Hôm nay,  

Cuộc đời đẹp làm sao!

29/04/202314:49:00(Xem: 1320)
Đoản văn dịch

couple-in-love

Sáng nay tôi thức dậy và tôi đã lên ba tuổi rồi. Mẹ đánh thức tôi bằng nụ hôn và ôm choàng lấy tôi. Mẹ đã làm bánh kếp(*). Ôi! Ngon quá! Trời rất đẹp và chúng tôi đi dạo bây giờ đây. Ánh nắng mặt trời chói lọi mơn man trên mắt tôi. Đến công viên, tôi gặp bạn bè của tôi. Cuộc đời đẹp làm sao!
     Sáng nay tôi thức dậy và tôi đã lên bảy tuổi. Hôm nay chúng tôi đến xem xiếc, với anh chị em họ của tôi. Tôi đã cười phá lên vui sướng với những màn của anh hề. Tôi mở tròn mắt kinh ngạc khi nhìn người làm trò đu bay và người luyện tập sư tử. Chú tôi mua cho tôi một cây kem. Cuộc đời đẹp làm sao!
     Sáng nay tôi thức dậy và tôi đã lên mười hai tuổi. Cha dắt tôi đi dạo, lang thang đây đó và kể cho tôi nghe về cha, về tuổi thơ của cha. Chúng tôi tìm chỗ để bày ra các thứ và ăn ngoài trời. Rồi cha và tôi cùng nhau chơi một trận bóng đá thật tuyệt vời. Sau đó chúng tôi nhảy xuống hồ để bơi lội. Cha công kênh tôi rồi lại ném tôi xuống hồ. Cuộc đời đẹp làm sao!
     Sáng nay tôi thức dậy và tôi được mười tám tuổi. Lần đầu tiên tôi đã hôn một cô gái. Nàng là người đẹp nhất trong số những người kia. Tôi yêu nàng say đắm và tim tôi đập loạn xạ vì nàng. Cuộc đời đẹp làm sao!
     Sáng nay tôi thức dậy và hôm nay tôi đã hai mươi ba tuổi. Tôi đã kết hôn với người yêu đầu tiên của tôi. Áo cưới của nàng trắng tinh, viền ren cùng khắp. Mái tóc nàng được bới cao thành búi tóc tuyệt đẹp, có gắn những hạt ngọc trai lấp lánh. Nàng thật xinh, thật khả ái, dịu dàng và thông minh. Cuộc đời đẹp làm sao!
     Sáng nay tôi thức dậy và tôi được hai mươi lăm tuổi. Con trai đầu tiên của tôi đã ra đời. Cháu khóc, nhưng đã nín ngay tức khắc khi nằm trên tay tôi. Cháu nhìn tôi, nhìn chằm chằm vào tôi, và tôi cảm thấy vô cùng hoan hỉ, như thể tôi chìm đắm trong ánh mắt của bé. Cuộc đời đẹp làm sao!
     Sáng nay tôi thức dậy và tôi được ba mươi tuổi. Con trai thứ nhì của tôi đã ra đời. Bé cũng thật tuyệt như anh của bé. Và tôi lại tìm được những cảm giác như năm năm trước. Cuộc đời đẹp làm sao!
     Sáng nay tôi thức dậy và tôi được ba mươi lăm tuổi. Tôi mang hai thằng con đi cắm trại vào cuối tuần. Tôi dạy cho chúng cách tự xoay sở trong thiên nhiên. Tôi đốt lửa trại lên và chúng tôi ngẫu hứng nhảy một điệu nhảy của bộ tộc Sioux quanh lửa. Rồi chúng tôi nướng kẹo dẻo. Cuộc đời đẹp làm sao!
     Sáng nay tôi thức dậy và tôi được bốn mươi ba tuổi. Cùng với vợ tôi, chúng tôi ăn mừng kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới của chúng tôi. Nàng vẫn luôn rực rỡ tươi vui và dịu dàng, vẫn luôn tuyệt vời, và tôi càng yêu nàng say đắm hơn cả ngày đầu tiên. Cuộc đời đẹp làm sao!
     Sáng nay tôi thức dậy và tôi được năm mươi tuổi. Cô con dâu tôi vừa mới sinh một em bé thật tuyệt vời, đứa cháu đầu tiên trong số các cháu nội của tôi. Tôi bế bé trên tay, rất nhẹ nhàng rụt rè, bé trông có vẻ thật yếu ớt. Và nhìn xem, cái mảnh cu cậu bé nhỏ kia đang bấu lấy ngón tay tôi, bấu thật mạnh vào. Và rồi niềm hạnh phúc của người ông như thế lại được lặp lại thêm bốn lần nữa trong mười năm kế tiếp. Cuộc đời đẹp làm sao!
     Sáng nay tôi thức dậy và tôi được sáu mươi ba tuổi. Cùng với vợ tôi, chúng tôi ăn mừng kỷ niệm bốn mươi năm ngày cưới của chúng tôi, chúng tôi vẫn yêu nhau như thuở nào, nếu không muốn nói là càng say đắm hơn. Cuộc đời đẹp làm sao!
     Sáng nay tôi thức dậy và tôi được bảy mươi bảy tuổi. Đứa chắt đầu tiên của tôi được ra đời ngay hôm nay. Tôi được bế bé trên tay, nhưng vẫn luôn có người bên cạnh tôi, nhỡ như có chuyện gì. Nhưng tôi cảm thấy mình vẫn khỏe như trước. Có chi đâu, chẳng có gì quan trọng, và tôi không hề bị phật ý tí nào cả! Cuộc đời đẹp làm sao!
     Sáng nay tôi thức dậy và tôi được tám mươi ba tuổi. Hôm nay đáng lý ra tôi phải ăn mừng kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, nhưng tôi đang nằm trên giường ở bệnh viện, tôi đang bệnh nặng. Quanh tôi, các nhân viên nói chuyện với nhau làm như thể tôi không nghe được, làm như tôi không hiểu được.
     "Ông ấy không còn ăn được nữa, không còn nói chuyện được, không còn dậy được. Gia đình đến thăm ông ấy, nhưng hình như ông ấy không có vẻ gì là nhận biết nữa. Kết thúc cuộc đời như thế trông buồn bã làm sao!
     Ôi! Nếu như mọi người biết được! Ôi! Nếu như ít ra mọi người có thể cảm nhận rằng... Thân thể của ta bị yếu đau, chính hắn khiến cho ta không thể cử động được. Nhưng trí lực của ta vẫn còn đó, vâng nó đó, hoàn toàn lành mạnh. Ta ở đây này, và ta nhìn thấy mọi người rõ lắm, ta vẫn nghe được các ngươi và vẫn hiểu rõ những gì các ngươi nói.
     Ta không hề đau khổ, mà đơn giản ta chỉ kiệt sức. Ta chỉ cần nhắm đôi mắt lại là ta đã có thể đang sống ở độ tuổi mà ta muốn. Thế là bao nhiêu kỷ niệm êm đềm tuyệt với lại tràn ngập và thấm đẫm tâm hồn ta. Ta đang được ba tuổi, rồi sáu mươi ba, rồi mười tám. Thật là tuyệt diệu, ta có thể sống ở bất kỳ tuổi nào mà ta muốn!
     Vợ yêu dấu của ta, em đừng khóc; các con của ta, các con đừng khóc; các cháu của ta, đừng khóc; các chắt của ta, đừng khóc cháu ạ. Các ngươi là những gì mà ta đã có công xây dựng suốt cuộc đời của ta. Các ngươi là thành công khôn cùng của ta. Các ngươi là thành quả khiến cho cuộc đời ta tươi đẹp.
 
***
 
Ngày hôm nay, thân thể của tôi không thể gánh vác tôi nổi, tay của tôi không thể cử động được, miệng mồm tôi từ chối không muốn nuôi dưỡng tôi nữa. Nhưng tâm hồn tôi vẫn còn nhận cảm tình yêu của các người, nhận cảm những bài hát, những lời nói sau cùng của các người, và tôi đã uống, nuốt toàn bộ từng lời nói ấy.
     Hãy ở gần bên tôi, nắm lấy tay tôi, hãy đi cùng tôi trong cuộc hành trình sau cùng này. Rồi hãy ra khỏi căn phòng tối tăm này đi, hãy ra khỏi bệnh viện sầu thảm này, đi vào rừng chơi một cuộc săn kho tàng, đi bơi lội đi, chơi những trò chơi mà các con yêu thích, hãy sống, hãy đi hít thở không khí trong lành, hãy để cho ánh mặt trời ấm nồng mơn man đôi mắt.
     Tôi không hề đau khổ. Cuộc đời của tôi thật đẹp. Chỉ là thân thể của tôi không được khỏe như tâm hồn của tôi. Thế thì các người hãy sống và tận hưởng, để rồi, một ngày nào đó, nằm trên giường, các người sẽ mong ước rằng có thể nhắm mắt để được sống lại cuộc đời của các người.
Cuộc đời đẹp làm sao!

 

– Julie

tháilan dch

 

(*) Crêpe: Bánh tráng mỏng làm bằng bột lúa mì hoặc lúa mạch, với trứng và bơ, ăn với mứt, hoặc mật ong.

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hôm đó, một chàng đương từ Sài Gòn đạp xe tới thăm bạn ở Làng Báo Chí bên kia cầu xa lộ. Chàng vừa đạp xe tới cầu thì gặp bạn cũng đương từ bên kia cầu phóng sang dự định về Sài Gòn thăm mình...
Có một người sống trong thành phố, bận rộn, tranh đấu, xông pha, lăn lộn giữa sự phức tạp như một sinh trùng bị mắc lưới nhện vẫn phải vùng vẫy để sống, để chờ ngày bị ăn thịt. Một hôm, ông ta đi du lịch, thấy một phong cảnh đẹp đến mức lặng người, cảm thấy siêu thoát, nhận ra đạo lý của mục tiêu tại sao con người tồn tại. Nhưng vẫn phải trở về phố cũ, y như Lưu Nguyễn phải trở về làng cũ vì những lý do chính xác, vì lẽ phải của những bổn phận làm người. Ông vẽ lại phong cảnh đó trên một vách tường lớn. Mỗi khi đời giông bão, mỗi khi hồn âm u, mỗi khi trí khổ não, ông đến trước bức tranh, nhìn ngắm, ngẫm nghĩ để tìm thấy sự thanh thản, sở hữu cảm giác bình an. Ông nghe được tiếng hát “chiều nay vang lừng trên sóng.” Ông thấy được “Âm ba thoáng rung cánh đào rơi. Nao nao bầu sương khói phủ quanh trời.” Hồn ông “lênh đênh dưới hoa chiếc thuyền lan.” Những giờ phút tĩnh lặng đó, tâm trí ông “Đèn soi trăng êm nhạc lắng tiếng quên … là cả một thiên thu trong tiếng đàn chơi vơi…”
Bùi Giáng qua đời tại Sài-gòn tháng 10-1998, tới tháng 10 năm này, 2023, đúng là 25 năm, một phần tư thế kỷ “Vắng bóng người Điên giữa kinh thành”. Trong tất cả các bút hiệu của Bùi Giáng, Sáu Giáng là tên hiệu dễ thương với mọi người, Bùi Giáng lại thích “anh Sáu Giáng” nhất; bởi/từ cái gốc gác quê mùa, đồi sim, ruộng lúa, tiếng gà trưa, con cò bãi nước xa, cái nền nhà lát gạch hoa, đứa con thứ sáu trong gia đình tộc Bùi, thằng bé Giáng tập bò tập đi.
Tôi để ý đến hắn, không phải vì cái tên với cái họ “lạ”, họ Mai. Cũng chẳng phải vì hắn là công tử con nhà giàu. Nghe nói ba hắn đi qua Mỹ từ ngày chạy loạn 30/4, nên cuộc sống mấy mẹ con rất ung dung khá giả. Mới học lớp 6 thôi, mà hắn đi học mặc quần tây áo sơ mi “đóng thùng” chỉnh tề, mang giày xăng-đan, tay còn đeo chiếc đồng hồ nữa cơ...
Ghi lên đá một thuở áo sờn vai / Vác thập ác quảy tiêu điều âm vọng / Nợ máu xương, nợ người lận đận / Của một thời vàng tím trẻ trai...
Một buổi trưa chan hòa ánh nắng trong vắt như thủy tinh của một ngày nắng ấm cuối đông, chớm bước sang xuân. Cảnh vật như bừng sáng dậy sau những ngày u ám. Tôi và Thi ngồi bên nhau tại một nơi vắng vẻ trong khu vườn sau nhà, dưới tàn cây mít, gần bên chiếc cầu ao soi bóng lung linh trên mặt nước đang gợn sóng lăn tăn...
Tôi có một người anh cá tính hoang nghịch trổ trời mà lên. Từ nhỏ, thích trèo cây trong vườn. Có bữa leo phải cành ổi giòn bị gãy, thế là anh rớt xuống nghe uỵch một cái như trái mít rụng. Anh đau điếng cảm giác rêm ram cả mạnh sườn...
Hồi ở trại tỵ nạn Thailand, tôi có lúc đã quay cuồng “chạy sô” đi học 4 thứ tiếng.
Thơ của hai thi sĩ Thy An & Lê Minh Hiền
Nhận được bài thơ của người bạn Phạm Xuân Tích, tôi thấy bài thơ của ông bạn khá độc đáo và lý thú, tôi mạo muội viết lại sao y bản chính – cả hai bản tiếng Pháp và bản dịch tiếng Việt cũng của ông ấy, để hầu các vị đọc cho vui...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.