Thơ Nguyên Thu

27/09/202316:48:00(Xem: 1686)

Marina Dunba
Giàn mơ

 

Anh thắp lồng ngọn nến

Sáng hơn hạ huyền trăng

Em hình dung có tiếng

Ai khẽ cười giòn tan

 

Rải hạt mầm tuổi mới

Giây mơ bắt giàn leo

Một vùng trời xanh biếc

Nụ non trở mình chiều

 

Đợi sương qua khóm nắng

Từ giọt vỡ tìm trăm năm

Đợi đêm qua từng luống

Ru say mềm môi ngo(a)n

 

Sương đêm thấm đầy ngực

Chiếc lá treo cuối mùa

Như tình anh hư ảo

Tìm vào giấc ngủ sâu

 

*                           

  

Núi vỡ

 

Hình như

Từng phiến đá sơ kỳ đang vỡ

Chôn lấp hạt mầm đang cố chẻ đá vươn lên

Thu kháng nguyên, ngăn từng tảng nhớ vượt rào

 

Nắng đã qua chưa?

Sao không còn nghe được tiếng hoa cười

Đêm đã qua chưa?

Sao cơn đau giãy nở huyền u uẩn

 

Em xé bức màn mơ

Bóng núi tượng hình Thu An

Hẹn Khải Nguyên rẽ trời. huyền nhiệm

 

Ai đang tâm bén lửa cháy tàn tro

Nỗi đau tận cùng tức tưởi héo úa thân xanh

Lọn khói xa dần xa

 

Rừng neo tại cảng thở than gió mùa

Khuấy dòng nước trong tĩnh lặng

Núi còn hát lời xanh?

 

*

                     

Phù dung nở muộn

 

(Cảm hứng từ câu truyện Tiếng chim hót trong bụi mận gai)

 

Em giọt sương long lanh ban mai

Anh hoàng hôn chiều vàng mật

Một đóa Phù Dung nở muộn

Từ bao giờ em đã yêu anh

Trong mơ bao lần anh tìm đến

Từng sợi thơ len vào em cơn khát

Mật ngọt hoa thơm em như bướm say tình

Em đã thức trọn đêm không biết nhọc

Cho mắt ngắm anh say

Những rung cảm bồi hồi loạn nhịp

Anh thật xa

Anh thật gần

Em hồn nhiên hôn trộm.

Chạm vào mắt môi

Ngày đêm trăn trở

Tuột trôi sợi thơ khẽ thì thầm

Yêu anh

Lặng lẽ yêu anh!

Em ghen

Ghen với trăng sao hoa lá

Ghen khúc hát, vần thơ

được anh vuốt ve trau chuốt

ghen với tách cafe anh chạm môi ngọt ngào

anh là của riêng em

Của riêng em!

Giấc mơ còn đọng trên mi ngoan

hương nắng ấm

Nhật nguyệt quyện hoà bóng tối giao thoa*

Tận cùng phiến tim

Cất lời yêu ngây dại

Yêu anh! em có tội?

Tội! em đến trễ với thế gian này

đất khô cần chờ đợi cơn mưa

Như em khát nụ hôn cháy bỏng

Phù Dung một lần tỏa hương khoe sắc

Bung cánh mỏng dịu dàng

rực rỡ ánh vàng mơ

Rồi... tàn héo rủ!

Một lần được nở rạng ngời

... "thơm ngát hồn anh "...

 

-- Nguyên Thu

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Con cúi đầu kính lễ Ân Sư, Hòa Thượng Thích Tuệ Sỹ (1945-2023) mang theo kho tàng trí tuệ vô tận, lòng từ bi vô biên và hùng lực vô úy đã hiện thân vào thế giới này. Từ gia tộc Phạm thế mà chủng tánh Bồ-đề đã ăn sâu trong lòng đất khô cằn nơi miền Trung nước Việt, Thầy lớn lên trong chốn Già-lam tịnh địa. Nhờ thiện căn túc thế nhiều đời, Thầy được thế phát xuất gia nhập đạo từ thuở ấu thời theo bước chân siêu tuyệt của Như Lai, “đến mà không đến, đi mà không đi.”(1) “Ba cõi bất an như nhà lửa,”(2) đất nước chìm trong chiến cuộc điêu linh, Thầy không tiêu phí tuổi thanh xuân chỉ một lòng miệt mài kinh sử. Tri thức thường nghiệm thế gian không cản nổi chí cầu trí tuệ siêu việt của người Tăng sĩ trẻ cưu mang cốt cách xuất trần thượng sĩ.
Đó là tựa đề một bài viết của nhà thơ Phan Tấn Hải, và đây là kết của bài: “Chữ nghĩa không vô ích. Chúng ta trong cõi này hãy rủ nhau làm thơ, đọc thơ, ngâm thơ, in thơ, hát thơ… Nếu chúng ta không đủ sức nương vào thơ để ngộ nhập tri kiến Phật, và nếu chúng ta cũng không có đủ sức mạnh của hát thơ để chữa sản nạn như thời Vua Hùng Vương, ít nhất thơ cũng giúp chúng ta giảm được những đau đớn của trần gian này, kể cả khi buộc phải nghe tới bốn dòng thơ ly biệt tương tự của Cha Rồng và Mẹ Tiên thời lập quốc dân tộc Việt Nam (Ta là giống Rồng / Mình là giống Tiên / Thủy thổ khắc nhau / Không ở cùng được.) Nàng thơ ơi, hãy cứu lấy trần gian này. Hãy biến tất cả những trận mưa bom trên trần gian này thành các trận mưa thơ…” (Phan Tấn Hải, Thơ sẽ chữa lành thế giới
Quờ tay chạm tháng mười hai / Nghe ta lành lạnh, nghe ngày run run...
Anh còn nhớ một ngôi nhà cuối phố? Ngõ chè tàu xanh biếc lối đi quen...
Hơi lạnh đâu lén ùa về / Ngoài hiên tối đã tràn trề từ lâu...
Xác ai trong túi vải / Làm sao nhận ra nhau / Màu trắng một màu trắng / Ôi Mẹ, ôi Con đâu!
Đông đã mùa. Chiều lật bật / Cây thôi lá độ xưa vàng / Tà huy cũ. Xiêm y phơ phất...
Thơ của hai thi sĩ San Phi & Hoàng Xuân Sơn...
người chết không hót không bay không nhảy múa | con hạc mào đỏ* xếp cánh thôi mơ thôi thơ | con chó thất lạc buồn rầu