Bài Thơ Ngày Đầu Tiên

05/03/202121:19:00(Xem: 2688)

133934126_10159102490424456_608716025173867419_o
Minh họa: Ann Phong

 

bông hoa đất lạ. Tôi hỏi em tên chi

Cúi cúi đầu, em cười.

Và rồi tôi hiểu ra. Tên tuổi mà làm gì

Đâu còn gì đáng kể,  ngoài nụ cười em,

bản sắc em.

 

Ô bông hoa đất lạ. Giữ em sát trái tim

Hỏi thăm nhà em, miền đất nơi em ở

Cúi cúi đầu, em cười. Nói không biết, không biết

Và rồi tôi hiểu ra. Nhà với đất, chuyện nhỏ

Tôi biết em ở đâu. Em ở trong trái tim

của người thương yêu hiểu biết em

Không thể ở đâu khác.

 

Ồ bông hoa đất lạ. Hỏi khẽ bên tai em

Em nói ngôn ngữ nào. Em chỉ cười cúi đầu

Cây lá quanh ta đang rì rào

Tôi tự nhủ, mình hiểu

Thông điệp của hương thơm

Lặng lẽ truyền đạt hy vọng em

Ngôn ngữ hơi thở em hoà vào sự sống tôi,

đầy ắp.

 

Ồ bông hoa đất lạ

Khi tôi vừa tới, buổi sớm mai

Hỏi em biết tôi sao.

Em cười cúi đầu và tôi nghĩ

Em đâu hiểu là khi em tìm đến

Trái tim tôi chan hoà niềm vui

Không một ai có thể biết tôi hơn

Ồ bông hoa đất lạ.

 

Ồ bông hoa đất lạ, tôi dò hỏi

Nói tôi biết đi, em sẽ quên tôi?

Cúi cúi đầu, em cười

Tôi biết, tôi biết rồi. Em sẽ nhớ, nhớ mãi

 

Rồi ngày ngày, sau này

Khi rời xa, ở một miền đất khác

Trong giấc mơ em nơi xa xôi

Sự cách biệt làm ta gần nhau hơn

Và em, em không hề quên tôi.

 

Rabindranath Tagore

Buenos Aires, 12 November 1924

 

*(Trích Puravi / Người Phương Đông)

Theo bản anh ngữ trong Rabindranath Tagore, Selected Poems III.

Translated & Presented by Prithwindra Mukhurjee.
Phỏng dịch - Việt Báo

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cõi thơ Viên Linh là cõi nhân sinh đầy hệ lụy của định mệnh. Định mệnh của một dân tộc điêu linh, lưu lạc. Định mệnh của con người bé nhỏ và yếu ớt trong dòng chảy cuồng lưu của kiếp sống. Định mệnh của tình yêu mệt mỏi, chán chường và bất trắc. Thơ Viên Linh là một biểu hiệu cho Con Người như là một hữu-thể-tại-thế với tất cả những khổ đau và hoan lạc. Ông vừa tạ thế hôm cuối tháng Ba vừa rồi, Việt Báo trân trọng đăng lại một số ít thơ của ông như một nén tâm hương gửi đến người Thi Sĩ quá cố.
tôi đã thấy đủ, nơi đây | những thay đổi làm chóng mặt | vũng nước xưa ễnh ương kêu khàn giọng | nay đèn thức trắng
Thơ Nguyễn-hòa-Trước được đặc trưng bởi sự tập trung vào tính sáng tạo của ngôn ngữ, sự giải cấu trúc của cú pháp và ngữ pháp thông thường, đồng thời khám phá những hạn chế và khả năng cố hữu của chính ngôn ngữ...
Đa tình ơi con mắt Phú Yên | Che trời suối tóc thả nghiêng nghiêng | Con gái nhà ai coi ngộ quá | Lòng Bình Định không đảo cũng điên.
kiêu hãnh những lằn roi / ma thuật quyến rũ ánh sáng / siêu vi những hạt bụi kết cấu hoa văn / hơi thở khẽ ẩn tàng trong vô thức lãng quên...
Một năm vù vèo lưng, phản / Cái nằm bẹp dí mùa đông / Thì cũng thèm nghe râu tóc / Liệng xuân trên những cánh đồng...
Tại Chương Trình Giải Thưởng Bankstown Poetry Slam trong tháng vừa qua, có sự hiện diện của thơ, dĩ nhiên – nhưng đặc biệt là sự hiện diện của Plestia. Những dòng thơ được đọc lên của Plestia đã thu hút hơn 2,000 khán giả đến tòa thị chính Sydney vào buổi tối đầu tuần thứ Hai trong tháng Hai, nhiều người mặc đồng phục “keffiyeh” để thể hiện hỗ trợ của họ dành cho ngôi sao mạng trẻ tuổi người Gazan, Plestia Alaqad, người bất thình lình trỗi dậy nổi bật trên toàn cầu từ một bối cảnh tàn bạo nhất trên thế giới.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.