l ụ c b á t t h á n g 3.

09/03/202321:30:12(Xem: 1213)

 

                        [ở trần gian thường đôi co

                                      lết xuống địa ngục lò dò chui lên]

 

0N7A8776_Edit_Flower
Photo: Nguyễn Lập Hậu

 

 

C H Ư N G

 

tìm về cây cỏ hàng ba

khi không níu áo sa đà suối sông

đã khô cạn kiệt cánh đồng

tình đời.  sấm nộ.  cơn dông bão rầu

người đâu xe đâu tuôn đâu

mũ đâu đội mãi trên đầu mũ ơi

phừng phừng một bữa nắng nôi

rưng rưng một dải núi đồi rưng rưng

 

 

D I Ệ N

 

tháng ba lạnh.  xuân chửa về

bỗng nghe giật gió.  từ tê tái.  hồn

tháng [3].  thèm một nụ hôn

của thời cháy bỏng.  bồn chồn.  hanh xưa

tiếng môi ngon.  giữa nắng.  vừa

miếng tươm mật ngọt.  miếng trừa yêu sâu

cái vuốt ve chợt nhiệm mầu

mà rồi tháng lạnh.  mùa ngâu lại gần

năm luồn.  đáo tiệp thu phân

bỗng dư một chút sinh phần cỏ hoa

bây giờ tràng hạt tháng ba

chuỗi sương lạnh biếc ngân hà tím sao

 

 

L Ã N H

 

lạnh lẽo tôi

                     nồng nàn em

chúng ta thức đủ trăng mềm sóng thưa

lời trách cứ đã dư thừa

lời yêu thương chẳng mây mưa được lòng

                       con đường vô vị cong cong

một.  hai súng đạn lên nòng cửu âm

 

 

chỉ trỏ vào hàng ghế câm

bỗng nhiên nhớ một nụ mầm trổ hoa

em ngồi đấy.  từ xưa.  giờ

mà rồi đi biệt chỗ ta hẹn cùng

em thùy dương.  em.  mông lung

tỳ lưng phướn ngả một vùng y sa

 

 

P A R K

 

khi rừng ôm lục xanh cây

quàng vai bỗng nhớ hương bầy đàn xưa

khẳng khiu cành níu xuân

                                                   vừa

lấn qua đông tái

chút mùa của ni

khỏa thân trên má đương thì

mùi hương giú kín từ bi thực phồn

cây rừng.  và lá vô ngôn

trần vai lạnh mấy sắc ròn thị phi

  

 

Hoàng Xuân Sơn

mars 2014

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Lê An Thế -- Một du tử làm thơ, từ bao năm nay, tưởng xa xôi, nhưng rất gần. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Xôn xao chút nắng chiều xưa / Nghe ra câu hát đẩy đưa bạt ngàn / Tiếng dần xa, tiếng vọng còn… / Bóng sầu theo những véo von trùng trùng...
Cứ thử đi, ngươi không thể hủy diệt di tích vĩnh hằng của trái tim con người-tình yêu. (Victor Hugo)...
nước Việt dù vui hay buồn | cũng là thứ | mẹ không còn sở hữu | tài sản của bà không nhiều như vậy | tài sản hôm nay ở trên thân thể con người | khi cần, có thể mang thế chấp hay bán đi | là những thứ mà bà không còn giữ được
Chiều 30 tháng Chạp Giáp Thìn, đọc và nhớ thi sĩ Vũ Hoàng Chương sinh ngày 5 tháng Năm, Bính Thìn, 1916, mất ngày 6 tháng Chín, Bính Thìn, 1976 - nguyên vẹn con rồng.
Việt Nam từ xưa theo nền văn minh nông nghiệp lúa nước, nên thời vụ của cây trái hoa lúa lập trình nhịp sống con người, từ nếp sống cho đến những tin tưởng tâm linh. Khi đồng lúa nghỉ ngơi, hoa đào hoa mai chớm nụ đầu mùa, người dâ n quay về tụ tập vui chơi ăn uống, từ đấy mà có một mỹ tục gọi là Tết (được phiên âm theo chữ Hán là Tiết, có nghĩa là đốt tre đốt trúc, nghĩa rộng là một đoạn thời gian trong năm), rơi vào lúc cuối một năm, thời điểm kết sổ và dấy lên niềm hy vọng cho năm mới. Gần đây có người đặt vấn đề có nên bỏ tục ăn Tết không. Tại sao vậy? Cây cỏ còn sửa mình để thay lá đơm hoa đón khí tiết đẹp của trời đất, can cớ chi con người phải bỏ niềm vui mừng đón năm mới với một mỹ tục đẹp đẽ là Ăn Tết? miễn là đừng Tháng Giêng là tháng ăn chơi (ca dao) thôi.
Hòa Thượng Thích Tuệ Sỹ là một vị học giả uyên bác về Phật giáo, nguyên giáo sư của Đại học Vạn Hạnh tại Sài Gòn, nhà văn, nhà thơ, dịch giả và là một người bất đồng chính kiến với nhà cầm quyền và đã bị cầm tù trong nhiều năm. Năm 1998, Hòa Thượng được tổ chức Human Rights Watch tặng giải thưởng về nhân quyền Hellmann-Hamett Awards. Hòa Thượng là Xử lý Thường Vụ Viện Tăng Thống của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất. Hòa Thượng thông thạo tiếng Trung Quốc, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Pali, tiếng Phạn và tiếng Nhật, đọc hiểu tiếng Đức. Hòa Thượng được giới học giả Việt Nam đánh giá cao vì đã công bố nhiều tiểu luận, chuyên khảo, thơ và nhiều công trình dịch thuật Phật giáo từ tiếng Phạn, tiếng Trung Hoa và tiếng Nhật, được coi là nhà sư uyên bác nhất của Phật giáo Việt Nam, đã soạn thảo quyển Bách Khoa Phật Học Đại Tự Điển.
Thông cao cuộn vỏ ngự hàn / quả khô chặt ruột vén quang nửa đồi / cõng lưng ngày thở trả hơi / em sang giúp nhóm mớ phơi củi già...
anh xin lại đôi bàn tay cầm bút / làm những bài thơ xuôi / rồi xuân hạ thu đông có mùa nào cho / mây bay về đầu xóm...