
Đọc Sử Ký Tư Mã Thiên có đoạn Thái sử công viết đại ý rằng. Nhà nọ có cậu con trai thời trẻ ăn chơi phóng túng, trai gái dặt dìu chẳng may tửu sắc quá độ lâm trọng bệnh rồi chết. Đám tang anh ta người đưa tiễn rất đông toàn là phụ nữ trẻ có, già có, sồn sồn có, công nương quý phái đài các lầu vàng điện ngọc cũng có mà các cô thôn nữ làm lụng nơi nương rẫy thậm chí mấy cô ca nữ lầu hồng kỹ viện đến gái ăn sương bến xe xó chợ cũng rất nhiều. Bạn của phụ thân anh ta mới an ủi người cha già đang ủ rũ sau xe tang: Nhà ông thật có phúc huệ lớn cậu cả quy tiên mà người đưa đón có hàng vạn. Bậc công hầu khanh tướng không dễ có mấy ai. Nghe người ta khen tặng con mình ông ta không những không cám ơn còn mắng nhiếc con trai: Đồ bất hiếu tử ấy ông đừng nhắc nó làm gì, tôi hận nó mà còn sống tôi nọc đánh trăm roi cho bỏ cái tật quyến luyến đàn bà mà không lo làu thông kinh sử, không biết in năm bảy tập thơ để đời ngưỡng vọng như Lý, Đỗ, Thôi, Hàn. Đáng lẽ tôi không đưa đám nó nhưng nghĩ tình máu mủ mới đưa nó một thôi đường chứ trong bụng không muốn tí nào. Gặng hỏi mãi ông cụ mới thố lộ nội tình.Đấy ông xem người tới nhà quàn đưa đám toàn đàn bà con gái, các bậc trưởng giả lèo tèo vài người mà cũng là bọn thường ngày đàn đúm ăn chơi rượu chè cờ bạc với nó, có thấy ai trong ban biên tập các tờ báo lớn hay chủ biên các văn đàn nổi tiếng không? Điều đó chứng tỏ khi còn sinh thời hắn thi ân, ong bướm vật vờ đầu mày cuối mắt với bọn đàn bà thê thiếp mà không kính trọng bậc trưởng giả nên kiếp chết kiếp mất mà họ vẫn không thèm tống tiễn. Đám tang mà không có áo mũ cân đai, vét tông, tế, điếu, cáo phó, vòng hoa, của các bậc văn hào, thi bá trong văn bút, văn lâm đưa đám thì nó chẳng là tiện dân là gì. Nói xong ông nhìn lên trời khóc ngất rồi thổ huyết lai láng. Bà con láng giềng xúm lại khuyên giải hồi lâu mới nguôi ngoai.
(Đọc đến đây kẻ hèn sực nghĩ cuộc trần thân đời mình bỗng dưng lạnh toát sống lưng về cái tội in mấy tập thơ toàn thơ tình không có những bài thơ ca tụng đức độ tài ba của các bậc công hầu khanh tướng ở lưỡng viện quốc hội danh vang bốn biển uổng một đời cầm bút làm thơ tản thần vội mở ngay laptop làm một lúc chín bài thơ thời sự chính trị gắn thẻ cho các bậc facebooker trưởng giả trong làng văn cả hải ngoại lẫn trong nước còn một mớ thơ tình gói đến bảy lớp giấy nilon đào sâu chôn chặt đưới gốc khế sau nhà chờ ngày quang phục tình ca.)
N g u y ễ n H à n C h u n g có thơ rằng:
Bạn có bằng lòng không?
Kết bạn trên facebook
các bậc học giả ít
giới tài nữ quá nhiều
in thơ năm bảy tập
toàn trị thơ tình yêu
Đáng căng nọc mà đánh
kẻ quyến luyến má hồng
xa các bậc tôn trưởng
viết phê bình nghiên cứu
làm sao thơ có thể
phục vụ nhiều nhơn dân
Sách xưa dạy như thế
ta lấy làm tủi thẹn
ra gốc khế sau nhà
đào sâu và chôn chặt
không để lòi chữ ra
Mai đây đi tàu suốt
tiễn biệt thơ tản thần
không lẽ chỉ tài nữ
mới thiệt là tri âm!
Bình ngắn của GSTS Sấu Mã:
Nhà thơ đang “tự vấn”. Nói bằng giọng của mình, về bất cứ điều gì mà chả quý. Ông Tản Đà vừa viết văn thuyết lý, vừa viết văn chơi đấy thôi. Thơ tình của huynh, dù bị gói trong mấy lớp nilon, vẫn cứ… thụ tinh được như thường. Huynh không moi lên, sẽ có người moi. Chả cứ gì giới nữ lưu. Không có thụ tinh, dòng đời đóng băng và chết ngắc à!
– Nguyễn Đức Mù Sương