Hôm nay,  

Thư Gửi Nhóm Sáng Tạo – Phần Ii

19/07/200100:00:00(Xem: 5060)

Huỳnh Phan Anh & Dương Trần Thảo

(Lần đầu đăng trên Tuần báo Mã Thượng, Sài Gòn, 1961)
Ghi chú: Những chữ trong ngoặc […] là của người giới thiệu.
(Cũng xin được nhắc lại, đây chỉ là bản vỗ, để sửa, trước khi đem in.) Nguyễn Quốc Trụ giới thiệu.
(phần 2)
Để loại nghệ thuật tiền chiến và người của nghệ thuật tiền chiến ra khỏi hàng ngũ nghệ thuật bây giờ, các anh đã xác định lại danh từ thế hệ – theo các anh là thành phần ý thức hành động và đấu tranh, và thời đại theo các anh, có thể bao gồm cả những thành phần bảo thủ, phản tiến hóa. Định nghĩa danh từ đúng. Nhưng xác định ấy chỉ là một việc thừa, vì lịch sử không là lịch sử của thế hệ nào, lịch sử bắt buộc phải là lịch sử của tất cả các thời đại, thời đại hiểu theo nghĩa một toàn thể không phân biệt một thế hệ, một giai cấp, một nhóm người chọn lọc nào. Không thể phủ nhận được rằng lịch sử cùng thời đại của chúng ta hôm nay là lịch sử thời đại của mọi tâm hồn hiện diện, trong đó có những người của nghệ thuật tiền chiến. Vấn đề là, không phải làm sao dứt bỏ bầu không khí tiền chiến bằng cách quật ngã giá trị tiền chiến trên bình diện nghệ thuật có tính cách thời đại của nó, mà làm sao thay đổi chính ý thức của người làm nghệ thuật tiền chiến còn sót lại, và cả những người bênh vực, trung thành với nghệ thuật cũ. Phải thay đổi ý thức mà tôi gọi là ý thức văn nghệ tiền chiến, phải chăng đó mới là việc làm của các anh, việc làm mà các anh chưa, hay không nghĩ tới" Có khả năng thay đổi được không, điều đó còn tùy thuộc vào các anh. Nhưng tại sao phải thay đổi" Vì họ và các anh đã cùng trải qua một giai đoạn lịch sử - ngày 20-7 chẳng hạn, là ngày của mọi con người Việt Nam, nhưng thực trạng nghệ thuật ngày nay cho thấy vẫn còn có một cách biệt lớn lao giữa hai ý thức hệ.
Sự kiện nhỏ trên đây dẫn đến chỗ nghi ngờ ngay chủ trương nghệ thuật mà các anh đã phát biểu: nghệ thuật bắt nguồn từ một thực trạng xã hội, một vận động lịch sử, để dẫn đến chỗ hành động, hình thành con người và xã hội mới (5). Hiểu theo nghĩa này, nghệ thuật đến từ một yếu tố ngoại tại có tính cách giai đoạn, do đó ý thức nghệ thuật, bản thể nghệ thuật, và chính nghệ thuật cũng chỉ là giai đoạn ngắn ngủi. Thực ra yếu tố xã hội, lịch sử, vật chất chưa đủ để tạo nên một ý thức nghệ thuật. Bằng cớ hiển nhiên nhất là lớp người của nghệ thuật tiền chiến vẫn sống đầy đủ trong những điều kiện chung của lịch sử trong khi nội tâm họ vẫn không thể hiện một thay đổi nào. Dĩ nhiên điều này một phần đến từ cái hời hợt, khép kín, ích kỷ của họ. Không thể chủ trương đơn phương rằng nghệ thuật là biện chứng tất yếu của một giai đoạn xã hội hay lịch sử (… một đoạn không đọc được). Vậy thì mọi người có quyền hỏi: con người Việt Nam mới, xã hội Việt Nam mới sẽ phải thế nào" Với một nghệ thuật “thực nghiệm” như thế, chắc các anh đã có sẵn trong tay những chương trình chẳng khác những nhà làm chính trị với những diễn từ của họ. Nghệ thuật có bắt buộc phải làm tròn những sứ mạng lớn lao như thế chăng" Tại sao" Nó có thể làm tròn chăng" Tôi chọn thái độ nghi ngờ. Trong viễn tượng ấy, nghệ thuật sẽ đồng nghĩa với những chiến thuật mà người ta vẫn dùng trong các trận túc cầu, mưu lược trong một trận chiến tranh. Và tác phẩm nghệ thuật thay vì thể hiện con người chỉ còn thể hiện hành động giai đoạn, hời hợt của nó. [Tôi] Nghĩ rằng nghệ thuật không thể có những tham vọng cải tạo đời sống xã hội, con người nhất là đời sống thiết thực. Tác dụng và giá trị nghệ thuật cần phải được xác định lại. Nghệ thuật cần được trả về vị trí của nó để khỏi biến thành chính trị, tôn giáo, triết học. Một quan niệm nghệ thuật tiến bộ không phải là một quan niệm đã tìm gán cho nghệ thuật những cứu cánh dù là cứu cánh lớn lao cao cả. “Nghệ thuật cho một cái gì, vì một cái gì đã không còn là một nghệ thuật. Giá trị nghệ thuật ở chỗ nó là một cái gì vô ích nhưng cần thiết đối với chúng ta.” Nói nghệ thuật là tiếng gọi, nó mới chỉ là tiếng gọi đề nghị. Nói nghệ thuật là một cải tạo, đó chỉ mới gây một sao xuyến, thay đổi nào đó. Không cần phải một sao xuyến, thay đổi có giá trị hay không, trong ý thức con người. Nghệ thuật không mang lại cho con người một lợi ích thực tiễn như kinh tế, chính trị.
Các anh tự hào tách rời, chối bỏ quá khứ. Các anh nhân danh một nghệ thuật ý thức, giải phóng. Như vậy có nghĩa, các anh đã đi vào quá khứ ý thức giải phóng đó rồi. Nhân danh một cái gì đã bao hàm ý nghĩa hòa đồng với quá khứ. Một kết luận: không thể có thứ nghệ thuật nhân danh. Còn giá trị của nghệ thuật ý thức và giải phóng, xây dựng trên quan niệm biện chứng ra sao, khi trực tiếp hay gián tiếp phát biểu tính cách tiền phong lãnh đạo nghệ thuật của mình trong khi làm một cuộc “tính sổ” với quá khứ đồng thời tuyên dương sự thành công lớn mạnh rực rỡ của nghệ thuật mới mà mọi người đều hiểu là các anh muốn nói tới" {Hãy nhìn] Trông đến nghệ thuật các anh: trong khi đòi hỏi nghệ thuật bây giờ phải là vũ khí hành động khôi phục tiền phong cách mạng..v..v… - và các anh phủ nhận nghệ thuật tiền chiến vì nó chưa đạt đến mức đó, tất cả công việc đó là gì, nếu không là con đường dẫn đến “độc quyền văn nghệ”, một quan niệm phản biện chứng mà các anh đã gán cho bọn bảo thủ phản tiến hoá.


Các anh đã tự hào trước quá khứ vì đã nhận chân được đời sống này là một tấn thảm kịch, một cơn lốc bi thảm (6). Dù muốn dù không, nhận định này đã đến từ một thứ triết học đã hơn một thời khuynh đảo tư tưởng lục địa Âu Châu. Nhưng tôi không muốn dừng lại ở điểm này. Các anh có quyền chọn lựa, đề cao một nghệ thuật các anh muốn, cũng như nghệ thuật tiền chiến với đường lối riêng của nó [mà những người khác có quyền chọn lựa]. Nói thế để đi đến nhận định, rằng nghệ thuật các anh cũng chỉ là một thứ nghệ thuật cũng như nghệ thuật tiền chiến là một nghệ thuật.
Tôi nói đó là một nghệ thuật, hơn thế nữa, nếu đó là nghệ thuật không thể chấp nhận được thì đó cũng là một nghệ thuật lỗi thời thành quá khứ đi vào lịch sử. Tại sao lại phải có những vò xé tâm linh quằn quại tiềm thức thắc mắc siêu hình mới là Con Người, là Nghệ Thuật Vươn Lên" Phải chăng người ta phải đến với cuộc đời bằng thái độ ấy" Tôi đã nhiều lần khó chịu ngượng nghịu khi phải bắt gặp rải rác trong những bài quan điểm nói về văn nghệ của các anh, những danh từ không mấy mới mẻ ấy, những danh từ không còn sống động vì đã bị lạm dụng quá nhiều. Chúng chỉ còn nói lên tính cách hình thức, máy móc, làm dáng trong một quan niệm nghệ thuật. Có phải vì cuộc đời có những tấn bi kịch mà ta có thể gọi thảm kịch chính là cuộc đời" Hơn nữa, nhìn thấy những tuyệt vọng, những khổ đau, những khía cạnh phi lý, những tấn kịch bi đát, như thế đủ chăng để được gọi là dấu hiệu của tiến bộ, của trưởng thành" Nghĩ rằng người ta chưa nắm được cuộc đời trọn vẹn, khi người ta chỉ nắm được một khía cạnh của nó, cho dù là khía cạnh chính yếu, lớn lao. Nói như Brico Parias ("), có phải chăng chúng ta là những bọn người trưởng giả không biết đến hạnh phúc của chính mình"
Thật ra cuộc đời không là gì cả trong khi người ta không ngớt gọi nó bằng nhiều cái tên khác nhau: thảm kịch, nôn mửa…. Cuộc đời chỉ hiện hữu ngay trước chúng ta. Thế thôi. Và chỉ có thế thôi. Bởi vậy gán cho nó bao nhiêu danh từ, bao nhiêu nhãn hiệu (") đó chỉ là cách thế (") lười biếng trước cuộc đời. Nhận định về cái bi đát, phi lý, buồn mửa của cuộc đời này chỉ là một “tự phóng” (auto-projection) của ý thức bất mãn bị cản trở cho nên nó không phải chính là thực tại, do đó không bao giờ ta chinh phục được nó, vì chinh phục là gì nếu không là nắm lấy trọn vẹn hết ý nghĩa không thêm bớt, nội tại, ngay trong đối tượng.
Thời đại chúng ta không thể chỉ được giải thích bằng những danh từ im lìm, băng giá của tâm lý học, xã hội học, siêu hình học. Sự thật và cuộc sống không nằm trọn trong những danh từ ấy. Tại sao lại phẫn nộ hoang mang, thắc mắc quằn quại, trước thực tại vì thử hỏi khi đó cuộc đời có thay đổi chút nào không hay nó vẫn tràn đầy ra đó, ương ngạnh và tự do" Nó vẫn không mảy may thay đổi với người học trò vẫn đi học, người thợ vẫn âm thầm làm việc, nó vẫn gần gũi và xa cách chúng ta muôn trùng. Một nhà văn Mỹ, Kerouac, đã nói: “Tôi sẽ phải chọn lựa giữa văn nghệ và nghề lái xe chạy trên các con đường trong nước Mỹ. [Tôi] Nghĩ rằng tôi nên chọn nghề lái xe vì ở đó ‘tôi sẽ không phải phát biểu gì cả mà tất cả đều có thực’.” Tôi tìm thấy trong lời nói ấy một thái độ nghệ thuật lớn lao, dũng cảm, mà mọi chủ trương nghệ thuật kết thành bằng những danh từ, những lý thuyết xuông không thể nào sánh được.
Vì cuộc đời vẫn tiếp diễn, bình yên và bất khả xâm phạm trong khi những tác phẩm nghệ thuật vẫn tiếp tục ra đời và tạo nhiều dông bão trong những câu chuyện vô trách nhiệm, trong những tác cà phê.
Những thắc mắc oằn oại vò xé mà các anh tự hào rút cục cũng chỉ là một khía cạnh phản lại khía cạnh im lìm say ngủ của nghệ thuật tiền chiến. Nó [những thắc mắc oằn oại…] có thể là một thành kiến, một cuồng tín, một thái độ thu hình trốn tránh như bao thành kiến, cuồng tín, cùng thái độ thu hình khác, biệt lập với cuộc-đời-từng-phút-từng-giây.
Nếu các anh trách nghệ thuật tiền chiến say ngủ mơ màng trước vận động diễn hành của đời sống, [như vậy là] bao gồm ý nghĩ bất lực, đớn hèn, thì ngày nay ý thức “làm mới, lay động, đốt cháy, sáng tạo sự vật” của các anh cũng đã nói lên sự thất bại trước cuộc sống. Chiến thắng trước đời sống không có nghĩa là tiêm vào ý thức nghệ thuật niềm khát vọng cải tạo cuộc đời, như những người của nghệ thuật tượng trưng đã có thời tham vọng thực hiện. Chiến thắng trước đời sống chỉ có nghĩa là chấp nhận nó, trần truồng, mới nguyên, và trọn vẹn, không cần thắc mắc, không cần tra hỏi và tách biệt hẳn những ám ảnh của những môn học sách vở đầy ngập những chủ nghĩa, lý thuyết, phán đoán, danh từ. Một nụ cười viên mãn, một nét nhăn đăm chiêu nổi loạn, hai thái độ này không cần thiết cho một thái độ trưởng thành đối diện với thực-tại-từng-phút-từng-giây.
Trước một kích thích, tôi đã biểu tỏ một phản ứng. Tôi lập lại, những ý nghĩ trên đây không ở chỗ tiếp nhận hay bác bỏ. Vì chúng chỉ nói lên một phản ứng tự phát và độc lập.
Huỳnh Phan Anh & Dương T. Thảo
Chú thích:
(1). Mai Thảo: Con đường trở thành và tiến tới trong nghệ thuật hôm nay. Sáng Tạo số 6.
(2). Thanh Tâm Tuyền: Nói chuyện về thơ bây giờ. Sáng Tạo số 2.
(3). Mai Thảo, bài đã dẫn trên.
(4) Nhìn lại văn nghệ tiền chiến, Sáng Tạo số 4.
(5, 6). Mai Thảo, bài đã dẫn.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hiện nay, có khoảng 79 quốc gia trên thế giới vẫn đang thi hành các luật cấm báng bổ tôn giáo (blasphemy laws). Đặc biệt, ở một số quốc gia như Afghanistan, Brunei, Iran, Nigeria, Pakistan và Ả Rập Saudi, vi phạm các luật này có thể bị xử án tử hình. Hoa Kỳ dù không thuộc nhóm các quốc gia này, nhưng cũng có một lịch sử dài về các luật cấm báng bổ tôn giáo. Nhiều thuộc địa của Hoa Kỳ đã ban hành những quy định cấm báng bổ tôn giáo, và về sau chúng trở thành luật của tiểu bang. Mãi đến năm 1952, Tối Cao Pháp Viện (TCPV) Hoa Kỳ mới phán quyết rằng những lời lẽ xúc phạm, bất kính đối với một tôn giáo được coi là quyền tự do ngôn luận và được bảo vệ theo Hiến pháp. Tuy nhiên, quyền này không phải lúc nào cũng được bảo vệ một cách triệt để.
Từ trên cao nguyên Tây Tạng con sông Cửu Long cuồn cuộn chảy như thác lũ xuống phía nam qua tỉnh Vân Nam, tới Lào, Thái Lan, Kampuchia, rồi Việt Nam trước khi ra Biển Đông. May cho Miền Nam là có hồ lớn Tonle Sap ở Campuchia hút đi một phần lớn lượng nước từ thượng nguồn cho nên từ đây dòng sông lại uốn khúc hiền hòa chảy vào Miền Nam. Tới gần biên giới thì con sông chia ra làm 8 nhánh. Nhưng con số 9 được coi là may mắn, vì vậy phải tìm ra cho được một nhánh nữa, tuy là rất nhỏ (dài khoảng 10 dậm) để cộng lại thành ra 9 nhánh, gọi là Cửu Long Giang. Dòng sông Chín Con Rồng uốn mình tưới nước cho vùng đồng bằng Nam Bộ mầu mỡ, phì nhiêu trở thành vựa lúa của cả nước. Người nông dân nơi đây chỉ cần trồng mỗi năm một vụ là cũng đủ ăn, lại còn dư thừa để tiếp tế ra Miền Bắc và xuất cảng
Đôi khi, nhiều người sẽ cảm thấy áp lực vì bị ép buộc phải chọn một căn tính, một bản dạng (identity) thay vì được sống với tất cả các bản sắc thuộc về bản thân. Kamala Harris là một thí dụ dễ hiểu cho tình cảnh phức tạp của những người mang dòng máu đa sắc tộc.
Tháng Năm 2021, trên chiếc chuyên cơ Air Force One đến Atlanta, một nhân vật trở thành trung tâm của truyền thông với hàng loạt máy quay, máy ghi âm chung quanh cô. Đó là Karine Jean-Pierre, người phá vỡ trần kính, vượt qua rào cản màu da, sắc tộc, giới tính trong chính trường Mỹ, trở thành phụ nữ da đen LGBTQ+ đầu tiên tổ chức buổi họp báo tại Tòa Bạch Ốc
Năm 1868, nhà khảo cổ người Đức Heinrich Schliemann đến Ithaca, Hy Lạp với mong muốn tìm ra thành Troy, dựa trên những mô tả trong thi tập hùng sử ca Iliad của thi hào Homer. Nhiều nhà sử học thời đó cho rằng Iliad chỉ là câu chuyện huyền thoại, nhưng Schliemann tin rằng bản trường ca có thể dẫn dắt ông đến với những thành phố cổ đại đã biến mất trong lịch sử.
Kể từ khi quay lại cầm quyền vào ba năm trước, Taliban đã áp đặt nhiều luật lệ hà khắc, xâm phạm nghiêm trọng quyền tự do và nhân quyền, đặc biệt nhắm vào phụ nữ và trẻ em gái. Tuy nhiên, luật “suy đồi và đức hạnh” (vice and virtue) mới được ban hành còn quá đáng hơn, đưa sự đàn áp này lên đỉnh cao. Đây là một trong những quy định khắc nghiệt nhất mà Taliban từng ban hành, nhằm kiểm soát và đàn áp hoàn toàn quyền của phụ nữ.
Nhiều tác phẩm văn học nổi tiếng, kể cả của những tác giả lừng danh như Mark Twain, Harriet Beecher Stowe, và William Shakespeare, đều đã từng bị cấm trong các trường học ở Hoa Kỳ vì bị các nhà hữu trách cho là có nội dung gây tranh cãi, tục tĩu, khiêu dâm hoặc không phù hợp. Một trong những cái tên đáng chú ý là Judy Blume, nữ tác giả của cuốn sách “Are You There God? It's Me, Margaret” (Chúa ơi Người có đó không? Là con, Margaret) năm 1970, từng bị phản đối và bị cấm ở nhiều trường học trên toàn Hoa Kỳ vì nói về tuổi dậy thì của phái nữ và các vấn đề tôn giáo.
Bầu không khí chính trị trên thế giới hiện nay đang nóng bỏng vì khuynh hướng độc tài, cực đoan, chia rẽ, hận thù và cuồng vọng không thua kém gì bầu khí quyển của địa cầu đang nóng dần lên do khí thải nhà kính gây ra. Cả hai đều do con người tạo ra và đều là thảm họa cho nhân loại! Nhưng thảm họa này không phải là điều không thể giải quyết được, bởi lẽ những gì do con người gây ra cũng đều có thể do con người ngăn chận và hóa giải được. Cụ thể là hàng chục năm qua, Liên Hiệp Quốc đã nỗ lực kêu gọi, bằng các nghị quyết, các quốc gia cố gắng thực hiện các biện pháp giảm khí thải nhà kính, với các chính sách cắt giảm lượng tiêu thụ nhiên liệu hóa thạch, gia tăng sản lượng xe chạy bằng điện năng, v.v… Dù kết quả chưa đạt được mức yêu cầu, nhưng cũng đã gây được ý thức và thể hiện quyết tâm của cộng đồng thế giới trong việc giải quyết thảm họa của khí thải nhà kính.
Hãng giày Nike từng dự định ra mắt mẫu giày thể thao đặc biệt với tên gọi Air Max 1 Quick Strike Fourth of July nhân dịp kỷ niệm Ngày Độc Lập. Trên mẫu giày này có in biểu tượng quốc kỳ ban đầu của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ với 13 ngôi sao xếp thành vòng tròn – còn gọi là cờ Betsy Ross. Tuy nhiên, bất ngờ thay, trước khi sản phẩm được bày bán, Nike đã rút mẫu giày này khỏi thị trường sau khi nhận được lời khuyên từ đại sứ thương hiệu và cầu thủ NFL Colin Kaepernick, cho rằng biểu tượng này mang tính xúc phạm vì có liên quan đến thời kỳ đen tối của Hoa Kỳ. Sự việc này đã làm dấy lên cuộc tranh cãi nảy lửa với nhiều ý kiến trái chiều.
Chuyện lẽ ra chẳng có gì. Cho đến khi bị chính trị xâm đoạt. Vào một ngày mùa hè, Erika Lee, 35 tuổi và là một cư dân của thành phố Springfield, tức Cánh Đồng Xuân, thuộc tiểu bang Ohio, đưa lên trên trang Facebook của cô một tin đồn bâng quơ cô mới nghe được. Điều cô nghe được là con mèo của một người hàng xóm đã biến mất, và rằng có thể một trong những người nhập cư Haiti hàng xóm của cô đã bắt con mèo đó. Cô đưa tin đồn đó lên trang Facebook của mình.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.