Thế là chính quyền Việt Nam đã thực sự ngăn cấm, cản trở và phá đám lễ kỷ niệm
35 năm cuộc chiến tranh biên giới năm 1979, đi ngược lại mong muốn chính đáng của
người dân, đi ngược lại truyền thống yêu nước, ghi ơn những liệt sỹ đã bỏ mình
để bảo vệ Tổ quốc chống quân xâm lược, truyền thống cao quý của dân tộc Việt
Nam.
Vì không có lý do chính đáng có sức thuyết phục, họ bày trò khiêu vũ giữa ban ngày, thúc ép, mua chuộc một số người dựng sân khấu và nhảy múa một cách hình thức, trâng tráo và tẻ nhạt bên cạnh một khẩu hiệu cũng trơ trẽn không kém -‘’Mừng Đảng Mừng Xuân‘’ khi đã qua rằm tháng Giêng!
Một sáng kiến tối tăm nhục nhã. Tổng Bí thư đảng CS và Bộ Chính trị CS đã thực hiện chỉ thị khẩn cấp trực tiếp qua đường điện thoại nóng của chủ tịch nước kiêm tổng bí thư Tập Cận Bình nói với ông Nguyễn Phú Trọng ngày 22 tháng 1/2014 vừa qua, theo tin tiết lộ từ các cơ quan trung ương đảng, được nhiều báo mạng ở Hà Nội nhất loạt loan tin, như Dân Làm Báo, Dân Luận, Diễn đàn xã hội dân chủ, VN Express.
Như vậy là nhóm lãnh đạo VN đã coi lãnh đạo đảng CS Trung Quốc như cấp trên của mình, tự nguyện để họ can thiệp trắng trợn vào tình hình trong nước ta, xúc phạm nặng nề vong linh hàng chục vạn liệt sỹ và nhân dân ta bỏ mình vì cuộc chiến tranh xâm lược của bọn bành trứơng phương Bắc. Đây là thái độ xấu xa ‘’hèn với giặc, ác với dân‘’, từ bỏ vai trò tiên phong dẫn đường của người lãnh đạo, vi phạm cực kỳ nghiêm trọng hiến pháp và pháp luật do chính họ tạo nên, tự phơi bày bộ mặt nhu nhược phản dân hại nước của chính họ.
Hàng chục ngàn dư luận viên, báo chí lề phải ăn nói làm sao, có tài gì để bảo vệ thái độ ươn hèn như thế của lãnh đạo trước thế lực bành trướng hunghãn. Sao lại cấm việc tưởng niệm những người thân yêu nhất bỏ mình vì dân vì nước ?
Lúc này hơn lúc nào hết, toàn dân ta nên hiểu thật sâu, thật rõ bản chất của tập đoàn CS Đại Hán Trung Quốc. Bản chất CS phi dân chủ, độc đoán, giáo điều ảo tưởng vốn đã nguy hiểm tàn ác rồi, lại còn được tăng thêm gấp bội bởi cái bản chất cao ngạo tự cao tự đại, vỗ ngực là trung tâm nhân loại - Trung Quốc - với một dân tộc lâu đời nhất, đông đảo nhất loài người là Đại Hán.
Lòng tham của nhóm lãnh đạo CS Đại Hán là lòng tham vô hạn, lòng tham không đáy, tham bành trướng ra mọi hướng về địa lý, hướng chính hiện là về phương Nam giàu tài nguyên, nhân lực. Họ tham đất, tham biển, tham tài nguyên khoáng sản, tham có nhiều chư hầu, tay sai, tuy đất đã rộng, dân đã đông, đã chinh phục các dân tộc Mãn, Mông, Hồi, Tạng…
Đã vậy họ còn nguy hiểm gấp nhiều lần vì bản chất ‘’thâm’’, ‘rất thâm’’. Thâm đây không phải là thâm sâu về hiểu biết, về đạo hay triết lý, mà thâm độc, thâm hiểm về đối xử, về mưu đồ. Xin cử ra vài thí dụ nổi bật nhất. Khi kéo gần nửa triệu quân vào 6 tỉnh biên giới nước ta, Đặng Tiểu Bình rêu rao đây là cuộc ‘’trừng giáo’’ để răn dạy Việt Nam đã ăn hiếp nước nhỏ Campuchia. Khi tháo chạy quân TQ được lệnh tàn phá triệt để phố xá bản làng để dân ta trở về không còn sống nổi. Ngay giữa tháng 3/1979 tôi lên Lạng Sơn, Đồng Đăng, trực tiếp thấy cảnh không có một thanh đường sắt nào không bị phá gãycong, thư viện bị đốt, nhà dân bị đập phá từ giường tủ đến nồi niêu soong chảo, bát đĩa, trong nhà trẻ nôi của trẻ em bị chặt nát, đúng là quân giặc đã mất hết tính người. Chúng còn hãm hiếp các em nhỏ rồi vứt xác xuống giếng khơi, tận cùng man rợ. Đây là nỗi nhục hằn mãi trên lá cờ 5 sao nhuộm đỏ máu dân lành.
Ở Thành Đô là một kiểu thâm độc khác. Chúng trịch thượng triệu tập lãnh đạo cao nhất là Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh, Thủ tướng Đỗ Mười, Cố vấn Phạm Văn Đồng… sang Thành Đô những ngày đầu tháng 9/1990, thừa biết đó là kỷ niệm ngày Quốc Khánh chẵn 45 năm (2/9/1945 – 2/9/1990), cũng là ngày giỗ ông Hồ Chí Minh. Hồi ký của phía TQ còn cho biết họ nhử ông Phạm Văn Đồng bằng cách hé ra khả năng họ sẽ cho ông gặp lãnh tụ cao nhất, Đặng Tiểu Bình, điều mà ông Đồng tỏ ra rất khao khát ( xem hồi ký Nhớ lại và Suy Ngẫm của Trần Quang Cơ ). Trong lời mời họ cố tình không ghi Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch, và quả nhiên ông Thạch bị mất chức và bị đưa ra khỏi Bộ Chính trị ngay sau sự kiện ‘’đầu hàng giặc’’ ở Thành Đô. Ông Thạch nhận định ‘’Thành Đô mở ra một thời kỳ Bắc thuộc mới rất nguy hiểm‘’.
Đã đến lúc Bộ Chính trị, Ban Bí thư, Ban Chấp hành Trung ương đảng, Quốc hội, Chính phủ, toàn đảng CS và toàn dân ta phải giật mình khi thấy từ sự kiện Thành Đô (8/1990) đến nay, bọn bành trứơng TQ đã lấn lướt, được đằng chân lân đằng đầu, gặm nhấm dần biên giới, hải đảo, vùng biển, rồi xâm nhập sâu vào nội địa nước ta ra sao, khi nắm trọn ngành khai khoáng, đưa hàng chục vạn dân vào định cư khắp nơi.
Đã đến lúc Bộ Chính trị phải tỉnh lại, nhân dân ta buộc Bộ Chính trị phải tỉnh lại, xoay chuyển tình thế, thoát ra bằng mọi giá cạm bẫy chết người, chết cả dân tộc mà bọn bành trướng nham hiểm đã giương ra và nhử Bộ Chính trị ở Hà Nội chui vào một cách nhẹ dạ, tưởng là khôn hóa ra là dại, dại chết người.
Hãy có dũng khí để nói «KHÔNG» với họ. Hãy trả lại 16 chữ vàng vì đó là vàng mã, vàng giả, vì chính họ đã tỏ ra không là láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt, mà ngược lại. Họ đã liên tiếp chơi xấu với ta, lập cơ quanhành chính Tam Sa trong đó có quần đảo Hoàng Sa, lập căn cứ quân sự, giết hại ngư dân ta, độc chiếm tài nguyên trong vùng. Ta có cái lý vững chắc là chủ quyền thuộc về ta, ta có quyền lựa chọn bạn để chơi, để kết thân, kết liên minh khi cần, không ai ép được.
Hiện nay đất nước ta đang đứng trước 2 vấn đề chiến lược cấp bách cần giải quyết: chuyển hóa dân chủ trong đối nội và liên minh đối ngoại với những nước nào. Đã đến lúc cần một cuộc trao đổi ý kiến cấp toàn dân, rồi một cuộc trưng cầu dân ý nếu cần thiết. Chuyển hóa dân chủ từ độc đảng sang hệ thống đa đảng theo pháp quyền dân chủ. Và từ bỏ kiểu liên minh CS quốc tế (Việt Nam – Trung Quốc – Cu Ba) để chuyển sang xây dựng quan hệ chiến lược thân thiết toàn diện VN với các nước dân chủ truyền thống: VN – Philippines, VN – Thái Lan, VN – Indonesia, VN – Malaysia, VN –Singapore trong ASEAN, VN - Nhật Bản, VN - Ấn Độ, VN – Liên u, VN – Hoa Kỳ...
Với Trung Quốc hiện còn nằm dưới ách cai trị độc đoán của đảng CS TQ chúng ta chủ trương duy trì mối quan hệ bình đẳng tôn trọng lẫn nhau, không can thiệp vào nội bộ của nhau, quan hệ láng giềng tốt giữa nhân dân 2 nước, giải quyết các tranh chấp qua thương lượng hòa bình, chấm dứt mối quan hệ trên thực tế không bình đẳng, lấn lướt chèn ép kiểu nước lớn như vừa qua.
Việt Nam ta là nước trung bình, không quá nặng nề để chuyển đổi cả hệ thống như TQ, cần và có thể không phải chờ TQ chuyển đổi trước, rất có khả năng chuyển trước TQ vài ba đến hàng chục năm. Sẽ rất có lợi là đi trước sẽ thoát nhanh ra khỏi các cuộc khủng hoảng kinh tế, tài chính, xã hội, lòng tin, sớm mang lại ổn định và phúc lợi cho toàn dân. Thế và lực của ta trong và ngoài nước sẽ đột biến khác hẳn trước.
Mấu chốt hiện nay là lòng dân đã đồng, sốt ruột mong chờ chuyển đổi sớm, nhưng lãnh đạo không theo kịp, do lòng tham còn quá nặng. Chỉ cần một bộ phận lãnh đạo tỉnh ngộ, hiểu ra rằng hãy lo cho dân, không thể để cảnh quan CS rất giàu dân rất nghèo, trái ngược hẳn với tôn chỉ lý tưởng của đảng CS là xóa bỏ bóc lột, hy sinh thì người CS đi trước, hưởng thụ thì đi sau quần chúng. Không gì xấu, nhục bằng.
Lãnh đạo hãy biết giật mình. Nhân dân không thể chịu đựng thêm nữa. Bày trò nhảy nhót, kèn trống phá đám cuộc tưởng niệm nghiêm trang các liệt sỹ và đồng bào hy sinh 35 năm trước, do run sợ trước sự răn dạy hống hách của bọn thái thú TQ cộng sản là trò hề ô nhục.
Hãy hiểu cho rõ tâm địa cực kỳ tham lam và thâm độc của bọn bành trướng TQ, chúng cố tình làm nhục nhóm chư hầu, nghĩ rằng do bị nhục như thế nên nhóm chư hầu càng phải rạp mình quỵ lụy tuân theo lệnh của chúng để khỏi bị quần chúng quật ngã.
Hãy tỉnh ngộ và đi theo sự mách bảo của lương tâm, của trí khôn dân tộc, kịp thời cứu dân và cứu nước, cũng là tự cứu lấy mình vậy.
Bùi Tín, VOA’s Blog
Vì không có lý do chính đáng có sức thuyết phục, họ bày trò khiêu vũ giữa ban ngày, thúc ép, mua chuộc một số người dựng sân khấu và nhảy múa một cách hình thức, trâng tráo và tẻ nhạt bên cạnh một khẩu hiệu cũng trơ trẽn không kém -‘’Mừng Đảng Mừng Xuân‘’ khi đã qua rằm tháng Giêng!
Một sáng kiến tối tăm nhục nhã. Tổng Bí thư đảng CS và Bộ Chính trị CS đã thực hiện chỉ thị khẩn cấp trực tiếp qua đường điện thoại nóng của chủ tịch nước kiêm tổng bí thư Tập Cận Bình nói với ông Nguyễn Phú Trọng ngày 22 tháng 1/2014 vừa qua, theo tin tiết lộ từ các cơ quan trung ương đảng, được nhiều báo mạng ở Hà Nội nhất loạt loan tin, như Dân Làm Báo, Dân Luận, Diễn đàn xã hội dân chủ, VN Express.
Như vậy là nhóm lãnh đạo VN đã coi lãnh đạo đảng CS Trung Quốc như cấp trên của mình, tự nguyện để họ can thiệp trắng trợn vào tình hình trong nước ta, xúc phạm nặng nề vong linh hàng chục vạn liệt sỹ và nhân dân ta bỏ mình vì cuộc chiến tranh xâm lược của bọn bành trứơng phương Bắc. Đây là thái độ xấu xa ‘’hèn với giặc, ác với dân‘’, từ bỏ vai trò tiên phong dẫn đường của người lãnh đạo, vi phạm cực kỳ nghiêm trọng hiến pháp và pháp luật do chính họ tạo nên, tự phơi bày bộ mặt nhu nhược phản dân hại nước của chính họ.
Hàng chục ngàn dư luận viên, báo chí lề phải ăn nói làm sao, có tài gì để bảo vệ thái độ ươn hèn như thế của lãnh đạo trước thế lực bành trướng hunghãn. Sao lại cấm việc tưởng niệm những người thân yêu nhất bỏ mình vì dân vì nước ?
Lúc này hơn lúc nào hết, toàn dân ta nên hiểu thật sâu, thật rõ bản chất của tập đoàn CS Đại Hán Trung Quốc. Bản chất CS phi dân chủ, độc đoán, giáo điều ảo tưởng vốn đã nguy hiểm tàn ác rồi, lại còn được tăng thêm gấp bội bởi cái bản chất cao ngạo tự cao tự đại, vỗ ngực là trung tâm nhân loại - Trung Quốc - với một dân tộc lâu đời nhất, đông đảo nhất loài người là Đại Hán.
Lòng tham của nhóm lãnh đạo CS Đại Hán là lòng tham vô hạn, lòng tham không đáy, tham bành trướng ra mọi hướng về địa lý, hướng chính hiện là về phương Nam giàu tài nguyên, nhân lực. Họ tham đất, tham biển, tham tài nguyên khoáng sản, tham có nhiều chư hầu, tay sai, tuy đất đã rộng, dân đã đông, đã chinh phục các dân tộc Mãn, Mông, Hồi, Tạng…
Đã vậy họ còn nguy hiểm gấp nhiều lần vì bản chất ‘’thâm’’, ‘rất thâm’’. Thâm đây không phải là thâm sâu về hiểu biết, về đạo hay triết lý, mà thâm độc, thâm hiểm về đối xử, về mưu đồ. Xin cử ra vài thí dụ nổi bật nhất. Khi kéo gần nửa triệu quân vào 6 tỉnh biên giới nước ta, Đặng Tiểu Bình rêu rao đây là cuộc ‘’trừng giáo’’ để răn dạy Việt Nam đã ăn hiếp nước nhỏ Campuchia. Khi tháo chạy quân TQ được lệnh tàn phá triệt để phố xá bản làng để dân ta trở về không còn sống nổi. Ngay giữa tháng 3/1979 tôi lên Lạng Sơn, Đồng Đăng, trực tiếp thấy cảnh không có một thanh đường sắt nào không bị phá gãycong, thư viện bị đốt, nhà dân bị đập phá từ giường tủ đến nồi niêu soong chảo, bát đĩa, trong nhà trẻ nôi của trẻ em bị chặt nát, đúng là quân giặc đã mất hết tính người. Chúng còn hãm hiếp các em nhỏ rồi vứt xác xuống giếng khơi, tận cùng man rợ. Đây là nỗi nhục hằn mãi trên lá cờ 5 sao nhuộm đỏ máu dân lành.
Ở Thành Đô là một kiểu thâm độc khác. Chúng trịch thượng triệu tập lãnh đạo cao nhất là Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh, Thủ tướng Đỗ Mười, Cố vấn Phạm Văn Đồng… sang Thành Đô những ngày đầu tháng 9/1990, thừa biết đó là kỷ niệm ngày Quốc Khánh chẵn 45 năm (2/9/1945 – 2/9/1990), cũng là ngày giỗ ông Hồ Chí Minh. Hồi ký của phía TQ còn cho biết họ nhử ông Phạm Văn Đồng bằng cách hé ra khả năng họ sẽ cho ông gặp lãnh tụ cao nhất, Đặng Tiểu Bình, điều mà ông Đồng tỏ ra rất khao khát ( xem hồi ký Nhớ lại và Suy Ngẫm của Trần Quang Cơ ). Trong lời mời họ cố tình không ghi Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch, và quả nhiên ông Thạch bị mất chức và bị đưa ra khỏi Bộ Chính trị ngay sau sự kiện ‘’đầu hàng giặc’’ ở Thành Đô. Ông Thạch nhận định ‘’Thành Đô mở ra một thời kỳ Bắc thuộc mới rất nguy hiểm‘’.
Đã đến lúc Bộ Chính trị, Ban Bí thư, Ban Chấp hành Trung ương đảng, Quốc hội, Chính phủ, toàn đảng CS và toàn dân ta phải giật mình khi thấy từ sự kiện Thành Đô (8/1990) đến nay, bọn bành trứơng TQ đã lấn lướt, được đằng chân lân đằng đầu, gặm nhấm dần biên giới, hải đảo, vùng biển, rồi xâm nhập sâu vào nội địa nước ta ra sao, khi nắm trọn ngành khai khoáng, đưa hàng chục vạn dân vào định cư khắp nơi.
Đã đến lúc Bộ Chính trị phải tỉnh lại, nhân dân ta buộc Bộ Chính trị phải tỉnh lại, xoay chuyển tình thế, thoát ra bằng mọi giá cạm bẫy chết người, chết cả dân tộc mà bọn bành trướng nham hiểm đã giương ra và nhử Bộ Chính trị ở Hà Nội chui vào một cách nhẹ dạ, tưởng là khôn hóa ra là dại, dại chết người.
Hãy có dũng khí để nói «KHÔNG» với họ. Hãy trả lại 16 chữ vàng vì đó là vàng mã, vàng giả, vì chính họ đã tỏ ra không là láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt, mà ngược lại. Họ đã liên tiếp chơi xấu với ta, lập cơ quanhành chính Tam Sa trong đó có quần đảo Hoàng Sa, lập căn cứ quân sự, giết hại ngư dân ta, độc chiếm tài nguyên trong vùng. Ta có cái lý vững chắc là chủ quyền thuộc về ta, ta có quyền lựa chọn bạn để chơi, để kết thân, kết liên minh khi cần, không ai ép được.
Hiện nay đất nước ta đang đứng trước 2 vấn đề chiến lược cấp bách cần giải quyết: chuyển hóa dân chủ trong đối nội và liên minh đối ngoại với những nước nào. Đã đến lúc cần một cuộc trao đổi ý kiến cấp toàn dân, rồi một cuộc trưng cầu dân ý nếu cần thiết. Chuyển hóa dân chủ từ độc đảng sang hệ thống đa đảng theo pháp quyền dân chủ. Và từ bỏ kiểu liên minh CS quốc tế (Việt Nam – Trung Quốc – Cu Ba) để chuyển sang xây dựng quan hệ chiến lược thân thiết toàn diện VN với các nước dân chủ truyền thống: VN – Philippines, VN – Thái Lan, VN – Indonesia, VN – Malaysia, VN –Singapore trong ASEAN, VN - Nhật Bản, VN - Ấn Độ, VN – Liên u, VN – Hoa Kỳ...
Với Trung Quốc hiện còn nằm dưới ách cai trị độc đoán của đảng CS TQ chúng ta chủ trương duy trì mối quan hệ bình đẳng tôn trọng lẫn nhau, không can thiệp vào nội bộ của nhau, quan hệ láng giềng tốt giữa nhân dân 2 nước, giải quyết các tranh chấp qua thương lượng hòa bình, chấm dứt mối quan hệ trên thực tế không bình đẳng, lấn lướt chèn ép kiểu nước lớn như vừa qua.
Việt Nam ta là nước trung bình, không quá nặng nề để chuyển đổi cả hệ thống như TQ, cần và có thể không phải chờ TQ chuyển đổi trước, rất có khả năng chuyển trước TQ vài ba đến hàng chục năm. Sẽ rất có lợi là đi trước sẽ thoát nhanh ra khỏi các cuộc khủng hoảng kinh tế, tài chính, xã hội, lòng tin, sớm mang lại ổn định và phúc lợi cho toàn dân. Thế và lực của ta trong và ngoài nước sẽ đột biến khác hẳn trước.
Mấu chốt hiện nay là lòng dân đã đồng, sốt ruột mong chờ chuyển đổi sớm, nhưng lãnh đạo không theo kịp, do lòng tham còn quá nặng. Chỉ cần một bộ phận lãnh đạo tỉnh ngộ, hiểu ra rằng hãy lo cho dân, không thể để cảnh quan CS rất giàu dân rất nghèo, trái ngược hẳn với tôn chỉ lý tưởng của đảng CS là xóa bỏ bóc lột, hy sinh thì người CS đi trước, hưởng thụ thì đi sau quần chúng. Không gì xấu, nhục bằng.
Lãnh đạo hãy biết giật mình. Nhân dân không thể chịu đựng thêm nữa. Bày trò nhảy nhót, kèn trống phá đám cuộc tưởng niệm nghiêm trang các liệt sỹ và đồng bào hy sinh 35 năm trước, do run sợ trước sự răn dạy hống hách của bọn thái thú TQ cộng sản là trò hề ô nhục.
Hãy hiểu cho rõ tâm địa cực kỳ tham lam và thâm độc của bọn bành trướng TQ, chúng cố tình làm nhục nhóm chư hầu, nghĩ rằng do bị nhục như thế nên nhóm chư hầu càng phải rạp mình quỵ lụy tuân theo lệnh của chúng để khỏi bị quần chúng quật ngã.
Hãy tỉnh ngộ và đi theo sự mách bảo của lương tâm, của trí khôn dân tộc, kịp thời cứu dân và cứu nước, cũng là tự cứu lấy mình vậy.
Bùi Tín, VOA’s Blog
Gửi ý kiến của bạn