Hôm nay,  

Hoàng Hôn Đến Sớm

20/02/202211:00:00(Xem: 2153)

Truyện ngắn

sunset-on-snow


Tabi đứng  bên cạnh những dụng cụ thể thao trượt tuyết mà người ta trượt xuống núi tạm nghỉ ngơi đang cắm trên tuyết. Cô nhìn lên phía núi cao, quanh co trên đó nhiều người vẫn còn mải mê với trò chơi trượt tuyết và phía bên trái ngay gần nơi cô đứng, những chuyến nâng lên cao bằng cable, lấy tên là “Town Lift” vẫn đang tiếp nhận khách để đưa họ lên núi, kẻ lên người xuống tưởng như không bao giờ ngừng nghỉ.

 

Tina đã mua bao cả ngày những chuyến “Town Lift”, nhưng Tabi thì không, cô sợ lên cao chóng mặt, cô hoang mang sợ hãi, sợ mình có thể ngã nhào xuống đất bất cứ lúc nào. Tabi sợ chiều cao, đi máy bay ngồi trong khoang an toàn thế mà nhìn qua cửa sổ cô còn cảm thấy hụt hẫng nói gì đến trò chơi ngồi ghế và đưa lên cao qua cả núi, lướt bên cạnh những ngọn cây cao giữa không gian lạnh lẽo của mùa Đông.

 

Tabi theo chị em Tina đến Utah, ở lại nhà người thân của họ tại Salt Lake City. Từ đây mất 30 phút để đến thành phố Park City. Lần đầu tiên trong đời cô bé sinh ra và lớn lên ở thành phố nắng ấm San Jose đến nơi trượt tuyết mùa Đông nổi tiếng như thế này, cô không biết chơi các môn thể thao, chỉ tò mò và thích thú đi theo chị em nhà Tina về xứ núi và thưởng thức phong cảnh.

 

Trước khi lên núi trượt tuyết Tina đã dặn dò cô bạn thân Tabi nếu muốn đứng đây coi bao lâu thì tùy, không thích nữa thì cứ đi bộ xuống phố, miễn là trở lại đây gặp Tina vào lúc hoàng hôn, là thời điểm hầu hết người ta xuống núi, chấm dứt trò chơi ski vì đói, mệt và chiều tàn để thay quần áo ra phố thưởng thức một bữa dinner ngon miệng và ấm cúng.

 

– Nhớ nhé, 5 giờ chiều đấy.

 

Tabi ngạc nhiên hỏi lại bạn:

– Hoàng hôn lúc 5 giờ ư?

 

– Phải, vì mùa Đông nên hoàng hôn đến sớm.

 

Tabi đi bộ xuống phố, bây giờ khỏang 2 giờ trưa, hôm nay tuyết không rơi, coi như một ngày mùa Đông đẹp trời dù trời vẫn không có nắng và gió thì không ngừng lướt qua phố, làm cho người ta mặc đủ áo ấm, quần dài và khăn trùm cổ vẫn cảm thấy hơi lạnh lan man tìm vào thịt da.

 

Từ điểm trượt tuyết đến đường Main cổ kính Tabi đi qua mấy lò sười ngoài trời, lò sưởi đốt bằng gaz, những ngọn lửa vàng bập bùng chao nghiêng theo gió. Xung quanh lò sưởi có ghế ngồi, vài người đang tạm dừng chân ở đó vì lạnh hay vì đã mỏi chân ở phố phường, nhưng có người đến đây ngồi đọc báo, thích tìm trong gió lạnh chút hơi ấm qua ngọn lửa này. Lãng mạn qúa!

 

Đến gần đầu đường Main cô đã ngửi thấy mùi cà phê thơm của Starbucks lan tỏa trong gió như quyến rũ, như gọi mời, khiến bước chân Tabi đã vào tiệm mà lòng cô còn ngỡ ngàng. Trong tiệm đông người, khi Tabi bưng ly cà phê ra chưa biết ngồi vào đâu thì một tiếng nói ngay bên cạnh cô rất nhẹ nhàng:

 

– Cô có thể ngồi đây nếu cô không ngại.

 

Tabi nhìn anh chàng trẻ tuổi đẹp trai bên ly cà phê đang uống dở:

 

– Tôi có làm phiền anh không? Hình như anh đang chờ đợi ai?

 

– Đúng là tôi đang chờ đợi, nhưng không phải ở nơi đây. Mời cô ngồi.

 

Tabi ngồi đối diện anh ta, anh lịch sự giới thiệu trước:

– Tôi là Jerry Todd.

 

– Còn tôi tên Tabi Nguyễn.

 

Jerry tươi cười:

 

– Trời lạnh mà ngồi thưởng thức cà phê nóng thì tuyệt, cô cũng thế, phải không?

 

– Không, tôi không thích uống cà phê. Tôi vào đây chỉ vì mùi thơm của nó và cần một nơi ấm để dừng chân.

 

– Thì ra tôi đã lầm. Nhưng cô đã chán trò trượt tuyết trên núi hơi sớm đấy? Người yêu của tôi vẫn còn biệt tăm trên ấy.

 

Tabi mỉm cười:

 

– Thế thì anh lại lầm lần nữa vì tôi không hề biết trượt tuyết, chỉ đi theo gia đình một người bạn, chị em nó vẫn còn đang trên núi như người yêu của anh đấy.

 

Jerry đùa:

 

– Sao hôm nay tôi xui xẻo đến thế! Nhưng được nói chuyện với cô là một điều thú vị.

 

Anh nếm một thìa cà phê và nhìn cô bằng ánh mắt thân thiện:

 

–  Cô có thích thành phố này không?

 

– Chưa biết, vì chưa ở hết một buổi chiều đầu tiên ở đây. Lát nữa, khi hoàng hôn xuống tôi sẽ trở lại núi để đón bạn tôi.

 

Jerry kêu lên ngạc nhiên:

 

– Tôi cũng thế, người yêu của tôi là một tay trượt ski tuyệt vời, đây là môn thể thao mà cô ấy đam mê nhất, không hiểu sao cô ấy lại yêu tôi, một người không hề thích môn thể thao mùa Đông này. Tôi đến đây vì người yêu, sau khi đi “Town Lift” mấy tiếng đồng hồ liền, mệt mỏi, chóng mặt, tôi giã từ núi để xuống phố một mình và sẽ trở lại đón cô ấy vào lúc hoàng hôn.

 

– Ngẫu nhiên mà tôi và anh có điểm giống nhau, chúng ta cùng chờ đợi hoàng hôn xuống.

 

Jerry nâng ly cà phê của mình:

 

– Nào, tôi và cô cùng chúc nhau cuộc hội ngộ lạ lùng này.

 

Uống xong cà phê Jerry đề nghị:

 

– Cô có thích đi dạo không?

 

– Thích lắm, nhưng ngoài trời đang gió lạnh…

 

– Cô sẽ thấy ấm vì đi dạo sẽ mỏi chân, sẽ làm nóng cơ thể mình. Tabi tin tôi đi.

 

Tabi hứng thú đứng dậy:

 

– Nào chúng ta đi, chỉ nhìn con đường Main cũ kỹ này tôi đã thấy thân quen rồi…

 

Họ bước ra khỏi tiệm cà phê, đi dọc trên hè phố chen chúc người. Bây giờ là giữa mùa Đông, mùa cao điểm du khách từ mọi nơi đổ về, toàn những người ăn mặc đẹp, những kiểu áo khoác, áo da, áo lông, những kiểu mũ, kiểu giày được dịp khoe trước đám đông.

 

Rất nhiều cặp đôi về đây, tìm trong lòng phố cổ này những kỷ niệm xưa, những tình yêu mới…Nhưng có Tabi và Jerry là hai người hoàn toàn xa lạ cũng đang đi bên nhau, Tabi hầu như sát cánh bên anh, vì người đông phố hẹp. Càng đi hè phố càng dẫn lên dốc cao, Tabi không còn thấy lạnh nữa, không khí đông vui, ấm cúng đến không ngờ, thoảng trong gió có cả mùi thơm nhè nhẹ của nước hoa và lotion. Thành phố nhỏ nên những cửa hàng cũng nhỏ nằm bên cạnh nhau như đua chen mời mọc khách thập phương, cửa hàng bán đồ lưu niệm, hàng kem, hàng bánh, hàng quần áo thời trang và nhất là nhiều gallery trưng bày tranh ảnh.

 

Jerry chợt dừng chân ngay giữa đám đông:

 

– Tabi, chúng ta vào đây nhé?

 

Cô ngước nhìn tên cửa tiệm “Chocolate Factory”, ở nơi đây người ta làm các món bánh kẹo chocolate kiểu thô sơ như thời xưa. Ngay trong tiệm có một thùng gỗ đựng chocolate đang được một nhân viên quậy bằng hai tay với chiếc que gỗ to và dài để chế biến, món táo nhúng chocolate, món kẹo vừa được lấy ra, màu chocolate nâu tươi quyến rũ.

 

Người ta ghé vào tiệm rất đông, nhân viên bán hàng phải luôn tay phục vụ, bên ngoài lạnh thế mà có người vẫn mua món kem chocolate và hào hứng mút từng chút kem ngọt ngào qua đầu môi chót lưỡi.

 

Tabi và Jerry mua mỗi người một trái táo nhúng chocolate, như hai đứa trẻ con, họ lại vừa ăn vừa đi dạo trên hè phố và chuyện trò. Khi Tabi dừng chân bên một gallery để ngắm một bức tranh thì lạc mất Jerry, anh đi ngược đi xuôi cho đến khi thấy cô thì ánh mắt anh lấp lánh niềm vui, Jerry trách:

 

– Tabi, tôi cứ tưởng ai bắt cóc cô rồi đấy.

 

Cô cũng trách đùa:

 

– Nhưng anh nhìn đi đâu thế, mà không thấy tôi đã dừng lại ở đây?

 

Jerry dịu dàng:

 

– Thôi, tôi xin lỗi vì đã đi nhanh hơn cô.

 

Hai người băng qua đường để sang hè phố bên kia, để ngắm những cửa hàng khác cho vui mắt. Bây giờ là hè phố ngược chiều nên xuống dốc, họ có thể đi nhanh mà chẳng hiểu sao ai cũng bước từng bước nhỏ như sợ hết con đường. Khi về tới nơi khởi điểm họ quay lại đi tiếp, cứ như thế họ đi lên đi xuống mấy lần trên con đường Main không nhớ nổi.

 

Chiều sắp tàn mà câu chuyện thì chưa hết. Tabi kể cho Jerry cô đang là sinh viên năm thứ hai, còn Jerry đã tốt nghiệp đại học, đi làm và sắp cưới vợ, người vợ tương lai của anh đang ở trên núi kia. Họ có một chuyện tình rất đẹp.

 

Tabi nhìn đồng hồ, cô thảng thốt kêu lên:

 

– Jerry, gần 5 giờ chiều rồi!

 

Jerry cũng bối rối ngạc nhiên:

 

– Sao nhanh thế nhỉ? Khi ngồi một mình trong tiệm cà phê tôi chỉ thấy kim đồng hồ nhúc nhích từng chút một.

 

– Ta chia tay nhé, anh và tôi đều phải đi đón người thân của mình.

 

Jerry khẩn khoản:

 

– Từ đây tới đó mất 10 phút đi bộ, chúng ta còn gần nhau 10 phút nữa.

 

Họ cùng đi về phía núi, nơi những người chơi ski sẽ từ trên núi đổ về. Bỗng dưng giây phút này Tabi thấy hơi lạnh qua người, khi đi đến gần chỗ lò sưởi, Jerry đề nghị:

 

– Ngồi đây vài phút đã Tabi. Tôi cảm thấy lạnh rồi.

 

– Tôi cũng thế, có lẽ vì chiều xuống và vì chúng ta đang đến gần núi tuyết hơn.

 

Jerry đùa:

 

– Và vì chúng ta sắp phải chia tay…

 

Họ ngồi bên nhau, Tabi xòe hai bàn tay gần ngọn lửa, những ngón tay mềm mại mong manh của cô bỗng khao khát được ai đó cầm lấy ấp ủ biết bao. Ánh mắt của Jerry gần quá làm cho má cô càng nóng bừng lên, Tabi sợ hãi nếu như anh nắm lấy tay cô thì không biết sẽ phản ứng ra sao, nên cô đứng dậy và vội vã giục:

 

– Muộn rồi Jerry ơi!

 

– Tôi xin cô, hãy bước chậm lại với tôi được không?

 

Nhưng dù bước chậm thì họ cũng đến nơi, những người về trước đang thu dọn dụng cụ thể thao của họ trên sân tuyết, từ trên cao phía xa người người nối tiếp nhau trượt ski xuống điểm tụ tập cuối cùng và tháo đồ nghề khỏi chân, cởi mũ, cởi kính mắt với gương mặt mệt mỏi nhưng hả hê vui thú.

 

Cô người yêu của Jerry đã về đến, vừa tháo skiboards ra khỏi chân mình là cô ôm chầm lấy anh khi Jerry vừa đến bên cô, vòng tay anh ôm choàng qua vai cô nồng nàn. Họ hôn nhau, nói với nhau điều gì đó, chắc là lời yêu thương và rủ nhau xuống phố ăn tối? Rồi Jerry sẽ đối diện với người yêu trong một nhà hàng ấm cúng, lung linh ánh đèn trong buổi chiều mùa Đông.

 

Giây phút ấy chắc gì anh còn nhớ đến cô? Tabi bỗng dưng chạnh lòng nghĩ thế. Tabi quay đi, vẫn kịp nhìn thấy ánh mắt của Jerry quay lại dõi theo cô như muốn thốt lên một điều gì nhưng anh không thể và lúc ấy chị em Tina đã đến, họ rối rít kể chuyện nên Tabi không còn thì giờ để ý xem Jerry và người yêu đã mất hút nơi nào trong đám đông người.

 

Sau bữa ăn tối thì chị em Tina và Tabi cùng lên xe trở về thành phố Salt Lake City và ngày mai lại lái xe đến đây chơi Ski tiếp. Hoàng hôn phố núi cao thật đẹp, xe chạy trên con đường highway dường như được xẻ giữa lòng núi, hai bên đều là núi cao tăm tắp nối liền nhau, từ xa mặt trời đang xuống thấp phía bên kia núi, tỏa ánh màu hồng đỏ rực rỡ huy hoàng trên đỉnh núi phủ tuyết trắng trước khi lụi tàn vào bóng tối.

 

Tina lên tiếng:

 

– Hoàng hôn nơi đây đẹp quá, Tabi nhỉ?

 

Tabi thẫn thờ:

 

– Ừ, nhưng hoàng hôn đến sớm quá!

 

– Chắc Tabi mê thành phố nhỏ này rồi nên không muốn hoàng hôn đến sớm để được đi chơi lâu thêm nữa, phải không?

 

Tabi nói điều vừa xảy ra chiều nay mà tưởng như trong quá khứ xa xăm:

 

– Tôi thích nhất con đường Main, tôi đã đi bộ mấy lần qua đó.

 

Tina ngạc nhiên:

 

– Thích đến thế sao! Vậy đợi tới mùa hè đi, hoàng hôn sẽ không đến sớm như mùa Đông, tha hồ cho Tabi dạo phố trên đường Main, một con đường hiền lành và lãng mạn nhất của Park City.

 

– Không, tôi chỉ thích đi trên con đường đó vào mùa Đông. Ngày mai tôi lại theo chị em Tina đến đây nữa.

 

Tabi nói với Tina mà như đang nói với Jerry, đang hò hẹn cùng anh. Bây giờ cô mới nhớ ra là hai người mải nói với nhau đủ thứ, nhưng không ai nhớ để hỏi nhau ngày mai có còn đến đây nữa không?

 

Nhưng ngày mai Tabi vẫn đến, vẫn xuống khu phố cổ, đi trên con đường Main cũ kỹ, dù Jerry không đến đây, dù anh là ánh hoàng hôn đến sớm và đã lụi tàn biến mất sau đỉnh núi chiều nay.

 

– Nguyễn thị Thanh Dương.

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vào ngày 6 tháng 12, 2023, nhà thơ, nhà văn, giáo sư văn học và nhà hoạt động xã hội được yêu mến người Palestine Refaat Alareer đã thiệt mạng trong một cuộc không kích từ Israel cùng với người anh, em gái và bốn đứa con của họ. Trong tuần để tang kể từ đó, những lời tri ân dành cho cuộc đời, sự nghiệp viết lách và các hoạt động nghệ thuật tích cực của Alareer đã tràn ngập khắp nơi trên thế giới. Nhiều lời tri ân được đăng cùng với bài thơ cuối cùng “Nếu tôi phải chết” được ông đăng trên Twitter của mình vào ngày 1 tháng 11 năm 2023. Cho đến nay, bài thơ chia tay như một điềm báo đau lòng của Alareer hiện đã được dịch sang hơn 40 thứ tiếng; được đọc trên các sân khấu thế giới và được viết trên các bức tường sân ga tàu điện; được in trên các biểu ngữ, bảng hiệu, cờ và diều, được giương cao trong các cuộc biểu tình đòi ngưng bắn trên khắp thế giới.
Nhà xuất bản của Ocean Vương trên Marketplace cũng như Ocean Vương trên Instagram của mình đã thông báo về cuốn tiểu thuyết mới sẽ được xuất bản vào tháng 6 năm 2025, Emperor of Gladness. “Emperor of Gladness” là cuốn tiểu thuyết thứ hai của Ocean Vương, “kể về một năm trong cuộc đời của một thanh niên ương ngạnh ở New England, người tình cờ trở thành người chăm sóc cho một góa phụ 82 tuổi bị mất trí nhớ, tạo nên câu chuyện về tình bạn. sự mất mát và mức độ chúng ta sẵn sàng mạo hiểm để đòi hỏi một trong những ân huệ quý giá nhất của cuộc đời: cơ hội thứ hai.”
Tuyển tập “9 Khuôn Mặt: 9 Phong Khí Văn Chương” của Bùi Vĩnh Phúc là những trang sách phê bình văn học độc đáo, nơi đây 9 người cầm bút nổi tiếng của Miền Nam – Thanh Tâm Tuyền, Mai Thảo, Vũ Khắc Khoan, Võ Phiến, Nguyễn Mộng Giác, Nguyễn Xuân Hoàng, Phạm Công Thiện, Bùi Giáng, Tô Thùy Yên – được chiếu rọi trên trang giấy rất mực trân trọng, công phu, phức tạp, và nổi bật là kiểu phê bình văn học rất mực thơ mộng của họ Bùi.
Nhận được tin buồn nhà thơ Phan Xuân Sinh sau một cơn bạo bệnh, nhập viện vì bệnh tim mạch, hôn mê sau 10 ngày vô phương cứu chữa đã qua đời tại Texas ngày 28/2/2024. Thọ 76 tuổi...
Từ hồi trẻ, tôi đã có thói quen là những ngày giáp Tết thì bắt đầu chọn một vài bài nhạc xuân để nghe; và trong những ngày đầu năm thì sẽ đọc một cuốn sách. Thói quen “khai sách đầu xuân” có thêm một chi tiết khi tuổi quá độ “ngũ thập nhi tri thiên mệnh”: đọc một cuốn sách có chủ đề về Phật Giáo. Trong năm Giáp Thìn này, tôi chọn cuốn “Từ Mặc Chiếu Đến Như Huyễn” của một tác giả cũng tuổi con rồng: cư sĩ Nguyên Giác, cũng là nhà báo Phan Tấn Hải. Giới thiệu “tác giả, tác phẩm” dài dòng như vậy, nhưng đối với tôi, người viết đơn giản chỉ là anh Hải, một người anh thân thiết, đã từng có một thời ngồi gõ bàn phím chung trong tòa soạn Việt Báo ở phố Moran. Đọc sách của anh Hải, tôi cũng không dám “điểm sách” hay “phê bình sách”, vì có thể sẽ bị anh phán rằng “… viết như cậu thì chỉ… làm phí cây rừng thôi!” Bài viết này chỉ ghi lại một vài niềm hứng khởi khi được tặng sách, khi đọc qua cuốn sách mà cái tựa cũng đã chạm sâu thẳm vào những điều bản thân đang chiêm nghiệm.
Chúng ta thường được nghe nói, rằng mọi người đều bình đẳng trước Thượng Đế. Tuy nhiên, Thượng đế thì không ai thấy, nhưng có một thứ còn đáng sợ hơn nhân vật cổ sử đó (nếu thật sự là có Thượng Đế): đó là những trận mưa bom. Người dân Ukraine và Palestine ý thức rất rõ, vì đó là chuyện hằng ngày của họ: mọi người đều bình đẳng khi đứng dưới mưa bom. Già, trẻ, nam, nữ, trí thức, nông dân, nhà thơ, họa sĩ… đều bình đẳng: khi bom rơi trúng là chết. Cuộc chiến giữa người Palestine muốn giữ đất và người Israel từ nơi xa tới nhận phần đất mới do quốc tế trao tặng từ đất Palestine đã kéo dài nhiều thập niên. Bây giờ căng thẳng mới nhất là ở Gaza, cuộc chiến đang tiếp diễn giữa nhóm Hamas, thành phần chủ trương bạo lực của dân Palestine, và quân Israel. Trong những người chết vì bom Israel, có những người hiền lành nhất, đó là trẻ em và phụ nữ.
Thông thường khi nghe hai chữ “cô đơn” chúng ta liên tưởng đến trạng thái tinh thần yếm thế, tâm tư buồn bã, ngày tháng chán chường, thậm chí, cuộc đời trống rỗng. Có lẽ, vì ý nghĩa từ điển của từ vựng này; có lẽ, vì ảnh hưởng văn chương nghệ thuật; có lẽ vì chúng ta đã từ lâu tin như thế, mà không bao giờ đặt một nghi vấn nào. Đây là định nghĩa của “cô đơn” qua Bách thư toàn khoa Wikipedia: “Cô đơn là một trạng thái cảm xúc phức tạp và thường gây khó chịu, đáp ứng lại với sự cách ly xã hội. Cô đơn thường bao gồm cảm giác lo lắng về sự thiếu kết hợp hay thiếu giao tiếp với những cá nhân khác, cả ở hiện tại cũng như trong tương lai. Như vậy, người ta có thể cảm thấy cô đơn ngay cả khi xung quanh có nhiều người. Nguyên nhân của sự cô đơn rất đa dạng, bao gồm các vấn đề về xã hội, tâm thần, tình cảm và các yếu tố thể chất.
Vào những ngày cuối năm 2023, khi mà người Mỹ bắt đầu chuẩn bị cho những bữa tiệc Giáng Sinh, năm mới, bàn tán chuyện mua sắm, thì chiến sự giữa Isarel và Hamas chưa có dấu hiệu thuyên giảm. Trên vùng đất thánh của cả ba tôn giáo lớn, những kiếp người lầm than chỉ mong có một ngày hòa bình, một ngày không bom đạn. Cũng vào những ngày cuối năm 2023, người Mỹ bắt đầu nhìn thấy một viễn cảnh Ukraine bị bỏ rơi, phải chấp nhận đổi đất lấy hòa bình. Nhiều người Việt cho rằng Ukraine sắp là một Việt Nam Cộng Hòa khác, một đồng minh bị Mỹ bỏ rơi, nhưng sau một thời gian có thể nhanh hơn nhiều.
Vào ngày 6 Tháng 12, giới truyền thông Mỹ đồng loạt đưa tin Taylor Swift, nữ ca nhạc sĩ đầy tài năng, được tạp chí Time vinh danh là “Nhân Vật Của Năm 2023” (Person of The Year). Đây là lần đầu tiên một ca nhạc sĩ được bình chọn danh hiệu giá trị này, càng nhấn mạnh thêm sự thành công và sức ảnh hưởng của cô gái hát nhạc pop-đồng quê. Trước đây, nhiều nhân vật được Time chọn từ năm 1927 là các tổng thống Hoa Kỳ, những nhà hoạt động chính trị lỗi lạc.
Bốn câu thơ này được bố tôi (nhà văn Doãn Quốc Sỹ) ghi lại như một giai thoại văn học, làm lời tựa cho tác phẩm Mình Lại Soi Mình. Bố tôi kể rằng khoảng năm 1984, phong trào vượt biên đang rầm rộ. Một người bạn mới gặp đó, mà hôm sau đã vượt biên rồi! Vào một ngày đẹp trời, bố tôi đạp xe từ Sài Gòn qua Làng Báo Chí bên kia cầu xa lộ để thăm chú Nguyễn Đình Toàn. Đến giữa cầu thì thấy chú đang đạp xe theo chiều ngược lại, cũng định đến thăm mình ở căn nhà hẻm Thành Thái. Hai người bạn gặp nhau giữa cầu. Có lẽ chú Toàn đã nhìn những cánh đồng lúa bên Thủ Thiêm, tức cảnh sinh tình, ngẫu hứng làm ra bốn câu thơ này.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.