Hôm nay,  

Giữ Cháu: Một Niềm Vui Của Tuổi Già

12/07/200800:00:00(Xem: 10647)
Đa số trong chúng ta thuộc thế hệ baby boomer đều bước qua ngưỡng cửa của tuổi 60, và chắc là đã lên chức ông bà ngoại hoặc ông bà nội từ lâu rồi. Nay thì nghỉ hưu, lãnh tiền già, sống tà tà, vui hưởng tuổi già và chờ ngày...ra đi.

 Sống tại xứ người khác với sống ở quê nhà. Bên nầy hầu như mạnh ai nấy lo, đầu tắt mặt tối phải lo đi cày để sống, để trả nợ con, nợ nhà và nợ xe, v.v....

Già hay trẻ gì cũng đều có nỗi lo riêng của nó hết!

Một trong nhiều nổi khổ tâm của giới trẻ tại Bắc Mỹ là vấn đề tìm người, mướn người giữ con để có thể đi làm, hay mỗi khi cả hai vợ chồng đều bị kẹt hoặc bận việc gì đó nên không thể giữ con được, v.v ...

Chuyện coi thường như vậy mà không phải dễ đâu!.

Vấn đề là phải tìm được nơi tín nhiệm hoặc người babysit kỹ lưỡng và đáng tin cậy. Một số bạn may mắn có cha mẹ ở đâu đó không xa mấy, nên thỉnh thoảng nếu lỡ kẹt thì cũng có thể nhờ ông bà nội hay ông bà ngoại giữ hộ cháu bé là thượng sách nhất.

Babysit là một job...thiện nguyện hay là job chùa, nhưng lại là một niềm vui của những cặp vợ chồng già Việt Nam tại xứ người.

Có thể nói là mỗi khi con cái nhờ cha mẹ một việc gì, thì chắc chắn là cha mẹ mau mắn ok liền chớ ít khi nào nỡ chối từ lắm. Còn ngược lại thì hổng chắc lắm đâu nghen...Người ta bảo nước mắt chảy xuôi mà lỵ!

Mỗi người, mỗi nhà đều có mỗi cách giáo dục dạy bảo con cháu khác nhau, không ai giống ai hết. Có gia đình thì còn hơi khắc khe khuôn mẫu như lúc họ còn ở bên nhà, nhưng nói chung phần đông ông bà Việt Nam tại hải ngoại cũng đã cởi mở rất nhiều lắm rồi. Đây là những người thức thời, biết thích ứng vào hoàn cảnh nơi đang sinh sống.

Hai vợ chồng tác giả cũng không thoát ra khỏi quy luật tre tàn măng mọc như bao nhiêu gia đình khác.

Từ hơn một năm nay, mình được lên chức làm ông bà ngoại nên thỉnh thoảng được con gái nhờ babysit cháu. Đang sống trong tâm trạng hội chứng trống ổ buồn chán thấy mồ, nay đàn chim lại bay trở về ổ thì còn gì hơn nữa. Là cha mẹ, chúng ta có bổn phận tinh thần phải giúp đỡ con cháu của mình vô điều kiện. Cha mẹ một ngày, vẫn là cha mẹ mãi mãi!

http://www.yduocngaynay.com/8-8TK_NgTChanh_EmptyNestSyndrome.htm

Việc giữ cháu cũng đem đến cho ta những niềm vui nho nhỏ, giúp cho cuộc sống bớt tẻ nhạt, và cuộc đời hình như có ý nghĩa hơn lên.

 Phải nói rõ, công lớn là của bà ngoại cháu, từ việc săn sóc, cho bú, cho ăn, thay tã, lau chùi tắm rửa đứa nhỏ, v.v...bà ngoại đều giành làm hết. Có lẽ đó là cũng do cái thiên chức và bản năng nuôi con tự nhiên của người phụ nữ...

Ông ngoại chỉ chạy vòng ngoài và chờ lệnh mà thôi... Ông ngoại được giao cho bồng ẫm hun hít, hoặc chơi đùa với nó là khoái lắm rồi. Đã lắm, sướng lắm bạn ơi!. Người ta nói già trẻ bằng nhau mà, chắc cũng đúng. Gần bên cháu, ông ngoại có cảm tưởng mình trẻ lại được vài chục tuổi như chơi. Ông ngoại bò chơi với cháu cả buổi cũng chưa thấy chán. Tập cho trẻ nói bập bẹ cái nầy cái kia, mới thấy thật là dễ thương làm sao. Tuần nào không thấy mặt cháu, thì mình nhớ kinh khủng.

So với các bạn khác, mình cũng chưa có kinh nghiệm nhiều vì chỉ mới làm ông bà ngoại lần đầu tiên mà thôi. Bên nầy, chuyện săn sóc trẻ nhỏ, cho ăn cho bú cũng có khi hơi khác hơn những gì mình đã biết và thường quen làm ngày xưa ở bên nhà. Bởi vậy muốn làm gì hơi khác thường, thì nên hỏi ý con mình tức là cha mẹ của cháu bé trước rồi hãy làm, chớ đừng ỷ mình là tía má của chúng mà làm đại có khi bị chúng cự nự. Đừng quên là mình đang sống ở Canada và Hoa Kỳ chớ không phải bên Việt Nam.

Nghề gì cũng vậy phải cần học hỏi hết, kể cả nghề làm ông bà.

Bên nầy có rất nhiều sách viết về phương pháp giữ trẻ, và nghệ thuật để trở thành ông bà tốt (grandparenting). Dĩ nhiên sách báo viết theo bối cảnh Âu Mỹ dựa vào văn hóa, phong tục, tập quán và cách hành sự của xã hội Tây phương, khác với những giá trị đạo đức của người Việt Nam mình.

Khó có thể nói bên nào đúng bên nào sai hết. Chúng ta cần điều chỉnh lại cách suy nghĩ để thích nghi với hoàn cảnh mới, tránh trường hợp xung khắc với con cháu do sự dị biệt về tuổi tác và văn hóa (generation gap, culture gap) tạo nên...

Đừng quên là con cái chúng ta đã lớn lên và được giáo dục tại xứ người với những giá trị khác hơn các giá trị của cha mẹ chúng đã hấp thụ được ở bên nhà. Cái quan trọng là phải biết dung hoà hai nền văn hóa lại với nhau.

Là người Việt Nam chúng ta cố gắng giữ lại phần nào cái nếp văn hóa của mình, ít nhất là trong sinh hoạt gia đình.

Nhận giữ cháu thì ông bà phải có trách nhiệm nhiều lắm.

Vấn đề coi thì đơn giản như vậy, nhưng chúng ta cần để ý một số điểm sau đây để cho tình cảm của ông bà và con cháu không bị sứt mẻ:

   *- Mối giao hảo giữa các cháu và ông bà còn tùy thuộc vào một số điều kiện khách quan như chúng ở gần hay ở xa nhà ông bà; thỉnh thoảng mới nhờ giữ hộ hay trở thành một thông lệ thường xuyên. Có bao nhiêu cháu" Đây là lần đầu tiên hay nhiều lần rồi".

*- Tình cảm của cháu đối với ông bà cũng tùy thuộc vào tình cảm của ông bà dành cho cha mẹ của cháu.

 *- Xung khắc trong mối quan hệ. Cha mẹ của cháu có được ông bà đối xử bình đẳng như người đã trưởng thành hay không" hay cha mẹ của chúng vẫn còn bị ông bà xem như còn là...con nít, nên bị xài xể thường xuyên vì cư xử không đúng theo ý ông bà mong muốn"

 *- Không nên rầy la chỉ trích con cái mình trước mặt con của chúng. Nên nhớ là con cái của mình nay dã lớn, là một người đã trưởng thành rồi, nên chúng có tự do và toàn quyền quyết định làm những gì chúng nó thích.

*- Tuổi tác của ông bà cũng rất quan trọng trong việc giữ cháu. Nếu ông bà còn trong hạn tuổi 60 thì chắc chắn là còn nhiều sức, và thời gian sinh hoạt vui đùa cùng cháu hơn là ông bà đã ngoài 80 tuổi.
*- Tình trạng sức khỏe của ông bà cũng là một giới hạn trong việc giữ trẻ.

*- Tôn trọng nguyên tắc ủy thác quyền. Ông bà và cha mẹ các cháu phải thống nhất ý kiến trong cách dạy dổ các cháu. Một sự lủng củng, không đồng nhất quan điểm về giáo dục khiến đứa trẻ sẽ hoang mang bối rối.

 *- Ông bà phải tôn trọng các giá trị tinh thần cũng như các nguyên tắc về an ninh cho đứa trẻ. Phải hết sức thận trọng, coi chừng trẻ bị té ngã hoặc nuốt đồ vật lạ nguy hiểm.

*- Phải cương quyết tôn trọng, và bảo vệ các điểm thiết yếu về giáo dục vì đứa bé có thể khai thác sự bất đồng quan điểm của người lớn để đòi hỏi nầy nọ và lâu ngày trở nên rất khó dạy.

*- Nên nhớ mình chỉ là ông bà mà thôi, còn cách dạy dỗ là quyền của cha mẹ đứa bé. Ngoại trừ trường hợp cha mẹ đứa bé lâm trọng bệnh, ở tù hoặc đã chết thì lúc đó mình mới có thể thay mặt cha mẹ cháu trong việc giáo dục.

*- Nên tránh so bì ganh ghét lẫn nhau giữa bên nội và bên ngoại về vấn đề bên nầy có thể giàu sang hơn bên kia, nên cho ca đô lớn hơn, nhiều hơn để chinh phục tình cảm của cháu, để được cháu thương nhiều hơn (")... Nên nghĩ đến sự an vui và hạnh phúc của cháu hơn là sự ích kỷ của người lớn.

*- Giữ cháu không có nghĩa là mình phải hy sinh cuộc sống cá nhân của mình. Từ chối babysit nếu mình cảm thấy bị lợi dụng, nhờ cậy lúc không cần thiết, hoặc mình mệt mỏi không còn hứng thú trong việc giữ cháu nữa. Phải can đảm nói rõ cảm nghĩ của mình, nói rõ lòng mình cho con cái biết.

Kết luận

Giữ cháu là một niềm vui, đồng thời cũng là một bổn phận của chúng ta trong tuổi xế chiều.

“Điều tốt đẹp nhất trên thế giới không thể nào nhận thấy được, hoặc sờ mó đến được, nó phải được cảm nhận qua con tim mà thôi”(The best and most beautiful things in the world cannot be seen,or even touched; they must be felt with the heart. Helen Keller)

Tham Khảo:

- Sharon L. Mader. Bebefits of Grandparenting. Ohio State Univ. August 2007
http://ohioline.osu.edu/hyg-Fact/5000/pdf/Benefits_Grandparenting.pdf

 - Grandparents role in the family
http://www.a-better-child.org/site/963922/page/888950

- Etre grand - parents.
http://pagesperso-orange.fr/genevieve.cavaye/grands-parents.htm

Montreal, July 12, 2008

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhiều phụ nữ không nhận ra rằng những ly rượu, ly bia mà họ thường uống cùng bạn bè, hoặc để thư giãn trong “giờ nhậu của mẹ” (wine mom moment, một số bà mẹ thích nhâm nhi vài ly rượu hoặc lon bia để thư giãn sau khi bận rộn chăm sóc con cái và gia đình) có thể làm tăng nguy cơ mắc bệnh ung thư vú. Tuy điều này có vẻ không vui, nhưng lại là sự thật: Rượu, bia thực sự có thể làm tăng nguy cơ mắc bệnh ung thư vú.
Cảm giác từ việc bẻ các khớp ngón tay cho kêu rôm rốp có thể rất khác nhau tùy theo từng người. Có người thấy rất ‘đã,’ thậm chí là bị ghiền, cũng có người thấy khó chịu hoặc sợ hãi. Dù việc bẻ khớp thường được nhiều người coi là một thói quen không tốt, nhưng nếu có thể hiểu được cơ chế hoạt động đằng sau việc bẻ khớp, ta sẽ hiểu tại sao lại có nhiều người ‘ghiền’ đến vậy.
Cael là một thiếu niên 15 tuổi bình thường – cho đến khi cậu được phát hiện có cột sống bị cong vẹo bất thường. “Em cảm thấy mình giống như Thằng Gù ở Nhà thờ Đức Bà vậy đó,” Cael nói với CBC News, nhớ lại quãng thời gian hai năm chờ đợi để được phẫu thuật cột sống, đầy cảm xúc và khốc liệt, và trong thời gian đó, đường cong cột sống của cậu đã phát triển lên tới 108 độ.
Vào những năm 1990, sau khi tốt nghiệp trung học ở Bồ Đào Nha, công việc đầu tiên của Ricardo Da Costa là vận động viên ba môn phối hợp (triathlete) chuyên nghiệp – bao gồm bơi lội, đạp xe, và điền kinh. Trong quá trình tham gia các cuộc thi, một trong những vấn đề lớn nhất mà anh và các vận động viên khác phải đối mặt là các vấn đề về tiêu hóa, nhưng không có ai để tâm hoặc tìm cách giải quyết vấn đề này.
Aspirin nổi tiếng với khả năng giảm đau từ các cơn đau cơ và đau đầu; giúp giảm sốt; và liều lượng thấp có thể làm loãng máu, giảm nguy cơ đông máu gây đột quỵ và đau tim. Tuy nhiên, một nghiên cứu mới phát hiện ra rằng Aspirin cũng có thể giúp ngăn chặn sự phát triển của ung thư ruột kết
Tháng 4 năm 2024, một phụ nữ ở Sacramento, California, Mỹ bị ngộ độc chì nghiêm trọng và tử vong sau khi sử dụng thuốc mỡ trị trĩ của Việt Nam có tên “Cao Bôi Trĩ Cây Thầu Dầu”. Thử nghiệm thuốc mỡ bôi trĩ này cho thấy nó chứa 4% chì (cứ 100 gram thuốc thì có 4 gram chì), đây là lượng rất nguy hiểm. Chì là một chất kim loại nặng độc hại cho cơ thể. Tiếp xúc với bất kỳ lượng chì nào cũng có thể gây hại cho sức khỏe.
Rụng tóc (alopecia) thường xảy ra trên da đầu, nhưng cũng có thể xảy ra ở bất kỳ nơi nào trên cơ thể. Rụng tóc là một tình trạng phổ biến và không phải là vấn đề đáng lo ngại. Ở Úc, khoảng một nửa đàn ông ở độ tuổi 50 thường có dấu hiệu hói đầu, và hơn 1/4 phụ nữ trong cùng độ tuổi cho biết tóc họ bị thưa đi. Thường thì vấn đề này là do di truyền. Nếu thấy mình đang bị rụng tóc và đang lo lắng về điều đó, quý vị nên đi khám hoặc hỏi ý kiến bác sĩ để được chẩn đoán trước khi thử bất kỳ phương pháp điều trị nào. Rất nhiều sản phẩm được quảng cáo là có khả năng đảo ngược tình trạng rụng tóc, nhưng lại có rất ít sản phẩm đã được kiểm nghiệm khoa học về hiệu quả.
Hàm răng của bệnh nhân có vẻ như được chăm sóc khá tốt, nhưng nha sĩ James Mancini, giám đốc lâm sàng của Trung Tâm Nha Khoa Meadville ở Pennsylvania, cảm thấy phần nướu có vấn đề. Tình cờ, Mancini có quen biết với bác sĩ của bệnh nhân đó nên đã liên lạc để chia sẻ sự lo ngại – và rồi họ ‘lần’ ra bệnh thật! Mancini cho biết: “Thực ra, Bob mắc bệnh ung thư bạch cầu (leukemia). Dù ông ấy không thấy mệt mỏi hay có các triệu chứng khác, nhưng vấn đề xuất hiện ở phần răng miệng. Khi bác sĩ của Bob biết được tình trạng, Bob đã được điều trị ngay lập tức.”
Thời nay, nhiều người thường bị đau cổ vai gáy, lại còn kèm theo cả đau đầu. Nỗi đau này có thể gây ra thêm nỗi đau khác, không chỉ về mặt vật lý mà còn về mặt tâm sinh lý. Xét về mặt sinh lý, ngày càng có nhiều nghiên cứu chứng minh rằng những cơn đau ở cổ thường khiến cho người ta bị thêm chứng đau đầu. Một nghiên cứu mới được công bố trên tạp chí The Journal of Headache and Pain là nghiên cứu đầu tiên cung cấp những dấu hiệu khách quan về sự liên quan của cơ bắp với tình trạng đau nhức đầu.
Một nghiên cứu mới cho thấy thiếu ngủ không chỉ ảnh hưởng đến tâm trạng và hiệu suất làm việc trong ngày, mà còn có thể làm tăng nguy cơ mắc bệnh tiểu đường loại 2. Theo nghiên cứu được công bố trên tạp chí JAMA Network Open, so với những người ngủ từ 7 đến 8 tiếng mỗi ngày, những người ngủ ít hơn 6 tiếng/ngày có nguy cơ mắc bệnh tiểu đường type 2 cao hơn khi về già.

LTS: Mời quý vị nghe bài phát biểu của Dân Biểu Liên Bang Derek Trần tại Hạ Viện Hoa Kỳ sáng thứ Ba 29 tháng Tư, 2025 về Dấu Mốc 50 Năm Tháng Tư Đen.



***
Kính thưa Ngài Chủ Tịch Hạ Viện, 

Hôm nay tôi xin được phép phát biểu trong vài phút để chia sẻ một điều rất quan trọng đối với cộng đồng người Việt hải ngoại.

Tháng Tư Đen – không chỉ là một ngày buồn trong lịch sử, mà còn là dấu mốc nhắc nhở chúng ta về một ngày tang thương, khi chúng ta mất tất cả – mái ấm, quê hương, cuộc sống, và cả tương lai ở mảnh đất mà ta từng gọi là tổ quốc.

Cách đây 50 năm, vào ngày 30 tháng 4 năm 1975, miền Nam Việt Nam rơi vào tay chế độ cộng sản. Khi đó, Mỹ đã di tản khoảng 6.000 người, bao gồm cả người Mỹ và người Việt, đến nơi an toàn. Rồi hàng trăm ngàn người Việt khác cũng lần lượt vượt biển ra đi, không biết phía trước là gì, chỉ biết phải rời đi để tìm sự sống.

Những người còn ở lại đã phải chịu cảnh sống ngày càng khắc nghiệt dưới chế độ cộng sản. Nhiều người bị đưa vào trại cải tạo – không chỉ mất nhà cửa, mà mất cả tự do, nhân phẩm, và không ít người mất luôn cả mạng sống.

Đây là một ngày đau buồn. Một ngày để chúng ta tưởng niệm, suy ngẫm, và để nhìn lại tất cả những gì đã mất.

Có hơn 58.000 lính Mỹ và hơn 250.000 binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh. Những người này đã chiến đấu và ngã xuống vì tự do. Họ xứng đáng được chúng ta biết ơn mãi mãi. Chúng ta tưởng niệm không chỉ những người lính, mà còn hàng triệu người dân vô tội đã chết trong chiến tranh, những người bị đàn áp sau ngày 30 tháng 4, và những người bỏ mạng trên biển trong hành trình vượt thoát.

Chúng ta có trách nhiệm sống xứng đáng với sự hy sinh của họ — bằng cách sống trọn vẹn và sống có ý nghĩa trong cuộc đời mới này.

Tôi là một trong hàng trăm ngàn người Mỹ gốc Việt được sinh ra trong những gia đình tị nạn – những người cha, người mẹ ra đi tay trắng, chỉ mang theo niềm hy vọng. Nhưng họ không để hành trình khổ cực ấy định nghĩa cuộc đời mình ở Mỹ. Họ xây dựng cộng đồng mạnh mẽ, thành công, và luôn giữ gìn bản sắc, lịch sử dân tộc.



Và hôm nay, sau 50 năm, chúng ta không chỉ tưởng niệm mà còn tự hào về những gì cộng đồng người Việt đã làm được. Từ tro tàn chiến tranh, chúng ta đã đứng dậy và vươn lên.

Chúng ta có những người gốc Việt làm tướng, đô đốc trong quân đội Mỹ, có nhà khoa học đoạt giải thưởng lớn, doanh nhân thành công, giáo sư, bác sĩ, nghệ sĩ – ở mọi lĩnh vực. Từ người tị nạn, chúng ta đã viết nên câu chuyện thành công chỉ trong vòng năm mươi năm.

Nhiều người trong số họ là con em của thuyền nhân – hoặc chính là những người vượt biển. Họ là minh chứng sống động cho tinh thần không chịu khuất phục, không ngừng vươn lên của người Việt.

Riêng tôi, là người Mỹ gốc Việt đầu tiên đại diện cho cộng đồng Little Saigon ở Quận Cam trong Quốc Hội. Tôi rất vinh dự và cảm thấy trách nhiệm nặng nề khi mang theo câu chuyện lịch sử của chúng ta. Little Saigon – nơi có cộng đồng người Việt lớn nhất thế giới – là biểu tượng sống động cho nghị lực, cho hy vọng, và cho tinh thần vượt khó.

Tôi nối bước những người đi trước – những lãnh đạo người Việt ở California và khắp nước Mỹ – những người đã mở đường để thế hệ chúng tôi có thể tiếp bước. Tôi là người thứ ba gốc Việt được bầu vào Quốc hội, sau Dân biểu Joseph Cao ở Louisiana và Nữ dân biểu Stephanie Murphy ở Florida. Tôi không quên rằng mình đang tiếp nối di sản mà bao người đã hy sinh để giữ gìn.

Mỗi ngày, tôi đều nhắc mình rằng: Chúng ta phải giữ gìn câu chuyện này, phải kể lại trung thực, để không ai – kể cả chế độ cộng sản – có thể viết lại lịch sử của chúng ta.

Tôi mong các đồng nghiệp trong Quốc Hội hãy cùng tôi không chỉ tưởng nhớ những nỗi đau mà chúng tôi đã trải qua, mà còn tôn vinh tinh thần bất khuất của người Việt Nam. Hãy vinh danh các cựu chiến binh – cả Mỹ và Việt Nam Cộng Hòa – những người đã hy sinh cho tự do.

Và trong ngày kỷ niệm đau thương này, hãy cùng nhau nhắc lại cam kết: giữ vững các giá trị quan trọng nhất – dân chủ, nhân quyền, và khát vọng sống tự do.

Xin cảm ơn quý vị, tôi xin kết thúc phần phát biểu.

Derek Trần

DB Derek Trần: Tôi làm tất cả để bảo vệ cộng đồng mình trong vấn đề di trú

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.