Đừng Đi

24/04/202212:06:00(Xem: 2465)
Khanh Ly_Ave Maria 2
Hình minh họa: Vũ điệu trong chương trình "Gội Đậu/Bay"
của nhạc sĩ Trần Dạ Từ, bài "Ave Maria" do Khánh Ly hát, 
Thắng Đào biên đạo múa.


t
ôi không biết anh

người vừa tự thiêu trước tối cao pháp viện

 

nỗi oan khiên

hòn đá bật ra từ nỏ, bay tới Goliath, dội ngược

David oằn oại trong lửa

và tôi choàng dậy nửa đêm

 

ức oan

hay chỉ là một linh hồn đi lạc

trong thế giới quá nhiều ánh sáng

một ngôi sao giữa ban ngày không nhìn thấy chính mình

 

tôi đã đọc đã về những sự ra đi

làm thế giới bàng hoàng sửng sốt

những người tưởng có tất cả

lại không có chút gì

trái ngược

tôi đã đọc về những con chồn

cắn đứt chân mong thoát bẫy

 

xin đừng đi

đừng chết đừng bắn

đừng thiêu đừng đốt

tôi nghe nói hiện tại thường hay ngắn

đừng biến nó thành chung cuộc

đừng 

 

tiếng kêu của tôi là những tiếng thầm thì

nhưng tiếng kêu của những người bị bỏ lại át đêm yên lặng

họ nói đừng đi

đừng bỏ lại

những tấm lòng cháy bỏng, nứt nẻ phơi mở trắng

họ nói đừng đi

hiện tại thường hay ngắn

đừng bỏ lại

đừng đi

 

tôi không biết anh

tôi không biết mình có quá giàu trí tưởng tượng

 

tôi không biết những con chồn có thoát

tôi chỉ biết mình choàng dậy nửa đêm

 

kc Nguyễn

 

*Theo bản tin của Independent, chiều qua, đúng trong "Ngày của Trái Đất", khoảng sau 6 giờ chiều thứ Sáu, một phóng viên hình ảnh và cũng là một nhà hoạt động về thay đổi khí hậu/môi trường đã đi từ Colorado đến Washington và đốt lửa tự thiêu ngay trước tòa nhà Tòa án Tối cao , ông qua đời sau khi máy  bay chở ông vào bệnh viện. Cảnh sát hôm thứ Bảy xác định người đàn ông là Wynn Bruce, 50 tuổi, ở Boulder, Colorado, theo bản tin của đài WUSA. Hiện chưa có xác định gì về việc liệu vụ tự sát có phải là một hành động phản đối hay không. Bài thơ "Đừng Đi" được nhà thơ KC Nguyễn viết trong cơn xúc động khi nghe tin  này.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
mẹ lập lại cho chính mình nghe / tiếng tràn đê nước vỡ / ồ ạt dòng người dòng xe dòng lịch sử / trốn một kết cuộc mà trong thảng thốt không ai nhìn được nửa chiều sâu
Luật bất thành văn/ cho phép anh nói dối một ngày/ anh nói dối cả đêm...
Tôi đã đọc thơ Nguyễn Quốc Thái từ hơn một thập niên. Và nhiều người đã đọc thơ anh hơn một nửa thế kỷ. Hình như, tôi chưa thấy dòng thơ nào vui của anh. Và ngay cả những dòng thơ có thể được suy đoán là vui, cũng vẫn có một nỗi buồn thần bí trong đó – nơi đây, đành nói là thần bí, vì không giải thích minh bạch được. Cũng có thể vì tôi thấy nét mặt anh lúc nào cũng buồn. Đó là những lần tôi được gặp anh, khi anh có dịp thăm Quận Cam. Cũng có thể vì Nguyễn Quốc Thái là một nhà thơ ra đời trước tôi khoảng một thập niên, thuộc một thế hệ có nhiều chia ly hơn là gặp gỡ, nhiều tan vỡ hơn là hàn gắn. Cũng có thể vì một vài câu thơ của Nguyễn Quốc Thái, tôi đã đọc qua, và chợt nhớ một vài ý trong đó. Như bài thơ có nhan đề Todo Passa. Anh làm bài thơ này từ Sài Gòn, vào tháng 12 năm 2017. Trích năm dòng đầu như sau. / Một mình tôi với những câu thơ đau đớn mới/ Lời vỗ về an ủi như tiếng gió lùa qua bến bờ lau sậy / Tôi ngã xuống như một hẹn ước dở dang ...
ngôn ngữ tình yêu của em nặng trịch như ánh mắt cha / trừng trừng nhìn quan tài con trai không chớp / thứ mà người ta dùng nó dựng súng ống / ngôn ngữ tình yêu của em – tiếng nấc nghẹn của mẹ / em giữ nó trong lòng khi khóc và khi ngưng khóc / em giữ nó thật chặt. Đan bện nó như tấm lưới ngụy trang / trang điểm nó bằng màu sắc mùa màng, may ra / dấu được ai đó.
quê hương tôi đã hư hoại sau bao tháng tư / mục ruỗng từ trong ra ngoài / chôn trong ngôi mộ dân tộc tập thể / cao và rộng ̶ ̶ ̶ trùm khắp trải dài ngày ngày nín thở trong nhà mồ kín hơi...
thân hướng dương cháy xém / gục đầu nhìn về phía mặt trời / tiếng đạn bom vần vũ trên cao...
Em xa Phố Thị lâu rồi/ Có quên không nhỉ những nơi hẹn hò/ Khu rừng Trắc - Bá bây giờ/ Mùa Thu đã gọi vàng xưa đổ về...
Còn bao nhiêu những lần Xuân/ Ta về ở lại quê hương/ Tìm vết tích xưa chiến trường/ Gom bao mảnh vụn thịt xương...
tuổi thất thập bản tính bất thường/ bàn tay vuốt mặt đang già...
Ta đã làm xong phận sự một nhà văn. Vậy thôi.