THƯ TÒA SOẠN
Thời gian như đến rồi đi, như trồi rồi hụp, thiên thu bất
tận, không đợi chờ ai và cũng chẳng nghĩ đến ai. Cứ thế,
nó đẩy lùi mọi sự vật về quá khứ và luôn vươn bắt mọi
sự vật ở tương lai, mà hiện tại nó không bao giờ đứng yên một
chỗ. Chuyển động. Dị thường. Thiên lưu. Thiên biến. Từ đó,
con người cho nó như vô tình, như lãng quên, để rồi mất mát
tất cả... Đến hôm nay, bỗng nghe tiếng nói của các bạn hữu, các
nhà tri thức hữu tâm, có cái nhìn đích thực rằng: “Đạo Phật và
Tuổi Trẻ.” “Phật Việt Trong Lòng Tộc Việt.” “Dòng Chảy của Phật
Giáo Việt Nam” hay “Khởi Đi Từ Hôm Nay.” Tiếng vang từ
những lời nói ấy, đánh động nhóm người chủ trương, đặt bút
viết tâm tình này.
Đạo Phật có mặt trên quê hương Việt Nam hai ngàn năm qua,
đã chung lưng đấu cật theo vận nước lênh đênh, khi lên thác,
lúc xuống ghềnh, luôn đồng hành với dân tộc. Khi vua Lê Đại
Hành hỏi Thiền sư Pháp Thuận về vận nước như thế nào, dài
ngắn, thịnh suy? Thì Thiền sư Pháp Thuận đã thấy được vận
nước của quê hương mà trả lời rằng:
“Vận nước như dây quấn
Trời Nam mở thái bình
Vô vi trên điện các
Xứ xứ hết đao binh.”
Đây là một chứng minh Đạo Phật cùng song hành với dân
tộc.
Đến triều đại nhà Lý, Thiền sư Vạn Hạnh cũng như các thức
giả, sĩ phu đương thời đã lập Lý Công Uẩn–Lý Thái Tổ lên
ngôi để giữ yên bờ cõi. Trước giờ thị tịch Thiền sư Vạn Hạnh
đã để lại bài kệ chứng đắc:
“Thân như bóng chớp chiều tà
Cỏ xuân tươi tốt thu qua rụng rời
Thịnh suy, suy thịnh việc đời
Thịnh suy như hạt sương rơi đầu cành.”
Vua Lý Nhân Tông đã có lời truy tán Thiền sư Vạn Hạnh
như sau:
“Vạn Hạnh thông ba cõi
Thật hợp lời sấm xưa
Quê nhà tên Cổ Pháp
Gậy chống giữ nghiệp vua.”
Thiền sư đã cùng vua giữ gìn sơn hà xã tắc ngày một âu ca
thái bình hơn một trăm năm. Đến triều đại nhà Trần, có vua
Trần Nhân Tông bỏ ngai vàng điện ngọc lên núi Yên Tử ẩn tu,
chứng ngộ đạo Thiền, thành Thiền Tổ Trúc Lâm Yên Tử mà
người đời tôn xưng là Điều Ngự Giác Hoàng Phật Tổ.
“Dòng chảy của Phật Giáo Việt Nam” tiếp tục vượt qua tất cả
mọi chướng ngại, thịnh suy của cuộc đời, đến thời cận đại có
Bồ tát Thích Quảng Đức đã vị Pháp thiêu thân, bằng ngọn lửa
Từ Bi và trái tim bất diệt để bảo vệ Đạo Pháp trong cơn hoạn
nạn tự do tín ngưỡng và giữ vững nền tự do dân chủ nước nhà.
Trên là một vài chứng minh: “Phật Việt Trong Lòng Tộc Việt”
suốt dòng lịch sử Phật Giáo Việt Nam trên quê hương.
Vấn đề còn lại là: “Đạo Phật và Tuổi Trẻ.” Chúng ta phải làm
gì? Và làm gì trong giá trị: “Khởi Đi Từ Hôm Nay.” Chúng ta
nhất quán, cùng nhìn về một hướng để góp sức, chung lòng
cho “tuổi trẻ” có phương tiện trau dồi Phật Pháp, học hỏi tiếng
Mẹ đẻ và tuổi trẻ đi bằng đôi chân của chính mình. Tạo ý thức.
Gây hiểu biết xây dựng quê hương, yêu thương dân tộc, giống
nòi như các thế hệ cha ông đã từng trải. Có được như thế thì
quả thật vai trò của “Phật Việt” hôm nay mới đúng nghĩa, trên
hướng đi, “Đạo Phật Việt Nam.”
Thẩm định bằng giá trị bởi chính nó, cho nên nhóm chủ
trương tiếp tục vực dậy những gì đã bỏ lửng trong nhiều năm
qua, nay xin được tiếp tục, ước mong, chư vị thiện hữu tri thức
góp lời và đồng hành với “Phật Việt” ngày thêm tốt đẹp hơn
trên tiến trình phụng sự Đạo Pháp và Tuổi trẻ hay rộng ra là
thế giới con người.
Tư duy mà không “Khởi Đi Từ Hôm Nay” thì cũng chưa thực
nghiệm để có được trải nghiệm trên tiến trình phụng sự, mà
trong nhà Phật có nói là “hạ thủ công phu.”
Nền văn hóa trí tuệ được đầu tư bởi nhiều chất xám, của
nhiều cây bút gạo cội, của nhiều tấm lòng ưu tư về nhiều thế hệ
mai sau, để nuôi lớn những gì đang cần nuôi lớn, để duy trì,
tiếp nối cái truyền thống của Cha Ông. “Phật Việt” ở giữa lòng
“Tộc Việt.”
Trân Trọng
Thích Nguyên Siêu