Người nuôi ảo tưởng
Em là người nuôi ảo tưởng
Buồn là tính chuyện ‘nuôi’ anh
Thần giao dịu dàng ôm ấp
Cách cảm nhè nhẹ màu xanh
Bên anh bên anh bên anh
Tâm tưởng quyện hòa kết mộng
Lời thương muôn chiều đồng vọng
Ảo mờ cuốn giấc mơ anh
Status không có người like
Ngoài anh chẳng ai đọc được
Cheo leo vắt vẻo mấy lượt
Xé rào khắc khoải nhớ em
Biên giới không mưa khát thèm
Mùa hạ cháy rừng đỏ lửa
Khói bụi cay nhòe đôi mắt
Kèm nhèm xước nỗi nhớ em
Người ta biết môi có mềm
*
Bài thơ hoa mai
(Tưởng nhớ cái chết của Thiền sư Thích Nhất Hạnh)
Bài thơ viết dang dở
Sau cánh cửa khoá trái
Bức tường gồ ghề
Những nhà sư khoác áo nâu dấn thân xuất thế
Đêm qua rụng xuống
Một bông mai
Từ trên cành cao nhất, đẹp nhất
Bài thơ viết dang dở
Những động mạch hối hả chở oxy
Chữ nằm im như những hồng cầu chết lặng
Trong tĩnh mạch
Đất nước giao tranh mấy ngàn ngày ly loạn
Biết đâu đúng đâu sai
Công và tội phân hai
Tiếng đời, miệng thế
Chỉ lòng nhân tồn tại
Bông mai vươn mình chui lớp vỏ gai
Đi đày vắt vẻo bên ngoài chấn song
Đất nước ngục tù
Trái tim ngục tù
Lòng người khoá trái
Mấy mươi năm
Bài thơ viết dang dở
Những con chữ đòi hỏi phải được viết ra
Hàng ngàn hàng ngàn chữ tung tăng
Kết thúc đêm qua
Ở chương chín mươi lăm
Bông hồng cài áo lắng nghe tiếng trái tim túc tắc
Chánh niệm đập trong lồng ngực
Năm nhịp hẫng một nhịp
Chậm dần
Hoa mai nở
Xuân về
*
Anh, em và sự không toàn hảo
Anh, em, những người được gọi là khùng
Anh khùng hơn em
Em khùng hơn anh
Chúng ta đừng giành nhau nữa
Anh, em, những niềm tin rạn vỡ
Những nỗi đau chất chứa
Ngủ im im thi thoảng cắt cứa vào lòng
Có những vết thương vô danh
Và những vết thương có tên gọi
ẩn khuất câm thinh
dần chìm quên lãng
tội nghiệp phí hoài
Anh, em
Chỉ cảm được một chút tâm lành
Những ngây thơ còn sót lại
Bao nhiêu bao nhiêu tuổi đi nữa
Vẫn chưa bao giờ bước quá đôi mươi
Lạy Chúa lòng lành
Anh, em, cũng như bao nhiêu người
Chịu đựng và không biết mình chịu đựng
Là vui.
-- Trần Hạ Vi