
Thứ Bảy 24/2/2024 đánh dấu hai năm kể từ khi Nga phát động cuộc chiến tranh xâm lược toàn diện nước Ukraine. Cuộc xung đột đang lâm vào tình trạng bế tắc và ngày càng tàn khốc. Nhân dịp này ông Nick Schifrin, một phát thanh viên của kênh truyền hình PBS, đã tổ chức một buổi thảo luận bàn tròn về hiện tình của cuộc chiến, nó có thể đi đến đâu và chính sách của Hoa Kỳ đối với Ukraine sẽ ra sao. Hiện diện trong buổi thảo luận có các ông Michael Kofman, John Mearsheimer và bà Rebeccah Heinrichs...
Đôi lời từ tác giả: “Sẽ có nhiều người không thích bài viết này. Họ sẽ cảm thấy bị công kích và rằng thật bất công. Phản ứng càng mạnh mẽ càng cho thấy nỗi sợ hãi về chủng tộc đã cắm rễ sâu vào nền chính trị Hoa Kỳ, và sẽ tồn tại mãi.” Tầm quan trọng của vấn đề chủng tộc trong nền chính trị của chúng ta được thể hiện rõ ràng qua chiến dịch tranh cử tổng thống hiện tại. Khẩu hiệu (slogan) đình đám nhất là từ chiến dịch tranh cử của Donald Trump: “MAGA” – Make America Great Again (Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại). Ý của slogan này là Hoa Kỳ đã từng rất vĩ đại, nhưng đã và đang đánh mất hào quang của mình.
Sau 11 năm chống Tham nhũng (2013-2024) nhưng Tham nhũng cứ trơ ra cười vào mũi Đảng là tại sao?
Thời gian gần đây, những người thương vay khóc mướn ở Việt Nam thường đem vấn đề Chủ nghĩa Xã hội và đảng có quyền một mình lãnh đạo ra hù họa dư luận. Tuy nhiên, càng vênh váo và cù nhầy bao nhiêu lại càng lâm vào thế bí. Những bài viết không trả lời được câu hỏi: Ai đã trao quyền lãnh đạo cho Đảng, và tại sao Đảng sợ Dân chủ đến thế?
Cận Tết năm Thìn, Marianne Brown (Guardian Weekly) có bài “Vietnam’s parents want a dragon son.” Trời! Tưởng gì, chớ cả Tầu lẫn Ta ai mà không muốn có con trai tuổi Rồng. Nhâm Thìn, tất nhiên, lại càng bảnh dữ nữa. Nam nhâm nữ quí thì sang mà lị. Theo tuviso.com: “Tuổi Nhâm Thìn có nhiều hy vọng tốt đẹp về vấn đề tình duyên và tương lai về cuộc sống, có phần tốt đẹp về tình cảm và tài lộc, vào trung vận và hậu vận thì được nhiều tốt đẹp về hạnh phúc, công danh có phần lên cao.”
Một quan điểm lạc quan đang dấy lên trong hàng ngũ Lãnh đạo đảng CSVN khi bước vào năm 2024, nhưng thực tế tiềm ẩn những khó khăn chưa lường trước được...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.