(Trịnh Y Thư dịch từ bản tiếng Anh của Oksana Maksymchuk và Max Rosochinsky ).
Nhà thơ Lyuba Yakimchuk.
Lyuba Yakimchuk là nhà thơ người Ukraine, cô còn viết kịch bản phim và làm báo. Cô là tác giả của nhiều tập thơ, điển hình là Like FASHION và Apricots of Donbas, kịch bản cho phim The Building of the Word. Cô cũng được trao tặng nhiều giải thưởng văn chương, trong đó giải International Slavic Poetic là quan trọng nhất. Thơ văn cô được phổ biến tại Ukraine, Thụy Điển, Đức, Ba Lan, Do Thái, và được dịch ra nhiều thứ tiếng.
Bài thơ “nguyện cầu” trên đây, hiển nhiên, cô làm khi chứng kiến cảnh đổ nát tang thương quê hương cô đang gánh chịu dưới bom đạn của quân xâm lăng ngoại bang. Lời thơ không thể nào đau xót hơn, và ta chẳng tìm thấy một tia sáng hy vọng nào. Hãy cùng với cô, chúng ta “nguyện cầu” xin một phép lạ giúp quê hương và dân tộc cô thoát qua cơn tao loạn kinh khiếp này. – TYT
con chim én kiên trì vượt châu lục /
bay về đồng bằng đúng hẹn /
mang thông điệp mùa xuân cho cả bầu trời /
niềm vui thắp sáng cùng mây /
rồi tan vào hư không
Lơ lửng trời cao dõi mắt trông /
Cánh dù ra biển nhớ phương đông /
Ngày qua tháng lại nhiều mơ ước /
Đêm đến rồi đi những đợi mong /
Đất khách tha phương sầu viễn xứ /
Nước người lưu lạc nhớ non sông /
Một thời ngang dọc còn chưa dứt /
Quê cũ ngày về hết lưu vong
Tôi đoán chừng /
sẽ có một lần, /
Tôi thích đêm hơn ngày, /
khi hé cửa /
nhìn ra, /
người ấy đã ngồi sẵn, /
Đội mũ che kín mặt.
Áo dài trùm kín tay chân.
Một bóng đen trong bóng tối.
Bất động đợi chờ.
lời chào từ thân cây mùa đông
những cành khô đen
màu xanh diệp lục đã mất trong thăm thẳm của ánh mắt
vẫn ngôi nhà nóc đỏ
cười với cơn mưa
về đây ngồi trên phiến đá
ngẫm lại bao ngu si, háo thắng, tự kiêu
thương cho bản thân
buồn cho số phận
nghìn năm vẫn là cát sỏi phân vân
nhẵn tròn viên sỏi trắng /
nằm cạnh tảng đá xanh /
lượm lên là dỗ dành /
trên tay thành hạt ngọc /
gió mùa thu trên tóc /
bay qua ngõ phố mềm /
nhìn nhau sương lặng lẽ /
chiều nay sao thật êm
Bọn độc tài quân phiệt Myanmar đã giết em rồi Kyal Sin ơi! /
tuổi mười chín non tơ ngực em tràn máu đỏ /
nụ cười vẫn nở trên môi tới khi em mãi mãi ra đi /
chiếc áo với dòng chữ tin tưởng ngây thơ 'Everything will be OK’ còn đỏ
Ô, các anh chị em, /
thuở xa xưa, đã có lần, /
phải chăng các người /
đã từng giống tôi, /
trước khi được làm nhân loại? /
Phải chăng các người /
đã tự nguyện /
hiến thân ít nhất một lần, /
rồi không bao giờ /
dâng hiến lần nữa?
chiều nay / nơi chốn này
anh gặp lại em / đóa hoa tulips
em / rực rỡ trong màu áo vàng thanh khiết
mảnh mai như hạt mưa bụi chiều đông /
và dường như nụ cười trên môi em /
có chút gì hao gầy, se sắt.
We use cookies to help us understand ease of use and relevance of content. This ensures that we can give you the best experience on our website. If you continue, we'll assume that you are happy to receive cookies for this purpose.