Tôi ở đây, lòng tôi ở Sài gòn
Tôi không thể vui khi thành phố đang buồn
Tôi mở cửa trái tim, hướng về trời biển
Tôi nguyện cầu cho đất nước tôi thương
Sài gòn ơi đường phố vắng không người
Vào những ngày cơn ác mộng khôn nguôi
Tôi muốn nói về một niềm hy vọng
Niềm tin yêu và hy vọng đời đời
Tôi yêu Sài gòn, tôi yêu Việt Nam
Tôi yêu dân Việt, tôi yêu cội nguồn
Tôi mong thấy niềm tin trên đất Việt
Hãy kêu cầu Đấng Tạo Hóa yêu thương
Khi không thể trông mong gì nơi đất
Sài gòn ơi, hãy ngước mắt lên trời
Dù cơn bão làm tan hoang thành phố
Còn chút tình viễn xứ ở xa xôi
Tôi ngồi đây, lòng tôi ở Sài gòn
Tôi nguyện cầu cho đất nước đau thương
Tôi hy vọng thấy một ngày nào đó
Người lại đi chật chội những con đường
Trần Nguyên Đán
LTG: Khi tôi xem những video trên youtube về những cảnh tượng người dân bỏ chạy khỏi Sài gòn trên những chiếc xe đạp, xe gắn máy chất đầy người, hành lý cồng kềnh, cảnh Sài gòn giới nghiêm không một bóng người, cảnh người dân nuôi nhau bằng các vật thực họ có được, cảnh người ta nằm trong bệnh viện, chết trên băng ca, tôi cầu nguyện cho một Sài gòn đau thương, mong cầu bình an đến với họ, mong cầu họ tìm đến một Đấng Tạo Hóa yêu thương, mong thấy một ngày Sài gòn lại chật chội người đi trên đường như xưa, và tôi viết Sài gòn Ơi, đăng lên facebook. Isaac Thái vào lấy bài thơ ấy để phổ nhạc và hát. Tôi chỉ muốn gửi tới đồng bào Việt Nam, tất cả mọi người, không nội ngoại gì hết, vì Đức Chúa Trời tạo dựng con người và yêu hết thảy mọi người, một lời cầu nguyện, một chia sẻ chân thành của một người xa xứ gửi cho những người còn đang ở trong xứ.
Gửi ý kiến của bạn