Chiếc bình thủy tinh đựng nhiều gió
(Quý tặng nhạc sĩ Trương Quang Minh Đức)
Thinh không động hưởng
Những giấc mơ đi cày ánh sáng
Chiếc bình thủy tinh đựng nhiều gió
Trong khoảng lặng đã vỡ
Ở nhiều con đường mới
Là những vết xiên sẹo thời gian
Đôi khi mặt trời mở
Là những lần đẫm mình trong kho sách
Nếu ước mơ có bay lên được
Thì con thuyền phải đựng nhiều gió
Nếu dòng sông không phẳng
Thì núi lại càng duỗi thẳng chân mây
Ai cũng đến gần mình hơn
Những con chữ đôi lúc cũng đánh mất phận mình
Làm giấc mơ đi cày ánh sáng
Trong chiếc bình thủy tinh đựng nhiều gió
*
Tôi chưa bao giờ bật khóc như thể
(Đau thương vì người con gái ra đi từ chuyến xe qua)
Tôi luôn gọi sáng tạo thức dậy
Bình mình không có lý gì ửng nắng
Nhiều bài thơ ra đời khoảnh khắc ấy
Gội sạch từng cái tên làm vỡ mùa nghi thức
Tôi hiến dâng mình cho mỗi cái tên THƠ định danh
Sống hay chết đều trở về lòng đất
Thơ cũng vậy. Cũng có mộ phần của riêng nó
Và tôi đã khóc cho nhiều bài thơ như thể
Tôi luôn yêu những cái nhạy cảm
Vì tạo hóa đã cho mình cái của ngã thể
Nhưng tôi cũng khóc nhiều cái nhạy cảm ấy
Bởi đất trời là con Tạo quanh quẩn vòng thử thách chưa qua
Như buổi sáng nay
Tôi đã bật khóc như thể
Như thể chưa từng ra đời mỗi bình minh
Mỗi bình minh là mỗi bài thơ khác
Mỗi bài thơ khác là sự tồn tại cái khác
Nhưng cái khác có thể sẽ chết đi
Và có thể tồn tại trong thế giới khác
Thế giới khác cũng mất đi một phần con người
Như buổi sáng nay
Một cô gái không biết tung tích
Như bài thơ không biết tên mình
Đã từ cõi sống trong một chuyến xe qua
Một cô gái bỏ lại thế giới này
Một bài thơ bỏ lại thế giới khác
Cả hai đều bỏ lại sự khác biệt tồn tại
Như bỏ quên nghi thức để mùa chuyển kiếp đau thương
*
Cánh mỏng chao nghiêng
Nắng đung đưa nụ cười
Em ngây ngô những bước cỏ mềm
Đẫm ướt vạt sương làm cánh mỏng chao nghiêng tóc xõa
Phố vừa lên xanh
Sân trường lụa là không khí
Tiếng thở làm gót hồng kéo mặt trời xuống thấp
Những đôi mắt rỗng
Va đập mùa đậu biếc
Gọi thinh không chạm hờ nhau vọng tưởng
Nhịp nhịp bước bước
Những suy tư chưa đến lúc mơ hồ vỗ về
Chỉ nghe lòng đất thầm thì ai đáu
Dẫu khoảnh khắc chưa lên ngôi
Em vẫn ngây ngô những bước cỏ mềm
Đẫm ướt vạt sương làm cánh mỏng chao nghiêng tóc xõa
– Lê Hưng Tiến