Hôm nay,  

Chuyện Vãn: Quanh Quẩn Cùng Bằng Hữu

18/04/202500:00:00(Xem: 1412)
 Trach gam
vun vat
 
Vương Trùng Dương
 
Chưa có bao giờ vào những ngày đầu năm mà tôi phải nằm nhà suốt như năm nay. Năm 2025, năm của con rắn, năm Ất Tỵ. Ở tuổi già bước vào tuổi tám bó, cực chẳng đã bị cái bệnh khiến mệt rề rề mới nằm nhà, nếu khỏe ra cà phê tán gẫu.

Chuyện tầm phào từ thuở xa xưa, thời khai thiên lập địa, có một phái đoàn có cả con người và muôn loài động vật, chuyện không nhắc đến dùng phương tiện gì, mà tất cả đã mò lên trình diện được cùng Thượng Đế. Việc trước tiên là… vấn an Ngài, thứ đến là xin Ngài ban phước lành cho trần thế. Không hiểu từ một sự sắp xếp theo một tuần tự ngẫu nhiên nào mà cặp đôi trùng phùng đến quì trước mặt Thượng Đế là một lão già lẩm cẩm, chừng đâu đó tuổi bằng tuổi tôi hiện giờ (83) và một con rắn lượn mình hớn hở.

Thượng Đế ban phước công tâm:

“Người già người lột vỏ
Rắn già rắn bỏ hòm sen”

Rủi ro là bởi cái lẩm cẩm của người già, khi trở về, vì… quên đầu lộn đuôi làm hỏng bét sự tình, trịnh trọng tuyên bố lời phán xét của Thượng Đế giữa trần gian:

“Rắn già rắn lột vỏ”… và… cũng vì bởi cái lẩm cẩm tai hại đó, cho đến giờ loài rắn cứ nhẩn nha lột vỏ sống đời còn con người một cách chững chạc hàng hàng lớp lớp sắp hàng lần vào nghĩa trang…

Vào những ngày cuối năm đang lửng thửng bước vào năm Ất Tỵ, một tay mà tôi xem như đàn anh của tôi tuổi Tân Tỵ (1941), Nguyễn Thanh Huy, một tay với 52 thành công lực múa bút cùng văn chương chữ nghĩa, dân làm báo mà, bị rắn vật, tơ lơ mơ mười mấy ngày trời, ôm nàng Côvic mộng du… mãi đến mùng tám tết mới mò ra được quán cà phê thăm anh em.

Cuối năm Giáp Thìn, mượn cớ gặp mặt bạn bè cho vui, chúng tôi bày đặt tất niên tiễn rồng đón rắn. Ngồi lại bên nhau tình cờ có ba người đẹp cùng tuổi con rắn chung bàn, cùng tuổi Quí Tỵ.

Không hiểu tuổi Quí Tỵ dành cho những người mạng nữ đều… đậm nét tài hoa hay sao mà Một Phương Hồng Quế, Một Trang Thanh Lan, trước năm 1975, chưa tròn 20 tuổi đã ru đời ngậm ngùi bằng tiếng hát lời ca và… mãi đến bây giờ, năm chục năm sau, giữa trời tha phương vời vợi vẫn còn lã lướt trên cung đàn điệu nhạc. Người kế đến là Yên Ly, bóng mát của đời tôi, đa dạng cùng nghệ thuật, từng đóng phim, từng soạn nhạc từng ngâm thơ và cũng từng ca hát nhưng tất cả đều khựng lại vì tự… bắt tay cùng bao cơn bịnh trầm kha.

Tôi đọc sách Tử Vi thì nhiều mà hiểu chẳng bao nhiêu, mượn giọng thầy bói, động viên cùng ba người bạn tuổi Tỵ, thân thương của tôi “Có phần không cần gì lo, cho dù là năm tuổi, đụng phải kế đô cũng chẳng nhằm nhò gì. Đừng lo, rắn là loại lột da sống đời, trẻ mãi không già… Hơn nữa nữ Quí Tỵ mệnh Trường Lưu Thủy tiểu hạn năm nay nằm tại Điền, nước vào ruộng, thuận cách biết đâu chừng trúng số không hay”.

Chuyện đùa là vậy… nhưng thực tế vừa bước vào năm rắn có một ngày… Mới sáng ngày Mùng Một vợ chồng tôi lổng nhổng phố Bolsa cùng ngắm hoa Xuân, cùng xem đốt pháo, cùng bỏ vài chục ghé bàn Bầu Cua Cá Cọp thử thời vận… vừa qua sáng ngày Mùng Hai tôi lại phải đưa bà xã tôi vào bệnh viện, tim đập loạn xạ lúc slow lúc chachacha.

Bệnh tim vốn là bệnh bẩm sinh của Yên Ly, hở vanh tim từ nhỏ, đã qua một lần giải phẫu nhưng rồi vẫn loạn nhịp, vẫn ra vào nhà thương.

Nhà thương vào những ngày Tết lại đắt khách không ngờ. Nghĩ lại cũng đúng thôi, bọn tôi mất nước đã 50 năm, trời tha phương dặt dài nỗi nhớ, đứa trẻ nhất cũng đã là thất thập cổ lai hy thì… việc kết bạn cùng bệnh viện âu cũng là một mối thâm giao có hậu.

Cấp cứu, chụp hình, vào nước biển… cho về cùng lời dặn dò, nếu tái phát nặng hơn thì… vào lại. Bệnh viện hiện tại không còn chỗ để nằm!.

Trên đường chở bà xã tôi về, tôi tìm vài ba lời vu vơ để trấn an. Tôi vốn là một đứa ít để tâm đến sự lo lắng, từng đùa cợt với hiểm nguy nhiều rồi mà… thành thử đối với những người đang buồn vì bịnh hoạn, như bà xã tôi, cách làm vơi đi sự quan tâm không cách nào hơn là… tìm cách trao tặng nụ cười.
Trên  đường rời bệnh viện về nhà, ngồi trên xe tôi rĩ rã cùng bà xã, tôi chia sẻ:

-  Đừng lo gì cả, vẫn biết bệnh tim là một trong những bệnh nguy hiểm nhưng… không phải ai mang chứng bịnh tim đều chết cả… cứ nhìn vào lão Vương Trùng Dương mà xem, lão đau tim cả mấy chục năm trời mà… có chết vì căn bệnh nầy đâu.

Bà xã tôi đang lim dim bật dậy:

-  Ủa! anh Vương Trùng Dương bạn mình cũng đau tim hả anh, sao em không nghe ảnh nói.

Tôi cười ha hả:

-  Vương Trùng Dương, bạn mình, là một tay giang hồ phiêu bạt… mà những tay loại nầy trời tôi cho quả tim bằng thép ròng, dễ gì mà đau. Lão Vương Trùng Dương mà anh vừa nhắc là một nhân vật trong Anh Hùng Xạ Điêu, trong Thần Điêu Đại Hiệp, tay số một, tay đứng đầu Võ Lâm Ngũ Bá, sau trận luận kiếm ở Hoa Sơn. Tại Hoa Sơn, chỉ mất 7 ngày 7 đêm đã đánh bạt 4 tay sừng sỏ khét tiếng giang hồ thời bấy giờ là Đông Tà, Tây Độc, Bắc Cái, Nam Đế…

-  Anh đùa cho em vui đấy hả, trao nụ cười để chữa bệnh nhân gian. Vương Trùng Dương, một nhân vật của Kim Dung ai mà không biết, một tay văn võ  toàn tài, một tay kiếm pháp siêu quần, một tay chưởng lực vô song. Từng đưa vai gánh vác chuyện núi sông, từng là tu sĩ sáng lập phái Toàn Chân, nhưng… đâu có khúc nào Kim Dung bắt mạch kết luận Vương Trùng Dương mắc bệnh đau tim.

-  Ừ thì Kim Dung chưa hề bắt mạch chuẩn đoán bệnh tình của Vương Trùng Dương nhưng với những kẻ đọc truyện tìm vui như anh, rất trần tục, ai cấm anh không được  sự suy  đoán tầm phào… một chút mắm muối thêm hương vị cho đời.

-  Với anh, Vương Trùng Dương của Kim Dung gì gì cũng tuyệt nhưng anh ta chỉ là một con ngựa què trên đường chạy đến tình yêu. Em thử nghĩ có kẻ nào ôm trong tim một bóng hình ròng ròng rã rã mấy chục năm trời, trong yêu có hận, trong hận có tương tư… một Lâm Triều Anh lòng như cổ mộ thì… tim nào không thắc… Bảo Vương Trùng Dương đau tim mấy chục năm trời thì… đúng mạch chẳng sai.

Lối bàn loạn của anh theo Mao Tôn Cương nghĩ cũng tạm tạm… ừ mà sao anh quen với Vương Trùng Dương bạn mình. Kể em nghe đi.

Chuyện dài…

Hồi ở tù nơi Yên Bái rồi Vĩnh Phú trên đất Bắc anh có thêm vài người bạn mới, xuất thân từ khóa 1 trường Đại Học Chiến Tranh Chánh Trị trên Đà Lạt … như Nguyễn Xuân Trung (anh chàng Biệt Động Quân tài hoa đã vẽ trang bìa cho một vài tập sách của anh mà em biết) như Lê Văn Soại như Phạm Đức Khôi như Lê Đức Luận…

Cuối năm 1990 anh đặt chân vào đất Mỹ, một vài tháng sau… anh lại găp lại những người bạn nầy tại nhà của Khôi, người Bắc di cư vài Quảng Ngãi 1954. Một cuộc họp bỏ túi dành cho những người cùng khóa 1 Trường Chiến Tranh Chính Trị. Anh được biết Vương Trùng Dương từ đó.

Qua giới thiệu, từ bạn bè, Vương Trùng Dương… dân Quảng Nam là một nhà báo từng có mặt trên văn giới Miền Nam trước năm 75, từng ở tù và qua Mỹ cũng vào năm 1990 như anh. Hiện vẫn tiếp tục với nghề cầm bút.

Anh không xa lạ với nghề làm báo, có thể… còn biết rõ hơn nhiều người, làm báo để kiếm tiền, làm báo chánh đạo một chút là mang cái tâm của mình ra hướng dẫn dư luận điều đúng sai… Một chút âm thầm trong cảm nghĩ với người bạn mới nầy… đây là một người đáng tự hào, một người đa năng hay một người chính trực vì… nhân vật Vương Trùng Dương của Kim Dung bao hàm các lãnh vực nầy.


Lúc bấy giờ anh chưa tìm đọc những gì Vương Trùng Dương viết, thường gặp anh ta tại quán cà phê LyLy. Vương Trùng Dương thường đi cùng nhà báo Lam Sơn chủ biên tờ nhật báo Viễn Đông còn anh thường  ngồi chung cùng ca nhạc sỹ Quốc Anh,  anh xem trọng Quốc Anh dù anh ta chỉ là một hạ sỹ quan thuộc Sư Đoàn 7 của mình ngày xưa nhưng  tấm lòng của Quốc Anh dành cho đồng đội, cho quê hương thật tuyệt vời. Cùng ngồi bên nhau, hiểu nhau thêm một chút… từ đó anh có thiện cảm nhiều với Vương Trùng Dương, qua các mẩu chuyện mua vui cũng như các mẩu chuyện bàn quanh thế sự. Quan trọng nhất là hình như anh cảm nhận được giữa anh và Vương Trùng Dương có cùng chung tần số nghĩ suy.

Anh bắt đầu có cảm tình với Vương Trùng Dương thật nhiều và thân hơn, từ hôm có chuyện xảy ra ở nhà của họa sỹ Lương Trường Thọ. Bữa đó hình như cũng có em.

Bữa đó… đúng là lúc trà dư tửu hậu, anh và Vương Trùng Dương đang tán gẫu về một số người có dính dấp chút đỉnh về nghệ thuật, văn chương chữ nghĩa, hội họa, tự vỗ ngực cho mình là nghệ sỹ, mà… đã là nghệ sỹ thì mặc sức giao du không phân biệt bạn thù (?)…

Chuyện chỉ có vậy thế mà lại lọt vào tai của một tay vốn tự cao tự đại, tự vỗ ngực cho mình là giới đàn anh dị dạng thuộc loại nầy. Thế là một cuộc tranh chấp nhỏ xảy ra, anh chàng đầy tự rỡm đó bị đuối lý… đuối lý cũng là chuyện thường tình vì cùng một lúc anh đụng phải hai thằng Quảng Nam hay cãi, Quảng Ngãi hay co… Gỡ rối cho tình huống đó anh ta phang ngang… một câu phang bướng rõ là không đúng người và không đúng chỗ.

-  Hai thằng mầy nói chuyện y như là hai thằng VC.

Lần đầu tiên anh thấy Vương Trùng Dương nổi nóng, sự nổi nóng mà anh cho là đúng và cần thiết…

Vương Trùng Dương đứng dậy đập bàn:

-  Tôi yêu cầu anh rút lại lời nói và xin lỗi bọn tôi ngay.

Anh không làm được việc đó là tôi sẽ đập anh. Đừng trách. Xúc phạm tôi, anh muốn chửi tôi gì gì cũng được nhưng anh bảo hai đứa tôi giống VC thì anh chỉ có nước ăn đòn.

 Thấy Vương Trùng Dương ngon, anh phụ họa:

-  Chuyện nầy tôi cũng có dấy phần, có đập nhớ chừa tôi phân nửa.

Cái khôn ngoan của anh chàng vênh váo là lời xin lỗi, đương nhiên là buổi hợp mặt bớt vui. Đương  nhiên là tôi vui vì trong lòng tôi cho phép tôi đón nhận thêm một người bạn tâm giao...

Vào những năm 1991 đến 1995 việc sử dụng computer chưa phổ quát, số người biết sử dụng rất hiếm vì thế muốn tìm đọc một tác phẩm của một tác giả nào chỉ duy nhất là tìm đọc trên sách báo và… cũng vì lẽ đó thỉnh thoảng anh gặp Vương Trùng Dương trên Trách Nhiệm, trên Sài Gòn Nhỏ, trên Viễn Đông…

Giờ thì khác xa rồi, nếu cần đọc những gì Vương Trùng Dương viết, em chỉ cần search trên Google, search trên Youtube em sẽ gặp một Vương Trùng Dương đa tài, đa năng.

Giới thiệu một quyển sách, đề cập một tác giác hay lang thang trên dòng nhạc cùng lời ca tiếng hát hoặc đụng nhằm  một thời kỷ niệm xa xưa… lúc nào cũng như lúc nào em sẽ gặp một Vương Trùng Dương sòng phẳng với từng câu chữ… rất chánh đạo không khác nào với tánh khí của giáo chủ của phái Toàn Chân.

Đọc và hiểu về Vương Trùng Dương trong bình tâm em có thể hiểu được chẳng hạn như thích những tiểu luận của anh ta, chẳng hạn như thầm hiểu tại sao anh ta chọn cái bút danh… lạ lẫm nầy. Nhưng có một điều em không thể nào biết… tất cả những bài mà… Vương Trùng Dương viết ảnh chỉ múa bút trong vài tiếng đồng hồ mà tụi anh vẫn đùa bài viết trong vòng một nốt nhạc. Nhanh đến nỗi anh phải chắp tay bái phục. Với thói quen khi ngồi vào computer trong garage vừa đốt thuốc lá vừa viết, thời gian tính qua bao nhiêu điếu thuốc.

-  Em có đọc Vương Trùng Dương viết về Mẹ anh…

Một buổi sáng… ngồi quán cà phê LyLy, thấy anh buồn, Vương Trùng Dương hỏi, anh cho Vương Trùng Dương biết Mẹ anh vừa mất và đọc cho Vương Trùng Dương nghe mấy câu thơ anh vừa viết cho Mẹ

“Bây giờ trong cõi hư vô ấy
Mẹ thảnh thơi rồi có phải không
Giọt sầu mất nước giờ hóa đá
Mây nước quê hương cũng lạc dòng…”

Ngày hôm sau trên mặt báo đã có bài “Thiên Chức Nhà Giáo Tâm Hồn Nhà Văn: Bà Tùng Long” Dưới ngòi bút Vương Trùng Dương.

Một buổi sáng… ngồi xe cùng Vương Trùng Dương chạy về hướng San Diego, đi thăm những người da đỏ vùng Bala, anh chuyền tay cho Vương Trùng Dương quyển Bên Lề Cuộc Chiến của anh mà tuần báo Việt Tide vừa in xong. Thế là… cũng ngay ngày hôm sau độc giả lại được đọc lời giới thiệu của Vương Trùng Dương về tập sách Bên Lề Cuộc Chiến nầy. Chỉ có Vương Trùng Dương nhanh tay đến vậy.

-  Anh nói nhân vật Vương Trùng Dương đau tim vì người tình Lâm Triều Anh, mỹ nhân võ công song toàn thế mà ong ta cứ lửng lơ con cá vàng nên giận anh chàng lo luyện võ lâm nên tức giận vào cổ mộ lập ra môn phái Cổ Mộ, ẩn tích cho bỏ ghét.

Rồi chuyện như vầy: Lâm Triều Anh lập ra môn quy, nghiêm cấm người truyền y bát rời khỏi cổ mộ, chỉ trừ khi có một người nam nhân nguyện hy sinh vì mình thì lời thề mới được phá bỏ. Lâm Triều Anh tìm hiểu một số môn võ công mà Vương Trùng Dương khắc họa ở đây, rồi nghiền ngẫm sáng chế cách khắc chế môn võ công đó viết nên bộ Ngọc Nữ Tâm Kinh, cốt chỉ để khắc chế toàn bộ võ công của Vương Trùng Dương.

Sau thời gian xa nhau, Vương Trùng Dương tìm đến cổ mộ… Lâm Triều Anh luyện được môn võ độc đáo nên thách đấu và ra điều kiện rằng “Nếu huynh đắc thắng, muội sẽ tự vẫn tại chỗ… Nếu muội thắng, thì huynh phải cho muội trú trong cổ mộ, suốt đời nghe muội sai bảo, không được làm trái bất cứ việc gì”…  Với điều kiện oái ăm như vậy thì không bị đau tim mới lạ.

Câu đố là dùng ngón tay khắc chữ trên vách đá, dùng chỉ lực khắc chữ trên vách, nét chữ ai đẹp hơn thì thắng. Với nội công thâm hậu như Vương Trùng Dương thì chắc thắng nhưng chịu thua không thể làm được vì biết Lâm Triều Anh cũng không làm được thì xem như huề, không cần tỷ thí nữa.

Sau khi Lâm Triều Anh qua đời trong cổ mộ, Vương Trùng Dương có đến ngôi cổ mộ và thấy võ công Ngọc Nữ Tâm Kinh được Lâm Triều Anh khắc lên hết sức tinh vi ảo diệu, mỗi chiêu đều là khắc tinh của võ công phái Toàn Chân, bất giác tái mặt, lập tức rời nhà mồ, vào rừng sâu, ba năm liền không xuống núi, nghiền ngẫm cách hóa giải Ngọc Nữ Tâm Kinh. Khâm phục tài trí của Lâm Triều Anh, cam bái hạ phong, không nghiên cứu nữa… Ghê thật, nữ lưu từ yêu đến hận thì… đáng sợ.

-  Còn anh Vương Trùng Dương bạn anh có bị đau tim?

-  Vương Trùng Dương nầy khác với Vương Trùng Dương của Kim Dung, bị tim to và có nhiều ngăn… Vợ anh cũng bị tim nặng như em, theo lời kể thì sau năm 1975, chồng đi tù, vợ ở nhà nuôi 3 đứa con thơ, khổ cực và lo lắng nhiều, sức yếu nên dẫn đến bệnh tim… Bạn anh hay nói đùa, vợ “trị” anh vì bệnh nầy.

-  Sao vậy anh?

-  Khi tức giận thì lên cơn tim rất nguy hiểm nên không bao giờ để lộ “nghi can”!...

Quanh quẩn cùng bằng hữu biết bao nhiêu chuyện để nói, nói cả đời cũng chưa hết nhưng tuổi già, bệnh tình liệu có cho phép tiếp tục viết.

4/2025
Trạch Gầm

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mỗi năm cứ đến cuối tháng Tư, mặc dầu đang là mùa Xuân thanh bình trên quê hương thứ hai, những kỷ niệm đau đớn xưa vẫn tìm đường trở về trong tâm tưởng. Năm nay đánh dấu 50 năm, một nửa thế kỷ nên càng thêm đậm nét. Bản thân tôi thuộc lớp người di cư vào Nam sau hiệp định Geneve ký kết ngày 20 tháng 7 năm 1954, lại có thêm những hoài niệm khắc khoải hơn. Trong hiệp định có khoảng 300 ngày để di cư, sau này vì số người di cư từ Bắc vào Nam quá đông nên được gia hạn thêm vài tuần. Đối với cá nhân tôi, rời bỏ miền Bắc tháng 4 năm 1955 nên là đánh dấu 70 năm di cư và 50 năm di tản. Những người hai lần di cư, nhất là các phụ nữ Việt thật nhẫn nại, kiên cường chịu đựng từ 70 năm qua, định cư tại miền Nam mới được 20 năm thì lại phải di tản. Nếu năm 1955, chỉ xuống miền Nam thì năm 1975 phải đến một nơi xa lạ cách cả một đại dương.
Vũ Xuân Thông sinh ngày 9 tháng 12 năm 1939 tại Hà Nội. Là gia đình có đạo dòng, Thông theo học trường Puginier, là một ngôi trường cổ xưa được xây cất từ năm 1897 tại Hà Nội. Năm 1954, khi gia đình di cư vào Nam, ở tuổi 15 Thông là con trai cả trong một gia đình lúc đó có 4 anh em: Vũ Xuân Thông, Vũ Văn Thanh, Vũ Văn Phượng, Vũ Thị Bích, sau này trên vùng đất mới, gia đình Thông có thêm 2 người em nữa là Vũ Hồng Vân, Vũ Văn Dũng.
Hà Nội của một thời “36 phố phường” cũng không hiểu vì sao, thời còn đi học nơi phố cổ Hội An, ngoài thơ, văn… vài ca khúc từ thời tiền chiến đã chiếm trong tâm hồn tôi. Nơi chốn đó khi xa cách với nỗi buồn, tiếc như như ca khúc Hướng Về Hà Nọi của nhạc sĩ Hoàng Dương
“Để có thể nối kết đồng cảm ý nghĩa và tình tự của một ca khúc với người nghe, người hát cần hiểu ca từ sâu sắc và rung động với tâm tình trong lời và nhạc.”
Và đêm qua, chân dung ấy đã mang bao tâm hồn, bao thế hệ cùng trở lại bên nhau. Anh biết không, trong khuôn viên rộng lớn của Bowers Museum, em đã nhận ra, và tìm về với bao nhiêu gương mặt thân quen mà đã từ lâu em không gặp. Họ là những tên tuổi lớn của mọi lĩnh vực từ văn chương, âm nhạc cho đến điện ảnh... Họ là những vị đã bước qua tuổi tám mươi, đến những em nhỏ chưa tròn đôi mươi. Họ là những nhân chứng của cuộc chiến tranh. Như một định mệnh, những tâm hồn ấy lại ngồi bên nhau để cùng nghe tiếng hát vang lên: “Tình ngỡ chết trong nhau, nhưng tình vẫn rộn ràng, Người ngỡ đã quên lâu, nhưng người vẫn bâng khuâng” (Trịnh Công Sơn)
“Nếu không có tiếng hát Khánh Ly thì chúng ta có những gì, còn gì?” Nếu chỉ được chọn một câu để nói về người ca sĩ đã cống hiến gần cả cuộc đời cho âm nhạc, thì tôi xin chọn câu nói trên của MC Lê Đình Ysa trong “Đêm mừng Khánh Ly 80 tuổi” được nhóm bạn trẻ Nina Hòa Bình Lê, Ann Phong, Lê Đình Ysa, Nguyễn Lập Hậu & Jimmy Nhựt Hà... tổ chức vào tối thứ Sáu 7/3/2025 tại quận Cam, Nam California.
Người ta thường gói ghém một cuộc đời trong dăm ba trang giấy để gọi là hồi ký. Người ta cũng thường dùng thước đo của 10 năm, 20 năm, 30 năm… để hoài niệm một điều gì đó, cho dù là hạnh phúc hay mất mát. Nhưng không dễ gì để tái hiện cả một cuộc đời dài 80 năm, trong đó có lịch sử, có tình yêu, có nhân quả, có triết lý sống, có ân tình, có nghệ thuật, có tài năng… chỉ trong một đêm. Vậy mà, Đêm-Khánh-Ly-80-Tuổi, đã làm được điều đó.
Không hiểu sao, khi những giòng nhạc trong bài Tuổi Đá Buồn của TCS qua tiếng hát của ca sĩ Khánh Ly vang lên từ máy phát thanh ở rạp hát của Bowers Museum, lòng tôi bỗng nhiên rưng rưng. Cho dù lúc ấy, nhân vật chính là nữ ca sĩ Khánh Ly chưa xuất hiện trên sân khấu trong buổi tối kỷ niệm Sinh Nhật 80 tuổi của bà hôm thứ sáu tuần trước. Cho dù tôi đã nghe rất nhiều lần tiếng hát Khánh Ly từ lúc rất trẻ khi còn ở trong nước, hay những năm sau này ở Mỹ khi về già. Có lẽ tôi xúc động vì ý nghĩa của buổi tối kỷ niệm ngày sinh nhât của môt người nghệ sĩ đã hơn 60 năm ca hát cho đời và tạo cho mình môt chỗ đứng riêng với giọng hát đặc biệt của mình.
Tôi thường gọi bạn tôi “nghệ sĩ trầm lặng” vì biết bản tính anh từ ngày ở quân trường trên Đà Lạt, cách nay gần sáu thập niên. Khi anh bước vào con đường văn học nghệ thuật coi như “người bạn tri kỷ” và sự giải trí thanh tao trong cuộc sống nơi xứ người. Đức tính khiêm nhường và trầm lặng của anh, với tôi, rất quý vì phù hợp với tâm hồn. Câu nói của triết gia Pháp cho rằng những người thường khoe khoang, khoác lác thường với tâm hồn rỗng tuếch vì đầu óc họ chỉ có vậy. Và câu nói nhà bác học Blaise Pascal từ thế kỷ XVII “Le moi est haïssable” (Cái tôi đáng ghét) chứng minh cho điều đó. Vì tình trạng sức khỏe không cho phép nên Dương Viết Điền không tiếp tục những tác phẩm còn dang dở như nỗi niểm của anh trong tập cuối Nhật Ký Lúc Chiều Tà!
Nói tới tình khúc Từ Công Phụng phải nói ngay về “Bây Giờ Tháng Mấy”. Đó là ca khúc đầu tay của anh từ khi còn ngồi ghế trường trung học. Cú đầu là coup de maitre. Vậy mà chút xíu nữa ca khúc này không được nhìn thấy mặt trời. Trong bài viết “Mãi Mãi Bên Em” của nhà văn Hồng Thủy, có đoạn kể lại như sau: “Sáng tác bài “Bây Giờ Tháng Mấy” xong, anh Phụng chỉ định để hát chơi chứ không có ý muốn phổ biến. Một buổi chiều anh mang đàn ra ngồi ở hành lang đại học xá, vừa đàn vừa hát bài “Bây Giờ Tháng Mấy”. Tiếng hát theo gió, lọt vào phòng của một anh bạn gần đấy. Anh bạn nghe hay quá bèn nhất định đòi mang bản nhạc đi bán cho nhà xuất bản. Sau khi mua lại bản quyền, nhà xuất bản cho phổ biến ngay và bản nhạc được mọi người đón nhận nồng nhiệt. Chỉ một thời gian ngắn, bản nhạc được xếp vào danh sách những bản nhạc nổi tiếng.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.