Anh thắp lồng ngọn nến
Sáng hơn hạ huyền trăng
Em hình dung có tiếng
Ai khẽ cười giòn tan
Rải hạt mầm tuổi mới
Giây mơ bắt giàn leo
Một vùng trời xanh biếc
Nụ non trở mình chiều
Đợi sương qua khóm nắng
Từ giọt vỡ tìm trăm năm
Đợi đêm qua từng luống
Ru say mềm môi ngo(a)n
Sương đêm thấm đầy ngực
Chiếc lá treo cuối mùa
Như tình anh hư ảo
Tìm vào giấc ngủ sâu
*
Núi vỡ
Hình như
Từng phiến đá sơ kỳ đang vỡ
Chôn lấp hạt mầm đang cố chẻ đá vươn lên
Thu kháng nguyên, ngăn từng tảng nhớ vượt rào
Nắng đã qua chưa?
Sao không còn nghe được tiếng hoa cười
Đêm đã qua chưa?
Sao cơn đau giãy nở huyền u uẩn
Em xé bức màn mơ
Bóng núi tượng hình Thu An
Hẹn Khải Nguyên rẽ trời. huyền nhiệm
Ai đang tâm bén lửa cháy tàn tro
Nỗi đau tận cùng tức tưởi héo úa thân xanh
Lọn khói xa dần xa
Rừng neo tại cảng thở than gió mùa
Khuấy dòng nước trong tĩnh lặng
Núi còn hát lời xanh?
*
Phù dung nở muộn
(Cảm hứng từ câu truyện Tiếng chim hót trong bụi mận gai)
Em giọt sương long lanh ban mai
Anh hoàng hôn chiều vàng mật
Một đóa Phù Dung nở muộn
Từ bao giờ em đã yêu anh
Trong mơ bao lần anh tìm đến
Từng sợi thơ len vào em cơn khát
Mật ngọt hoa thơm em như bướm say tình
Em đã thức trọn đêm không biết nhọc
Cho mắt ngắm anh say
Những rung cảm bồi hồi loạn nhịp
Anh thật xa
Anh thật gần
Em hồn nhiên hôn trộm.
Chạm vào mắt môi
Ngày đêm trăn trở
Tuột trôi sợi thơ khẽ thì thầm
Yêu anh
Lặng lẽ yêu anh!
Em ghen
Ghen với trăng sao hoa lá
Ghen khúc hát, vần thơ
được anh vuốt ve trau chuốt
ghen với tách cafe anh chạm môi ngọt ngào
anh là của riêng em
Của riêng em!
Giấc mơ còn đọng trên mi ngoan
hương nắng ấm
Nhật nguyệt quyện hoà bóng tối giao thoa*
Tận cùng phiến tim
Cất lời yêu ngây dại
Yêu anh! em có tội?
Tội! em đến trễ với thế gian này
đất khô cần chờ đợi cơn mưa
Như em khát nụ hôn cháy bỏng
Phù Dung một lần tỏa hương khoe sắc
Bung cánh mỏng dịu dàng
rực rỡ ánh vàng mơ
Rồi... tàn héo rủ!
Một lần được nở rạng ngời
... "thơm ngát hồn anh "...
-- Nguyên Thu