Hôm nay,  

Trang Thơ Cuối Tuần

08/04/202320:03:00(Xem: 1279)

hoa dao

THY AN

 

Dù là mùa xuân trở lại

 

rồi chu kỳ thời gian

sẽ dạy chúng ta mùa đông đã tàn như thế nào

và mùa xuân đang trở lại

những tà áo trôi giạt trên đồi xanh

những mảnh đời tha thiết tìm nhau

cảm thông qua từng câu chữ

dù mỗi cô đơn vẫn là của riêng

 

em sẽ về đây lang thang như nắng

đậu trên tường hồng bắt đầu nở hoa

xa xa bên rìa thành phố

đóm lửa thắp lên soi sáng miền xa

dù là có những bóng tối miên trường vĩnh cửu

 

khung cửa sẽ chẳng bao giờ mở toang

bầu trời và bão giông sẽ không hối thúc trở về

nuôi dưỡng những nỗi niềm thầm kín

có khi thật sâu, có khi hời hợt

dù là tách cà phê vẫn nóng dưới vòm lá tối

 

nguyên sơ khu vườn trở về từ đá sỏi

làm sao chia sẻ những bí mật của thiên nhiên

thơ vẫn là ẩn ngôn thầm kín nhất

chữ sẽ chuyền tay trên cỏ cây

ánh nắng đầu mùa xuyên suốt cõi lòng

 

hân hoan theo nụ cười trong veo

choàng vai nhìn thật xa đồi núi

có khi ký ức đem về những vội vã

chìa tay hứng lấy giọt mưa ân sủng  

dù là nước của trời bắt đầu khan hiếm

 

vạt nắng khúc xạ lên những khuôn đời mẫu mực

thanh tân thuở xưa vẫn còn hương thơm

sậm màu thiên thu qua tóc và da thiếu phụ

buổi họp vui ngọt ngào nhân cảnh

gạo lúa trần gian trải mấy độ thương đau 

 

trời xanh bát ngát

chúng ta lên đường bằng hành trang thật nhẹ

một câu chào giữa ngàn hoa

trái tim mở vào biển cả bao la

 

 

Trôi theo sông

 

dòng sông chảy chậm

chở đóa hướng dương từ đồng bằng phì nhiêu

như ngực em khép hờ

vai áo mỏng buổi chiều thấy lạnh

hạt bụi lăng xăng không nhớ đường về

chạy tìm người thi sĩ

xin một câu thơ lãng mạn

 

tội lỗi muốn tỏ bày trên da thịt

bàn tay dọ dẫm những phiêu lưu mong manh

núi đồi rung động

chạm vào hoa lá trời xanh

gục đầu thỏa mãn cơn đam mê sớm tối

 

gõ bất ngờ cánh cửa tâm trí

mờ ảo như sương mưa

mái tóc và nụ cười đẹp như bình nguyên

tình yêu không sợ hãi giữa bạo lực tàn nhẫn

chảy dài theo máu và nước mắt

anh hùng ngã gục đâu đó

kiếp Ukraine nặng nợ quê hương

 

treo vào hồn mùa đông

triết lý phất phơ của những trang sức vô bổ

trăm màu sắc reo hò ngoài phố

bên cạnh những người cúi đầu ghì súng

sự sống và niềm tin gắn liền nhau

hơi thở của những hy sinh bất tận

 

nhìn nhau không nói

tiếng thở dài nằm im trong lồng ngực

nơi ngủ yên

của những bài thơ hiền

trôi theo sông

bên em

 

– thy an

 

(Cuộc chiến tàn bạo Ukraine cuối 03-2023)

 

***

 

NGUYỄN HÀN CHUNG

 

Tôi sẽ bắn vào quá khứ

     

"Nếu anh bắn quá khứ bằng súng lục

thì tương lai sẽ bắn anh bằng đại bác!" (Rasul Gamzatov)

 

Tương lai ai bắn tôi bằng đại bác

tôi chịu tan xác

không một chút than oán

nhưng bây giờ tôi phải bắn

bắn vào một loại quá khứ bằng tất cả cái gì tôi có

không có súng tôi dùng ngòi bút

vừa ngợi ca một quá khứ vừa đâm một quá khứ khác tóe máu

dòng máu độc hại lưu cữu ấy

đã phá nát hiện tại di hại tương lai

nhiều năm sau nữa

để họ thấu được quá khứ tồi tệ thế nào

Tương lai chúng tôi tệ hại bây giờ

đều là do hệ quả của một loại quá khứ

mà đã là quá khứ làm sao có thể canh cải

Tôi bắn vào quá khứ là bắn vào cái tồn tại chủ quan vào cái đuôi mọc dài vô tận xứ cái sai lạc của những người làm ra và sở hữu biến báo cái quá khứ đó trói buộc gông cùm từ hiện tại tới tương lai

Người ta thường khóc thương rủa sả căm hận cái hiện tại bởi vì quá khứ đã lẫn trốn trong những dụ ngôn trên những câu thơ, những giáo điều man trá lừa phỉnh cả hiện tại, tương lai ngây thơ và hèn nhát

người ta đã thần thánh hóa quá khứ

ai giải thiêng đều bị phỉ báng chà đạp

đều bị xem là điên cuồng ngạo mạn muốn đốt đền

Tôi không những bắn vào một loại quá khứ

tôi còn đốt chúng thành tro bụi không cho nó đi đầu thai bất cứ nơi đâu trên tam thiên đại thiên thế giới

Tôi tin rằng có nhiều người muốn bắn vào quá khứ đấy thôi

nhưng có hàng trăm lý do khiến họ dừng ngay ở vạch xuất phát

từ lâu tôi cũng là một người trong số họ

Tôi thù ghét bọn khủng bố phá hoại sự bình yên của hiện tại mà xưng mình là thần thánh phương nào

tôi không chờ đợi được nữa tôi sắp đến nơi tôi phải đến rồi

Mưa bão gió tuyết lũ lụt virus lòng tham lam không đáy của con người nhân danh thiện lương những giáo điều ràng buộc đã tàn phá cái trần gian xinh đẹp này

Nếu ai cũng không dám bắn vào quá khứ vì sợ tương lai bắn mình tan xác


Em cứ đẹp

 

Em cứ đẹp nhưng xin đừng mở sóng

đài Bê Xê, đừng viết nữa nhớ anh

đùng nói đợi trăm năm ngàn kiếp

nhiễm mấy tên văn sĩ bịa ngôn tình

 

Anh nói dóc chứ suốt đời sợ vợ

nường ly hôn là anh mất nửa nhà

nàng độc chiếm cái xe Lếch Xịt

anh cời đầu tút lại chiếc Hon Đa

 

Em cứ đẹp cho cuộc đời thụ hưởng

cần phấn son xin mết xịt cho anh

tuy đối với vợ con anh bủn xỉn

nhưng với em anh hào phóng chân tình

 

Em cứ đẹp cho tới khi nhắm mắt

đừng than van đừng chờ đợi anh về

anh biết gặp nhau người hoảng vía

là em, không phải gã ba nhe

 

Em cứ đẹp mỗi bài khoe mỗi ảnh

có cái gì trăng trắng cứ phô ra

hình em kiếm cái ngàn lây dễ ợt

đâu như anh lẹt đẹt mấy bà

 

Em cứ đẹp nhưng em đừng mở sóng

băng ép em chừ cũng đã lỗi thời

em cứ có cái gì khoe cái nấy

để làm gì mười năm nữa, tro thôi!

 

Nhắc em đẹp anh yêu em hết sẩy

nhưng có ai lại dám cãi mệnh trời

 

—Nguyễn Hàn Chung

*Phiên âm Tiếng Việt :

Bê Xê (đài BBC) ; Lết xịt (xe Lexus); mết xịt (message), ba nhe (porteur de panniers) chỉ hạng người khuân vác thậm chí ăn cắp); tút (tiếng lóng: làm mới lại); lây (like); Hon da (Xe Honda); Ép em (băng tần FM).

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hôm đó, một chàng đương từ Sài Gòn đạp xe tới thăm bạn ở Làng Báo Chí bên kia cầu xa lộ. Chàng vừa đạp xe tới cầu thì gặp bạn cũng đương từ bên kia cầu phóng sang dự định về Sài Gòn thăm mình...
Có một người sống trong thành phố, bận rộn, tranh đấu, xông pha, lăn lộn giữa sự phức tạp như một sinh trùng bị mắc lưới nhện vẫn phải vùng vẫy để sống, để chờ ngày bị ăn thịt. Một hôm, ông ta đi du lịch, thấy một phong cảnh đẹp đến mức lặng người, cảm thấy siêu thoát, nhận ra đạo lý của mục tiêu tại sao con người tồn tại. Nhưng vẫn phải trở về phố cũ, y như Lưu Nguyễn phải trở về làng cũ vì những lý do chính xác, vì lẽ phải của những bổn phận làm người. Ông vẽ lại phong cảnh đó trên một vách tường lớn. Mỗi khi đời giông bão, mỗi khi hồn âm u, mỗi khi trí khổ não, ông đến trước bức tranh, nhìn ngắm, ngẫm nghĩ để tìm thấy sự thanh thản, sở hữu cảm giác bình an. Ông nghe được tiếng hát “chiều nay vang lừng trên sóng.” Ông thấy được “Âm ba thoáng rung cánh đào rơi. Nao nao bầu sương khói phủ quanh trời.” Hồn ông “lênh đênh dưới hoa chiếc thuyền lan.” Những giờ phút tĩnh lặng đó, tâm trí ông “Đèn soi trăng êm nhạc lắng tiếng quên … là cả một thiên thu trong tiếng đàn chơi vơi…”
Bùi Giáng qua đời tại Sài-gòn tháng 10-1998, tới tháng 10 năm này, 2023, đúng là 25 năm, một phần tư thế kỷ “Vắng bóng người Điên giữa kinh thành”. Trong tất cả các bút hiệu của Bùi Giáng, Sáu Giáng là tên hiệu dễ thương với mọi người, Bùi Giáng lại thích “anh Sáu Giáng” nhất; bởi/từ cái gốc gác quê mùa, đồi sim, ruộng lúa, tiếng gà trưa, con cò bãi nước xa, cái nền nhà lát gạch hoa, đứa con thứ sáu trong gia đình tộc Bùi, thằng bé Giáng tập bò tập đi.
Tôi để ý đến hắn, không phải vì cái tên với cái họ “lạ”, họ Mai. Cũng chẳng phải vì hắn là công tử con nhà giàu. Nghe nói ba hắn đi qua Mỹ từ ngày chạy loạn 30/4, nên cuộc sống mấy mẹ con rất ung dung khá giả. Mới học lớp 6 thôi, mà hắn đi học mặc quần tây áo sơ mi “đóng thùng” chỉnh tề, mang giày xăng-đan, tay còn đeo chiếc đồng hồ nữa cơ...
Ghi lên đá một thuở áo sờn vai / Vác thập ác quảy tiêu điều âm vọng / Nợ máu xương, nợ người lận đận / Của một thời vàng tím trẻ trai...
Một buổi trưa chan hòa ánh nắng trong vắt như thủy tinh của một ngày nắng ấm cuối đông, chớm bước sang xuân. Cảnh vật như bừng sáng dậy sau những ngày u ám. Tôi và Thi ngồi bên nhau tại một nơi vắng vẻ trong khu vườn sau nhà, dưới tàn cây mít, gần bên chiếc cầu ao soi bóng lung linh trên mặt nước đang gợn sóng lăn tăn...
Tôi có một người anh cá tính hoang nghịch trổ trời mà lên. Từ nhỏ, thích trèo cây trong vườn. Có bữa leo phải cành ổi giòn bị gãy, thế là anh rớt xuống nghe uỵch một cái như trái mít rụng. Anh đau điếng cảm giác rêm ram cả mạnh sườn...
Hồi ở trại tỵ nạn Thailand, tôi có lúc đã quay cuồng “chạy sô” đi học 4 thứ tiếng.
Thơ của hai thi sĩ Thy An & Lê Minh Hiền
Nhận được bài thơ của người bạn Phạm Xuân Tích, tôi thấy bài thơ của ông bạn khá độc đáo và lý thú, tôi mạo muội viết lại sao y bản chính – cả hai bản tiếng Pháp và bản dịch tiếng Việt cũng của ông ấy, để hầu các vị đọc cho vui...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.