Hôm nay,  

Chuyện Buồn Vui Ngành Thẩm Mỹ: Trao Đổi Nhau Như Bán Đồ Lậu

19/06/202000:00:00(Xem: 5889)
Sau mấy lần trở đi trở về từ tiệm Nail, chị Ngà và mấy người thợ vẫn còn …ngáp dài than thở thở than…đại dich…mắc dịch vẫn còn hại điêu đứng bao nhiêu người!. Khi số người chết vì dịch lên khỏi con số trăm ngàn thì chị Ngà ngưng không theo dỏi nữa, đau lòng quá trời!.

Cứ nghe tin sắp mở cửa, vừa được mở cửa chưa có người khách nào lại lật đât đóng cửa trở lại vì đại dịch chưa hết, tiếp liền theo đại bất ổn, dân chống đối cảnh sát ồ ạt xuống đường, rồi trở thành những cơn đại loạn, đốt phá, cướp của, thậm chí giết người vô tội nữa. Thảm cảnh bị đốt phá tiệm không riêng của người bản xứ, mà rất nhiều nhà hàng, tiệm thẩm mỹ của người Việt bị họa lây. Nhìn hình ảnh mấy chủ tiệm nail ngồi khóc ròng khi bao nhiêu vật liệu, vật dụng trong tiệm Nail, nhà hàng là vốn liếng của cả gia đình bổng chốc tiêu tan. Họ thù hằn ganh ghét gì những tiệm làm ăn buôn bán lẻ này???   

Thiệt tình, chị Ngà cũng ủng hộ hết mình những cuộc biểu tình để kêu gọi công bằng, chống kỳ thị một cách ôn hòa, chớ còn lợi dụng thời cơ ùa nhau cướp phá của dân thì… ai là người đứng lên kêu gọi biểu tình đả đảo đám côn đồ này đây? Hết lo chống “cô vích 19” lại chống “cô hồn các đảng”!.

Chị Ngà cứ thở dài rồi thở dài. May quá tiệm của chị còn bình an, chưa bị cướp bóc tới phá hoại, nhưng biết đâu được khi làn sóng biểu tình điên loạn kia thấy chưa ngưng, thì biết tới chừng nào bà con mình làm ăn trở lại đây!!! Thanh, Láng, Thu mặt nhăn như… khỉ, Tuấn, Khải, Vinh hút gió hổng kêu.  Bổng Thanh lên tiếng, giọng vẫn còn lãnh lót, tuy mặt thấy rầu như thúi ruột:

-Hôm qua nhỏ bạn của Thanh gọi điện thoại tới nói chuyện cả tiếng đồng hồ luôn, có chuyện này hay lắm nhe.

-Có chuyện gì vui không Thanh, kể cho bà con nghe đỡ buồn, phải nhỏ bạn có tiệm làm tóc gì đó hông?. Chị Ngà hỏi liền.

-Dạ, có…có…, dạ nó đó, chuyện này làm em tỉnh ngủ liền đó chị Ngà.

Láng mở to mắt, hỏi dồn:

-Kể..kể…kể đi Thanh, thiệt là “Buồn ngủ gặp chiếu manh”.

Thanh từ từ, cái giọng Sài Gòn của cô nàng nghe dễ thương hết biết, nói một hơi trong lúc mọi người lóng tai nghe:

 -Nghề chuyên môn của nhỏ bạn em là nhuộm tóc. Nó thấy nhà hàng họ vẫn có phục vụ “To go” thì mình cũng “To go” được vậy. Thế  là nó gọi điện thoại cho mấy người khách quen, cho biết nó sẽ bán thuốc nhuộm đúng màu tóc của khách đang có, rồi chạy ra tiệm kiếm mua nhiều chai không nho nhỏ về, nó có sẵn danh sách của khách hàng thường xuyên, ai muốn mua thì nó pha đúng màu của khách, in giấy dán hướng dẫn cách xử dụng như canh chừng đúng thời gian tóc ăn màu thuốc trước khi xả ra. Chắc nó mua loại chai có đầu nhọn giống như chai thuốc uốn tóc cho khách dễ xài. Đây chỉ là  nhuộm chân tóc (retouch) thôi. Khách làm xong chụp hình gởi lên Instagram (APP này rất thông dụng, ai cũng coi được hết) cho mọi người thấy để cùng... “Happy”. Có hướng dẫn đầy đủ nên không lo hư tóc hay hư màu vì khách quen thường xuyên tới tiệm, họ thấy cách thợ làm rồi. Nó nói thấy hình khách hàng của nó tóc người nào cũng dài thòng hết. Cắt tóc thì không ai dám đụng vô hết, người có mí trước (bang) thì vén qua một bên, tóc dài thì buộc lên.
Chị Ngà hỏi:

-Rồi làm sao mà giao hàng đây? Thanh trả lời liền:

-Khi họ muốn mua thuốc nhuộm tóc thì họ sẽ trả bằng thẻ trước để nó pha màu, khi giao hàng có người thì ghé qua nhà nó lấy, khi thì lấy ở tiệm…bất cứ  chỗ nào tiện cho khách thì làm. Họ sẽ gởi tin nhắn “text” cho biết giờ tới thì nó sẽ để ngay cửa nhà trên cái ghế nhỏ, người trong, người ngoài nói chuyện qua cánh cửa. Đa số khách ngồi trong xe, hẹn nhau ở ngoài tiệm, ngay trước “drive way”. Hai người mang mặt nạ đầy đủ, trao đổi nhau nhanh chóng như....bán đồ lậu!.

Nó nói khách bỏ công chạy đi lấy về nhà làm một mình vậy mà cũng vẫn cho nhiều tiền hoa hồng (tip) lắm. Nghe bắt ham luôn. Tóm lại thì chỉ làm tạm thời một màu, cho tóc khỏi thấy lõm chõm đường ngăn giữa chân tóc mới mọc với phần tóc đã nhuộm, cũng đỡ khổ.  Tiệm của nó giữ hồ sơ khách hàng, mỗi người khách xài loại màu nhuộm khác nhau do thợ chuyên môn pha trộn nên khách không thể mua ở ngoài được. Thuốc dùng là loại “Professional products” chỉ bán cho người có bằng hành nghề (license). Khách với thợ ai cũng mong cho qua cơn “dịch...vật mọi người”  để chạy liền ra tiệm làm đẹp cho đời lên hương chút chớ tự làm thì sao mà bằng thợ chuyên môn. Một số không nhỏ khách hàng có tiền, thương tụi nó mua “gift cards” để ủng hộ tụi nó trong lúc khó khăn này, cũng như là trả tiền trước, phục vụ sau.  Khi tiệm mở cửa lại thì những người khách này được ưu tiên lấy hẹn vô trước.

Chị Ngà nói:

-Nghe bắt ham thiệt, ngồi nhà mà vẫn có sáng kiến kiếm ra tiền, dù ít ỏi nhưng giữ được khách quen là mừng húm á. Cô bạn của Thanh giỏi quá trời.
Khải tiếp:

- Thợ nhuộm thì làm được cách này, còn tụi mình ngáp dài chị ơi, mấy ông khách của em tóc dài thiếu điều bới lên được.

Thu tiếp lời chồng:

-Còn khách làm móng của em đời nào mà có thể tự cầm cọ đắp bột, dũa móng. Chỉ sơn móng thôi thì mình chỉ có thể bán vài chai nước sơn, mà ai chạy ra tiệm cũng mua được, chợ thực phẩm cũng có bán thuốc sơn móng tay, chã bỏ!.Nghèo càng nghèo, còn sợ mấy người biểu tình làm loạn đốt phá tiệm nữa, thiệt là thời đại loạn mà!.

Ai nấy đều lại thở dài. Không khí buồn chán quá!.

Láng buột miệng:

-Ai nói ở nhà như nghỉ hè, tui thiệt tình hổng ham.

Chị Ngà ngó đồng hồ, nói:

-Thôi, hội họp xong rồi, mình giải tán, ai về nhà nấy nhe, mình chờ chừng nào chánh phủ cho lịnh mở cửa theo giai đoạn hai, giai đoạn ba gì đó thì mình làm lại, trời sanh voi thì trời cũng sanh cỏ mà, hén bà con. Còn nếu kéo dài nữa không cho mình làm ăn thì chị em mình cầm bảng biểu tình đòi mở cửa tiệm nghen bà con.

Ai nấy đều vổ tay, ờ…  ngày mai trời lại sáng.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trước hết, chúng ta thừa hưởng một nền văn hóa phụ hệ. Người đàn ông nắm hết quyền hành và đàn áp đàn bà theo ý riêng. Những thế hệ trước năm 1950, hầu hết đàn bà Việt là nô tỳ cho đàn ông, một loại nô lệ tự nguyện theo truyền thống và có thể bị hành hạ nhiều hơn nữa, nhưng không được xã hội, chính quyền bênh vực. Về sau, nhờ du nhập văn hóa, văn minh tây phương và bộ luật gia đình thời đệ nhất cộng hòa, người đàn bà Việt mới trút bớt gánh khổ bị áp bức, tuy nhiên, tinh thần tự nguyện nô tỳ vẫn hiện diện trong huyết mạch của những thế hệ trẻ, kéo dài qua hải ngoại, cho dù nơi đây tôn trọng phụ nữ bậc nhất.
Nghe họ nói chuyện với nhau thì hiểu ra. Nhóm phụ nữ này hầu hết hơi phúng phính nên họ đã tạo ra một trò chơi vừa vui vừa có ích, họ mang vô sở cái cân và mạnh ai nấy leo lên cân rồi ghi số cân vô sổ. Họ mở ra một cái quỹ, mỗi tuần mỗi người góp vô quỹ 5 đô la rồi bắt đầu ăn cữ ăn kiêng, tới cuối tháng, người nào sụt số cân nhiều nhứt sẽ được thưởng số tiền gom chung đó, rồi họ bắt đầu góp tiền cho tháng tới. Họ làm sao mà giống giống như chơi hụi mở hụi khui hụi góp hụi vậy ta.
Hiểu biết về màu sắc làm nền cho nghề nghiệp thẩm mỹ, đặc biệt trong công việc trang điểm và nhuộm, tẩy tóc; ví dụ như: Màu đỏ dự phần vào đời sống con người qua máu và lửa. Chúng ta cũng nhận xét rằng những người thời xưa đã kết hợp màu đen với bóng đêm, và màu vàng cho những ngày tươi sáng. Màu trắng tượng trưng cho sự trinh trắng, trong khi màu tím chỉ được dùng trong giới trưởng giả mà thôi.
Có những chiều thu vương nắng cuối thôn …mùa thu đã về trên bầu trời thênh thang mây, mùa thu về với những chiếc lá nâu vàng thay nhau đổi màu, mùa thu về trên vai áo nâu non, tóc mùa thu cũng nâu vàng theo nắng thu rất vội. Mùa thu chỉ vừa mới chớm.
Tối qua ngủ được, sáng sớm chị Ngà thức dậy, khỏe khoắn, lòng vui vui. Đứng lên quơ tay quơ chưn, làm vài động tác cho giãn gân cốt. Hai cánh tay dơ lên cao khỏi đầu, hạ xuống ngang vai, rồi khỏi hông. Hít thở vài cái. Một hồi.
Đường nâu + sữa = hợp chất tẩy da chết cho toàn thân thể. Da-ua + mật ong = dưỡng chất dành cho da nhạy cảm (sensitive skin) và da hay bị ửng đỏ
Chúng ta thường đi bộ, nhiều người thích đi bộ. Từ đi bộ trong nhà, cho tới ngoài đường, chợ búa, mua sắm, trong sở làm v…v…như là một sinh hoạt tự nhiên. Đi bộ thực ra cũng là một môn thể thao chậm, kiểu “Low-impact”. Đi bộ vừa thong thả tự do, thích hợp với mọi lứa tuổi mà còn rất tốt cho sức khoẻ và sắc đẹp cho cả hai phái nam và nữ.
Phần mái ở trước trán (bang), nhiều bạn gái thích cắt ngắn, trông nhí nhảnh trẻ trung, nhất là khi cột tóc đuôi ngựa. Nhưng phần tóc nầy mọc ra dài rất nhanh, chúng ta nên tập tự cắt lấy, để khỏi phải chạy ra tiệm chỉ để cắt chút xíu ở phần tóc nầy, vừa mất thì giờ lại tốn tiền.
Nè mấy người, ai muốn học gắn lông mi từ sợi từ sợi y như lông mi thiệt hông tui dạy tính rẻ, lấy vốn đồ nghề lại coi. Thu chanh chua càng nói càng lớn tiếng: Xời ơi bà nầy, vừa vô ơn vừa bòn. Trong túi có chín đồng, cố ngó quanh quất xung quanh coi có lòi ra thêm một đồng nào đâu đó đặng bỏ vô túi. Chẵn mười đồng!
Quí vị muốn tránh cảm giác choáng váng hay nhức đầu dữ dội sau khi uống rượu chăng ? Hãy ăn vài lát dưa leo trước khi đi ngủ. Khi thức dậy, quí vị sẽ thấy tỉnh táo và hết nhức đầu. Dưa leo chứa một lượng đường vừa đủ, các loại vitamin B, và các chất điện giải để tái bổ sung những tinh chất sinh tố cần thiết mà cơ thể đã bị mất đi, hầu tái lập sự cân bằng, xua tan cảm giác choáng váng hay nhức đầu.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.