Đừng Đi

24/04/202212:06:00(Xem: 2460)
Khanh Ly_Ave Maria 2
Hình minh họa: Vũ điệu trong chương trình "Gội Đậu/Bay"
của nhạc sĩ Trần Dạ Từ, bài "Ave Maria" do Khánh Ly hát, 
Thắng Đào biên đạo múa.


t
ôi không biết anh

người vừa tự thiêu trước tối cao pháp viện

 

nỗi oan khiên

hòn đá bật ra từ nỏ, bay tới Goliath, dội ngược

David oằn oại trong lửa

và tôi choàng dậy nửa đêm

 

ức oan

hay chỉ là một linh hồn đi lạc

trong thế giới quá nhiều ánh sáng

một ngôi sao giữa ban ngày không nhìn thấy chính mình

 

tôi đã đọc đã về những sự ra đi

làm thế giới bàng hoàng sửng sốt

những người tưởng có tất cả

lại không có chút gì

trái ngược

tôi đã đọc về những con chồn

cắn đứt chân mong thoát bẫy

 

xin đừng đi

đừng chết đừng bắn

đừng thiêu đừng đốt

tôi nghe nói hiện tại thường hay ngắn

đừng biến nó thành chung cuộc

đừng 

 

tiếng kêu của tôi là những tiếng thầm thì

nhưng tiếng kêu của những người bị bỏ lại át đêm yên lặng

họ nói đừng đi

đừng bỏ lại

những tấm lòng cháy bỏng, nứt nẻ phơi mở trắng

họ nói đừng đi

hiện tại thường hay ngắn

đừng bỏ lại

đừng đi

 

tôi không biết anh

tôi không biết mình có quá giàu trí tưởng tượng

 

tôi không biết những con chồn có thoát

tôi chỉ biết mình choàng dậy nửa đêm

 

kc Nguyễn

 

*Theo bản tin của Independent, chiều qua, đúng trong "Ngày của Trái Đất", khoảng sau 6 giờ chiều thứ Sáu, một phóng viên hình ảnh và cũng là một nhà hoạt động về thay đổi khí hậu/môi trường đã đi từ Colorado đến Washington và đốt lửa tự thiêu ngay trước tòa nhà Tòa án Tối cao , ông qua đời sau khi máy  bay chở ông vào bệnh viện. Cảnh sát hôm thứ Bảy xác định người đàn ông là Wynn Bruce, 50 tuổi, ở Boulder, Colorado, theo bản tin của đài WUSA. Hiện chưa có xác định gì về việc liệu vụ tự sát có phải là một hành động phản đối hay không. Bài thơ "Đừng Đi" được nhà thơ KC Nguyễn viết trong cơn xúc động khi nghe tin  này.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
À ơi! Con ngủ cho ngon/ Yêu con mẹ đặt nôi con tiếng này/ Trong mơ con học tiếng này Việt Nam...
giờ này ở thành phố bị vây hãm / nơi hầu hết các tòa nhà đã bị bắn phá hư hoại / từng hơi thở mệt nhọc trăn trở hòa quyện / trong bầu khí quyển cháy khét mùi bom đạn / từng giọt máu đỏ tươi tinh khôi thấm đất đen...
Nơi nào tiệc rượu?/ Nơi nào vui chơi?/ Chỉ xin một phút/ Thể hiện Tình Người...
Ôi em bé Ukraine/ Chín tuổi đời hát trong tiếng súng/ Mắt nhòa lệ nhìn đất quê hiền/ Cày xới bởi xe tăng pháo rụng...
trên con đường gió cát / nối hai điểm tình yêu bóng xế / nơi chúng ta khởi hành / và nơi chúng ta dừng bước...
Những bài thơ về chiến tranh của Halyna Kruk thật xót xa. Cô ấy nhặt từng nắm đất Ukraine ra khai quật những mảnh vụn đổ nát của lịch sử. Đất mẹ màu mỡ của Ukraine, được gọi là "chernozem" hoặc "đất đen", từng được trồng trọt và nuôi dưỡng bằng bàn tay và tình yêu của người nông dân Ukraine. Vựa lúa mì của châu Âu “lẽ ra” phải sản xuất ngũ cốc cho Liên Bang Xô Viết “hùng mạnh”. Đức Quốc Xã đã từng cho vùng đất này là tiềm năng “lãnh thổ”* dành cho giống dân thượng tôn thuần chủng mắt xanh. Mảnh đất đã gieo bao hoa màu này cũng từng chôn vùi biết bao đau thương của lịch sử. Như Timothy Snyder đã đề cập trong cuốn Bloodlands** 2012, "Tro cốt con người cũng bón phân."
Khi chồng chất trên vai đầy tuổi đá/ Mới thấy mình lạc lối giữa đôi chân/ Giữa biển dâu trong mưa nắng xoay vần/ Ta dốt nát, trần truồng như cọng cỏ...
một buổi sáng mở mắt / bắt gặp mình nằm co ro trong trại súc vật ...
“Mẹ ơi, nhấc điện thoại,” một phụ nữ năn nỉ suốt hai giờ đồng hồ dưới hầm khu chung cư, | cứng đầu và quả quyết, cô không chịu ngưng tin vào phép lạ | nhưng người mẹ đang ở vùng ngoại ô không có sóng, | nơi những căn nhà sụp đổ như những mảnh Legos rẻ tiền | từ những cuộc tấn công vũ bão, nơi mà chỉ mới hôm qua tháp phát thanh ngừng nối kết mọi người, | nơi mà thế giới bùng nổ thành những mảnh trước và sau-chiến tranh
mẹ lập lại cho chính mình nghe / tiếng tràn đê nước vỡ / ồ ạt dòng người dòng xe dòng lịch sử / trốn một kết cuộc mà trong thảng thốt không ai nhìn được nửa chiều sâu