Mưa
Mưa lất phất cho đời thêm thi vị,
Dạt dào mưa thấm nhuần đất cằn khô
Ngậm ngùi mưa, khóc thương miền quá khứ
Sụt sùi mưa, ai oán kiếp phù vân.
Mưa rả rích tách trà xanh vị chát,
Mưa long lanh như ngấn lệ lăn dài…
Mưa thổn thức như thay lời tâm sự,
Mưa u hoài, ghi đậm vết thời gian.
Mưa tầm tã nước tràn dâng lênh láng
Bão tố giật từng cơn, hoa lá xác xơ cành
Hãi hùng mưa… sấm sét xé không trung
Mưa ào ạt… trườn mình qua cội đá…
Ánh sáng tỏa lan! Mưa đầu mùa tạnh ráo
Bầu trời trong xanh, chim ca hát líu lo…
Lá đâm chồi, hoa nô đùa cùng nắng…
Đôi bướm chập chờn, nắng sưởi ấm tình xuân!
Mong Covid qua đi, trời lại sáng.
*
Ngắm Trăng
Ngồi đây mượn chén rượu đầy
Mượn thân tứ đại về say đêm này.
Mượn thêm bụi trúc gió lay,
Mượn hàng liễu rủ chiều nay bên cồn.
Lên non mượn áng mây vờn
Lối xưa mượn lại dấu chân bụi mờ
Hỡi cô giặt lụa bên hồ,
Hãy cho mượn tạm ngẩn ngơ trong lòng.
Ngủ đi này nụ hoa hồng,
Để ta mượn giấc mơ nồng bên hiên.
Trăng trong gió mát bạn hiền,
Kề vai mượn cả thần tiên non bồng.
Nâng ly mượn bóng trăng lồng,
Uống vô nghi ngút trong lòng khói mây.
*
Hát nữa đi em
Xuân này tôi sẽ tặng
Cho em cành quỳnh hương
Để lòng em yên vắng
Thơm ngát tình quê hương
Tặng cho em chiếc nón
Đan giáp vòng câu thơ
Để em ngồi buông tóc
Xuống đời làm suối mơ
Tặng em dòng sông vắng
Hàng dừa xanh đôi bờ
Để em làm thôn nắng
Ủ tình người đơn sơ
Tặng em đàn em nhỏ
Bên mái nhà đơn sơ
Em làm trăng hào phóng
Gieo quanh vườn ánh tơ…
Tặng em chiều cô tịch
Tiếng chuông chùa chơi vơi
Em làm bông sen nhỏ
Ngủ giữa hồ mây trôi
Tặng em thuyền một chiếc
Trong bóng chiều lung linh
Để em làm sóng biếc
Cất câu hò ba sinh
Tặng em tòa miếu cổ
Khói hương trầm xa xăm
Để em làm bia đá
Đứng nhắc lời trăm năm…
Xuân này em sẽ hát
Tiếng lòng em bay xa
Tình quê hương thơm ngát
Trong lời em đơm hoa
Lời em như giọt nắng
Lời em như giọt sương
Thấm vào lòng đất mẹ
Em hát nữa đi em…
*
Ghi nợ
Tháng ngày lẩn thẩn trôi qua,
Ngồi buồn nhớ lại ra ta nợ đời.
Nợ bông lúa chín của trời
Nợ manh áo mặc của người thế gian.
Mẹ cha, nợ những gian nan,
Sách đèn, nợ những khôn ngoan thánh hiền.
Vợ chồng, nợ buổi truân chuyên,
Bạn bè, nợ lúc hàn huyên sum vầy.
Chiều buồn nợ áng mây bay,
Đêm về, nợ bóng trăng lay hiên nhà.
Cuối cùng ta nợ cả ta,
Bao điều đã hứa thì ra chưa làm!
– Chúc Thanh