để mai anh về hỏi
nhưng mà mẹ mất rồi
anh tìm cây khế ngọt
sau lưng chiều xẻ đôi
sau lưng là bóng tối
đã cạn một tao nôi
vầng trăng non giận dỗi
như che hết ngọn đồi
nửa đêm sao chợt tắt
con chim vội kêu trời
biết tìm ai mà hỏi
mẹ đã ngoài biển khơi
rồi mưa chi mà tội
ướt hết cả dòng đời
anh chìa tay hứng vội
từng giọt từng giọt vơi
đường lên nhà đã đổi
con dốc còn thảnh thơi
hai ba lần lui tới
vẫn lạc đầu hở đuôi
để mai anh về lại
cây khế ngọt mù đui
không biết anh mất mẹ
cứ ra trái ngọt bùi.
4.8.2024
*
BỎ ÁO NGOÀI QUẦN
anh đi bỏ áo ngoài quần
chân rơi xuống hẹn hồng trần anh đi
mười năm anh chưa nói gì
sao em nở bỏ xuân thì mà theo
mười năm ồ bóng sương đèo
hai vai anh cứ gieo neo chuyện lòng
sao em vừa đếm vừa đong
tình bên nào nặng mà mong lấp đầy
tháng ngày hờ hững như mây
cho em tưởng đã ngủ say thật rồi
đến mùa đông lạnh mưa rơi
em qua dải lụa hắt hơi bên đường
không nhìn thấy nỗi vấn vương
của anh rơi xuống mười phương lên trời
xa xôi từ vạn kiếp đời
vẫn còn nguyên vẹn giọng cười ngày xưa
bây giờ tuổi lớn thật chưa
cho anh hẹn lại trăng đưa một lần
dù ngày xưa xa mà gần
nên đành mang nợ phù vân ít nhiều
anh đi mộng vá lưng chiều
gió khuya chưa ngã bóng diều chưa bay
vàng tay khói thuốc đã đầy
làm anh quên mất gió lay mà về.
24.7.2024
*
ĐI MÃI ĐI HOÀI
mấy lần qua nhà muốn hỏi
ngọn gió nồm kia trôi đâu
mà để nỗi sầu lên mắt
khi nhìn tà áo đứt bâu
sao đêm không cài khuy lại
làm gió lọt vào thật sâu
làm ướt chùm cau vừa nụ
rụng trơ cả luống trăng đầu
bao lâu không về kẻo muộn
tiếc gì hạt bụi mà vương
con sâu cuộn tròn trong cuống
nhìn đâu cũng thấy con đường
bữa kia trời xanh sớm quá
xuống rung cả đọt trúc đào
chợt thương mùa thu bông lá
cứ chờ nên ngả tay trao
hẹn mai không về thì đợi
bên vườn hoa cải còn hương
chỉ con bướm hường rẽ tóc
mượt mà như đợi ai thương
thế mà trầu chưa kịp hái
tình kia đã vội sang đoài
mùi rơm ngoài sân hờn dỗi
đi đâu đi mãi đi hoài.
6.7.2024
HUỲNH LIỄU NGẠN
Gửi ý kiến của bạn