Hôm nay,  

Hoả Mù Thế Vận

02/08/200800:00:00(Xem: 13734)

Sự thật u ám sau màn khói Thế vận hội Bắc Kinh...

Đúng một tuần nữa, Thế vận hội Bắc Kinh sẽ khai mạc.

Thế giới có thể tin là lãnh đạo Bắc Kinh đang gồng mình biểu diễn màn Thế vận để chứng minh sự tái xuất hiện của Đế quốc Trung Hoa trên diễn đàn quốc tế. Truyền thông thế giới đã loan tải về nhiều biện pháp an ninh bất thường nhằm kiểm soát diễn tiến Thế vận như trong một chiến dịch hành quân.

Sự thật có khi lại còn u ám hơn thế.

Từ nhiều tháng nay, cả thế giới đã nói đến nhiều quyết định bất thường và thất thường của lãnh đạo Trung Quốc. Bất thường vì tin tức và phát biểu của Bắc Kinh về những âm mưu khủng bố nhắm vào Thế vận hội, hoặc những biện pháp hạn chế thông tin hay di chuyển trong mùa Thế vận. Thất thường vì mục tiêu tuyên truyền hay kinh tế của Thế vận đã bị hạ thấp so với ưu tiên cao hơn dành cho an ninh. Nhiều người còn dự đoán là vì tình hình xã hội quá bất an nên sau khi hoàn tất Thế vận hội mùa Hè (từ mùng tám đến 24 tháng Tám) rồi Thế vận hội cho người tật nguyền (Paralympics, từ mùng sáu đến 17 tháng Chín), Bắc Kinh sẽ mở chiến dịch đàn áp. Tinh thần tranh tài thể thao trong tinh thần hữu nghị trở thành chuyện hão huyền không đáng kể.

Nhưng, bị chìm trong nhiễu âm về Thế vận hội Bắc Kinh, một số quyết định của Trung Quốc có thể cho thấy một hiện tượng khó hiểu hơn.

Từ khi Đặng Tiểu Bình tiến hành cải cách - đúng 30 năm trước - Trung Quốc đã tích cực vận đồng đầu tư ngoại quốc để thu hút tư bản, thuật lý (technology) và kiến năng quản trị cho nền kinh tế quốc dân. Lồng bên dưới chiến lược đó là nỗ lực cải thiện môi trường sinh hoạt cho các doanh gia quốc tế được thoải mái ra vào làm ăn, việc giao dịch tiền bạc được bạch hoá theo sát tiêu chuẩn của quốc tế.

Chủ đích chính trị của quyết định mở cửa này còn là vận dụng doanh giới làm lợi thế tuyên truyền cho chế độ: thí dụ như một hợp đồng mua phi cơ hàng không Mỹ có thể xoá bớt tội ác cho chế độ vì chính các tổ hợp chế tạo máy bay của Hoa Kỳ sẽ vận động vào Quốc hội Hoa Kỳ để không ai nêu lên vấn đề về nhân quyền hay chà đạp tôn giáo. Thậm chí cái tội tàn sát dân chúng như trong vụ Thiên An Môn tháng Sáu năm 1989.

Vậy mà, từ vài tháng nay, với lý do bảo vệ an ninh cho Thế vận hội, Bắc Kinh đã hạn chế việc cáp phát chiếu khán cho doanh giới với nhiều thủ tục rắc rối phiền hà. Dù nhà chức trách Bắc Kinh cố giải thích rằng đây chỉ là biện pháp nhất thời, thực tế vẫn là sự kiện khó hiểu: trong suốt một quý ba tháng, doanh gia quốc tế sẽ khó vào Trung Quốc. Sau vụ khủng bố 9-11 tại Hoa Kỳ, các nước tổ chức Thế vận đều tăng cường bảo vệ an ninh, điều ấy ai cũng có thể hiểu được. Với cả triệu người dân Trung Quốc muốn tới Thủ đô tham dự Thế vận, Bắc Kinh có thể cũng chẳng cần tới du khách quốc tế. Việc tuyên truyền thì đã có truyền thông.

Nhưng, hàng rào hạn chế doanh giới vừa dựng lên từ vài tháng nay là điều khó hiểu. Vì sao lại kiểm soát những người vốn đã vận động chính quyền của họ đánh chứ "đại xá" cho Bắc Kinh" Khó hiểu nhất là việc kiểm soát cả sự di chuyển của doanh gia tại Thượng Hải, thành phố kinh doanh có sự đóng góp rất ít cho Thế vận hội tại Bắc Kinh. Ngăn ngừa khủng bố phá hoại Thế vận tại Bắc Kinh bằng cách tạm miễn cấp chiếu khán cho doanh gia quốc tế vào Thượng Hải là điều bất bình thường.

Vì sao Bắc Kinh cản trở doanh gia đi lại và quản trị các cơ sở đầu tư của họ tại Hoa lục trong ba tháng trời" Chuyện ấy không liên hệ đến những "ý đồ" phân liệt của Tây Tạng, phá hoại của Pháp luân công hay khủng bố của Hồi giáo tại Tân Cương. Thế vận hội hay an ninh chống khủng bố có khi chỉ là cái cớ.

Mà để che giấu cái gì"

Muốn tìm ra câu trả lời, có khi người ta phải liếc qua... Anh quốc. Hôm 28 vừa qua, tạp chí chuyên đề "Tài Kinh" (Caijing) về kinh tế tài chánh đã loan một cái tin rất lạ: Mặc dù có chỉ thỉ ngăn cấm của Quốc vụ viện, ngân hàng phát triển China Development Bank (CDB) vẫn tiếp tục đầu tư thêm 270 triệu Mỹ kim vào ngân hàng Barclays của Anh.

Tin rất lạ vì nhiều khía cạnh. Từ nhiều tháng nay, Bắc Kinh đã kín đáo hạn chế dần việc các doanh nghiệp Trung Quốc đầu tư vào các thị trường tài chánh quốc tế, một phần vì những thăng trầm đầy bất ổn của các thị trường này, một phần vì sợ quốc tế e ngại một làn sóng đầu tư từ Hoa lục có thể khuynh đảo các doanh nghiệp. Thứ hai, CDB là ngân hàng phát triển, kinh doanh theo diện chánh sách là đầu tư vào các tỉnh kém phát triển trong lục địa để san bằng khoảng cách giữa các địa phương. Nay CDB lại đầu tư vào một ngân hàng của Anh!

Trường hợp CDB đáng chú ý hơn cả vì ngân hàng này đã đầu tư hơn ba tỷ Mỹ kim vào Barclays - một đại gia Anh có trọng lượng tại Âu Châu và hoạt động rất mạnh tại Phi Châu  - và nay lại b ất chấp chỉ thỉ mà châm thêm 270 triệu để mua cổ phiếu do Barclays mới phát hành thêm hầu giữ tỷ lệ hùn hạp là 3,1% trong phần vốn của Barclays.

Mà vụ CDB xé rào không là ngoại lệ. Nhiều ngân hàng thương mại Trung Quốc cũng vượt rào cho vay dù Chính quyền đang muốn hạn chế tín dụng. Nhiều doanh nghiệp nhà nước, kể cả Tổng công ty dầu khí Sinopec và nhiều đại gia về năng lượng, cũng thách đố chỉ thị của Chính quyền trong việc mua bán dầu khí theo tính toán kinh doanh riêng. Điều ấy cho thấy Chính quyền Trung ương không kiểm soát được tình hình và chánh sách quản lý kinh tế bị phá hoại trong thực tế.

Chuyện CDB đáng chú ý vì là hiện tượng leo qua hàng rào chính phủ để chạy ra nước ngoài!

Khi nhớ tới tình hình cai trị thiếu kỷ cương thống nhất của lãnh đạo với việc Bắc Kinh đột nhiên ngăn ngừa doanh gia nước ngoài đi vào Trung Quốc, người ta có thể đoán ra sự thể vô cùng bất thường, là Chính quyền Bắc Kinh có thể đang gặp khủng hoảng. Vấn đề không chỉ là ngăn ngừa doanh giới vào Trung Quốc trong một thời gian nhất định - ba tháng kinh doanh là quá lâu và tai hại cho thị trường - hoặc không cho doanh nghiệp nội địa tiếp xúc với doanh gia ngoại quốc.

Vấn đề là kể từ cuối năm 1978 đến nay, đây là lần đầu tiên mà Bắc Kinh cho thấy là họ không cần doanh gia hay đầu tư ngoại quốc nữa. Vì họ còn sợ một việc gì khác còn nghiêm trọng hơn.

Tình trạng động loạn xã hội lan rộng, với hàng vạn xung đột giữa người dân và công an là điều không thể che giấu được nữa. Nhưng chuyện bất thường là nhiều khi Trung ương lại còn cho phép dân chúng được biểu tình chống đối các cơ sở đảng và nhà nước tại địa phương: một là để giải tỏa sự bất mãn của dân chúng vì họ bị áp bức, bóc lột; hai là để dùng dân làm sức ép với các thế lực kinh tế chính trị không chấp hành chủ trương của trung ương. Trong quá khứ, những trường hợp tương tự cũng đã từng xảy ra. Chói lọi và ngược ngạo nhất là cuộc Đại Văn Cách, khi Mao Trạch Đông phát động Hồng vệ binh đánh thẳng vào đảng để cũng cố thế lực của mình!

Lần này, tình hình nghiêm trọng hơn vì chánh sách trung ương bị phá hoại, và - nhìn từ quan điểm của lãnh đạo Bắc Kinh - bị phá hoại với sự toa rập của doanh gia ngoại quốc! Các tỉnh duyên hải đã có quyền lợi quá gắn bó với giới đầu tư quốc tế và cản trở khả năng tập trung của trung ương khi dị biệt giữa các địa phương vẫn tiếp tục bị đào sâu. Tình hình nghiêm trọng tới độ Bắc Kinh chấp nhận rủi ro là làm doanh gia quốc tế thất vọng. Thà như vậy còn hơn là không kiểm soát được nội tình...

Vì vậy, Thế vận hội Bắc Kinh có thể chỉ là một màn trình diễn, và bảo vệ an ninh Thế vận chỉ là màn khói. Sự thật bị che giấu bên dưới mới là những bất trắc vô lường. Chưa khai mạc Thế vận, Bắc Kinh đã giật huy chương vàng về thuật ngụy trang. Nhưng, sẽ không đẩy lui được ngày tính sổ vô cùng nguy ngập!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bi hài kịch “ngoại giao cây tre”, với hoạt cảnh mới nhất là “cưỡng bức đặc xá”, đã giúp chúng ta nhận ra rằng, dẫu khác nhau nước lửa, “phóng sinh” và “hiến tế” vẫn có thể hội tụ ở ý nghĩa “triều cống” khi phải chiều lòng hai cường quốc ở hai đầu mút của hai hệ tư tưởng trái ngược nhau. Để đẹp lòng bên này thì phải nhẫn tâm “hiến tế”, mà để làm hài lòng bên kia thì phải diễn tuồng “phóng sinh” để có một dáng dấp khai phóng, cởi mở. “Chiến lược ngoại giao” này, phải chăng, là một trò chơi “ăn bù thua” mà, diễn đạt bằng ngôn ngữ toán học của Game Theory, là có tổng bằng không?
Trận Điện Biên Phủ kết thúc vào hôm 7 tháng 5 năm 1954. Bẩy mươi năm đã qua nhưng dư âm chiến thắng, nghe chừng, vẫn còn âm vang khắp chốn. Tại một góc phố, ở Hà Nội, có bảng tên đường Điện Biên Phủ – cùng với đôi dòng chú thích đính kèm – ghi rõ nét tự hào và hãnh diện: “Tên địa danh thuộc tỉnh Lai Châu, nơi diễn ra trận đánh quyết liệt của quân và dân ta tiêu diệt tập đoàn cứ điểm thực dân Pháp kéo dài 55 ngày đêm”.
JD Vance đã chứng tỏ một “đẳng cấp” khác, rất “Yale Law School” so với thương gia bán kinh thánh, giày vàng, đồng hồ vàng, Donald Trump. Rõ ràng, về phong cách, JD Vance đã tỏ ra lịch sự, tự tin – điều mà khi khởi đầu, Thống đốc Walz chưa làm được. Vance đã đạt đến “đỉnh” của mục tiêu ông ta muốn: lý trí, ôn hoà, tỉnh táo hơn Donald Trump. “Đẳng cấp” này đã làm cho Thống Đốc Tim Walz, người từng thẳng thắn tự nhận “không giỏi tranh luận” phải vài lần phải trợn mắt, bối rối trong 90 phút. Cho dù hầu như trong tất cả câu hỏi, ông đã làm rất tốt trong việc phản biện lại những lời nói dối của JD Vance, đặc biệt là câu chất vất hạ gục đối thủ ở phút cuối: “Trump đã thua trong cuộc bầu cử 2020 đúng không?” JD Vance đáp lại câu hỏi này của Tim Walz bằng hàng loạt câu trả lời né tránh và phủ nhận sự thật. Và dĩ nhiên, rất “slick.” “Trump đã chuyển giao quyền lực rất ôn hoà.” Cả thế giới có thể luận bàn về sự thật trong câu trả lời này.
Phải nhìn nhận rằng chuyến đi đầu tiên của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm đến Mỹ đã được giới chức ngoại giao Việt Nam thu xếp để ông gặp được nhiều lãnh đạo, xem như xã giao ra mắt để hợp tác, hỗ trợ Việt Nam trong nhiều lãnh vực trong tương lai. Bài diễn văn của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm trước diễn đàn Liên Hiệp Quốc chỉ lặp lại các chính sách đối ngoại của Hà Nội, nên không được truyền thông quốc tế chú ý nhiều như các diễn văn của Tổng thống Ukraine Volodymyr Zelensky và Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu, là đại diện cho những quốc gia trực tiếp liên can đến các xung đột ở Trung Đông, ở Ukraine mà có nguy cơ lan rộng ra thế giới. Ông Lâm mới lên làm chủ tịch nước kiêm tổng bí thư Đảng Cộng sản được vài tháng, sau khi Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng qua đời, nên ông muốn dịp đến Liên Hiệp Quốc là dịp để thể hiện vai trò lãnh đạo của mình và nhấn mạnh đến chính sách ngoại giao du dây của Hà Nội.
Sự bất mãn lan rộng với các hệ thống thuộc chủ nghĩa tư bản hiện tại đã khiến nhiều quốc gia, giàu và nghèo, tìm kiếm các mô hình kinh tế mới. Những người bảo vệ nguyên trạng tiếp tục coi Hoa Kỳ là một ngôi sao sáng, nền kinh tế của nước này vượt xa châu Âu và Nhật Bản, các thị trường tài chính của nước này vẫn chiếm ưu thế hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, công dân của nước này cũng bi quan như bất kỳ công dân nào ở phương Tây.
Sau 38 năm quyết định “đổi mới hay là chết” (1986-2924) CSVN vẫn còn là quốc gia do một đảng độc quyền lãnh đạo; không có bầu cử tự do; không cho lập đảng đối lập và không có báo chí tư nhân. Vì vậy, những khẩu hiệu “nhà nước pháp quyền của dân, do dân và vì dân”, hay “dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh” được Đại hội lần thứ X khẳng định là những khoe khoang nhàm chán...
Việc Donald Trump được gần phân nửa người Mỹ chấp nhận và ủng hộ trong những năm gần đây đã khiến nhiều người trí thức trong xã hội Hoa Kỳ đặt câu hỏi về sự tồn tại của “human decency”, hay dịch nôm na là “sự đàng hoàng, sự tử tế, đạo đức nhân tính của con người”. Liệu xã hội ngày nay đã hạ thấp chuẩn mực “đàng hoàng”, hay có thể nào sự đàng hoàng, tử tế giờ đây không còn là một nhân tính cần thiết trong giá trị nhân bản? Dĩ nhiên trong mỗi xã hội, mỗi người có mỗi “thước đo” riêng về mức độ của “đàng hoàng”, nhưng từ ngữ tự nó phải phần nào nói lên một chuẩn mực nhất định. Theo một số tự điển tiếng Việt, chúng ta có thể đồng ý rằng: 1. Đàng hoàng là một tính từ tiếng Việt mô tả cuộc sống đầy đủ, đáp ứng được các nhu cầu chung của xã hội. Ví dụ: cuộc sống đàng hoàng, công việc đàng hoàng, nhà cửa đàng hoàng. 2. Đàng hoàng còn được dùng để chỉ những biểu hiện về tính cách mẫu mực, hay tư cách con người tử tế đáng được coi trọng.
Thư tịch cổ ghi rằng… Lịch sử trên thế giới thật sự rất hiếm người tài vừa là vua đứng đầu thiên hạ vừa là một hiền triết. Nếu văn minh La Mã có Marcus Aurelus, hoàng đế triết gia, vừa minh trị dân, độ lượng với mọi người và để lại tác phẩm triết học nổi tiếng “Meditations” thì ở phương Đông hơn mười hai thế kỷ sau có Vua Trần Nhân Tông của nước Việt. Theo Đại Việt Sử Ký Toàn Thư, triều đại của Vua Trần Nhân Tông là triều đại cực thịnh nhất của sử Việt. Ông là vị vua liêm chính, nhân đức, một thi sĩ, đạo sĩ Phật giáo. Do là một vị vua đức độ, trọng dụng nhân tài, nên ông thu phục nhiều hào liệt trong dân, lòng người như một. Quốc triều có Thái sư Trần Quang Khải, về binh sự có các danh tướng Trần Quốc Tuấn, Trần Quốc Toản, Phạm Ngũ Lão, Trần Khánh Dư, Trần Nhật Duật…Về văn thơ có những người uyên bác như Trương Hán Siêu, Mạc Đĩnh Chi. Vua Trần Nhân Tông thương dân như con, xem trung hiếu làm đầu, lấy đạo nghĩa trị quốc.
Biển Đông hiện như một thùng thuốc súng và, liệu nếu xung đột bùng ra, chúng ta có phải đối phó với một quân đội Trung Quốc man rợ mà, so với quân đội Thiên hoàng Nhật trong Thế chiến thứ hai, chỉ có thể hơn chứ khó mà bằng, đừng nói chuyện thua? Như có thể thấy từ tin tức thời sự, cảnh lính Trung Quốc vác mã tấu xông lên tàu tiếp tế của Philippines chém phá trông man rợ có khác nào quân cướp biển từ tận hai, ba thế kỷ trước? [1] Rồi cảnh chúng – từ chính quy đến dân quân biển, thậm chí cả ngư dân – trấn lột, cướp phá, hành hung và bắt cóc các ngư phủ Việt Nam từ hơn ba thập niên qua cũng thế, cũng chính hiệu là nòi cướp biển.
Hội nghị Trung ương 10/khóa đảng XIII kết thúc sau 3 ngày họp (18-20/09/2024) tại Hà Nội nhưng không có đột phá nào, mọi chuyện vẫn “tròn như hòn bi” dù đây là hành động đầu tiên của tân Tổng Bí thư Tô Lâm...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.