Tóm tắt: Ngày xưa có bảy chị em gái cùng trong một gia đình. Sáu cô chị thì khôn ngoan, gian xảo, lanh lợi. Cô em Út nhỏ nhẹ, hiền lành, thường bị cả nhà bỏ quên ít đoái hoài tới nên mọi người gọi cô là Lãng Quên. Khi cha mẹ chết, các chị đều lấy chồng giàu, cô Út càng nghèo khổ, không nhà cửa, phải làm thuê gính mướn mà vẫn không đủ ăn. Một hôm sau khi làm việc vất vả cho các chị mà không được miếng ăn nào, cô Út đi lang thang gặp một người câu cá và xin được một con cá nhỏ xíu. Cô Út đem về chăm chút nuôi. Khi cá lớn, cô đem thả vào một cái hồ trong rừng. Con cá lớn rất nhanh và chỉ trồi lên mặt nước khi nghe bài hát của cô Út. Nhưng các bà chị biết được, rình xem và nhại đúng theo lời hát của cô Út nên cá vàng trồi lên và bị các chị giết chết ăn thịt. Các cô chị mãi tranh giành phần ngon của thân cá mà bỏ quên cái đầu cá trên bàn. Lúc nàng Lãng Quên đến hỏi, các chị chối, nhưng con gà tức quá, gáy báo cho cô Út. Mấy bà chị giấu cái đầu cá hết chỗ này tới chỗ khác, sau cùng là trong bếp lửa. Con gà lại gáy báo và mấy cô bắt con gà ném luôn vào trong lò. Họ chế nhạo nàng Lãng quên...
Kỳ 9 (còn tiếp)
Mấy bà chị chế nhạo nàng Lãng Quên:
“Đây, con cá yêu quý của mày đấy. Hãy mang nó về nếu mày muốn. Chúng tao ăn thịt nó thì đã sao?”
Thật tội nghiệp cho nàng Lãng Quên. Nước mắt cô chảy như suối vì thương con cá vàng quá. Cô ôm cái đầu còn lại của cá vàng về bên hồ, cũng là chỗ ngủ của cô hằng đêm trong chiếc lều lụp xụp không đủ che mưa nắng. Cô nhẹ nhàng rửa sạch chiếc đầu cá, xức dầu thơm rồi quấn nó vào tấm vải sạch trước khi đem chôn ngay bên cạnh chỗ nằm. Hằng ngày, cô tưới lên nấm mồ biết bao nhiêu là nước mắt. Nhưng cô tưới bao nhiêu nước mắt cũng không thể nào làm con cá sống lại.
Cô khóc thương con cá không biết bao nhiêu ngày. Cô thương nhớ con cá lại đọc bài gọi cá. Nhưng cái đầu cá vẫn im lìm dưới đất.
Rồi một ngày, điều kỳ lạ xẩy ra. Từ nấm mồ đó có một loại cây kỳ lạ mọc lên và lớn rất nhanh. Mọi người bảo đó là cây chè nhưng lá của nó lại giống như vảy cá và bằng vàng ròng. Trên những chiếc lá vàng là những bông hoa bạc lấp lánh. Những bông hoa này chẳng bao lâu rụng xuống, nhường chỗ cho những quả mọng mà chưa ai đã từng nhìn thấy. Đó là những quả bằng đá quý, ngọc trai, kim cương, tất cả đều to như đầu con cá xấu số.
Ai nhìn cây cũng lóa mắt, ban đêm cây tỏa sáng còn hơn ban ngày nắng chói chang.
Và ai cũng sợ không dám đưa tay hái một quả nào hay nhặt một ngọn lá rụng dưới gốc cây và nàng Lãng Quên vẫn ở trong căn lều lụp xụp, mặc dầu cây đã cho nàng một kho tàng vô giá.
(Còn nữa)