QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM
mẹ tôi trên xe thổ mộ
(Kính dâng hương hồn mẹ).
đã rất nhiều năm trong thế kỷ trước
đôi khi còn nghe âm vọng người và ngựa
lốc cốc trên đường
nắng chói chan nung thời gian chảy nhựa
gõ từng chữ từng câu
chầm chậm xuống hàng
ký ức chìm nổi của loài ba khía
chầm chậm xuống hang
thảng thốt nghe tiếng người và ngựa
giữa đất trời hanh hao
nằm ngửa lắng nghe tiếng lốc cốc trên đường
sau hàng cây xanh ngát
từng lớp sóng xôn xao nhả bọt
tựa những lời mẹ căn dặn buổi chia tay
quanh quất trên con lộ thưa vắng
mẹ tôi vẫn còn trên chiếc xe thổ mộ
đôi guốc mộc quai đen
hai bàn chân chai cứng
khuôn mặt màu da bánh ít in đậm nỗi buồn
đôi khi mẹ lau nước mắt bằng vạt áo vải thô
những giọt long lanh lăn trên má
quặn thắt trong nắng gió thờ ơ
từ hai hốc mắt sâu không đáy
u uất câm lặng triền miên
sáng nay mẹ ngồi bất động
như đã ngồi trong nhiều kiếp
trên chiếc xe thổ mộ
duy nhất
rong ruổi trên con lộ khắc khoải này.
***
NGUYỄN HÀN CHUNG
Lời kêu cứu của thơ
Thả ra đừng bắt tôi lên
trời đâu không thấy chênh vênh lạnh lùng
thả tôi về với ruộng đồng
có mồ cha mẹ núi sông bưng biền
Thả ra hãy để tôi yên
ngắm trăng hải đảo nghía thuyền viễn dương
cho tôi ca hát phàm thường
bắt tôi phải đạo đau thương bao rồi
Thả tôi thả tôi thả tôi
lên hay xuống đứng hay ngồi tự thân
thích thì phụng hiến giai nhân
vẫn hơn ca tụng cái cần triệt linh
Thả ra đừng bắt chúng sinh
rác tai nghe những bài tình giả nhơn
thả tôi về với rạ rơm
cho tôi tận hưởng mùi thơm suối nguồn!
Thả ra tôi có vĩ cuồng
hay thơ ca có trần truồng, mặc tôi.