Hôm nay,  

Nộp Đơn Xin Thẻ Xanh

8/9/200800:00:00(View: 8284)
Mục di trú và bảo lãnh do Văn Phòng tham vấn di trú Robert Mullins International đảm trách hằng tuần, nhằm mục đích thông báo các tin tức thời sự liên quan đến vấn đề đoàn tụ gia đình, rất hữu ích cho quý vị nào quan tâm đến việc bảo lãnh thân nhân.  Mọi đóng góp ý kiến xin liên lạc 1-800-411-0495.

Các đuơng đơn đã được cấp chiếu khán (visa), sau khi hồ sơ bảo lãnh diện hôn phu-thê, hoặc diện vợ-chồng được chấp thuận, sẽ bắt đầu cuộc sống tại Hoa Kỳ với tấm Thẻ Xanh "Có Điều Kiện" có giá trị 2 năm. Những người được bảo lãnh theo diện vợ chồng, nếu đến Mỹ sau khi hôn thú đã kéo dài trên 2 năm sẽ được cấp Thẻ Xanh Thường Trú có giá trị 10 năm. Trong thời gian 90 ngày trước khi hết hạn Thẻ Xanh có giá trị 2 năm, họ sẽ phải nộp mẫu đơn I-751 để xin Thẻ Xanh Thường Trú chính thức có giá trị 10 năm.

I-751 là mẫu đơn xin bỏ quy chế "Có Điều Kiện" để có Thẻ Xanh với quy chế "Thường Trú" chính thức. Thông thường, mẫu đơn I-751 phải được hoàn tất bởi người được bảo lãnh và người bảo lãnh; có nghĩa là 2 người đều phải ký tên trên đơn này; ngoại trừ người bảo lãnh qua đời hoặc tình trạng ly dị đã xảy ra.
Điều gì sẽ xảy ra nếu người chồng, hay vợ, bảo lãnh không muốn hợp tác"

Dữ kiện thực tế cho thấy một số cuộc hôn nhân đã trở nên xấu đi sau khi sống với nhau chưa được 2 năm. Điều này có thể ngăn cản người được bảo lãnh xin được Thẻ Xanh Thường Trú không" Câu trả lời là còn tùy theo những tình huống của cuộc hôn nhân. Nếu có thể chứng minh rõ rệt cho sở di trú về cuộc hôn nhân của họ là chân thật và người được bảo lãnh không phải là người gây tan vỡ mối liên hệ vợ chồng, thì họ sẽ có cơ hội được sở di trú cấp Thẻ Xanh Thường Trú chính thức.

Một số người được bảo lãnh không hiểu được quyền lợi của họ và nghĩ rằng họ không thể nộp đơn I-751 nếu người hôn phối - tức người bảo lãnh - không chịu hợp tác. Điều này không đúng. Họ Có Thể nộp đơn mà không cần người bảo lãnh hợp tác. Điều này xảy ra trong những trường hợp ly thân, ly dị hoặc bị ngược đãi bởi người bảo lãnh hay sự vắng mặt của người bảo lãnh.

Hơn nữa, nếu người được bảo lãnh chỉ nộp mẫu đơn I-485 để xin chuyển diện di trú mà không nộp đơn I-751 sau đó, có thể đưa đến việc cơ quan di trú tiến hành thủ tục trục xuất. Vì thế, chúng ta phải biết rằng việc nộp đơn I-751 là rất cần thiết, dù có hay không có sự hợp tác của người bảo lãnh.

Hỏi Đáp Di Trú

- Hỏi: Người được bảo lãnh nên làm gì để chứng minh cho cơ quan di trú biết rằng họ không là người gây ra sự đổ vỡ hôn nhân"

- Đáp: Câu trả lời tùy thuộc từng trường hợp của cuộc hôn nhân. Dĩ nhiên cơ quan di trú sẽ cảm thấy hài lòng nếu chính người bảo lãnh nộp đơn ly dị, hoặc bỏ rơi người hôn phối, hay ngược đãi ngưòi hôn phối.

- Hỏi: Điều gì sẽ xảy ra nếu người bảo lãnh qua đời dưới 2 năm kể từ ngày họ ký tên trên hôn thú"

- Đáp: Trong trường hợp này, người được bảo lãnh vẫn có thể nộp đưn I-751 để xin Thẻ Xanh Thường Trú dài hạn, nếu có đầy đủ chứng từ chung sống trong vòng hai năm qua. Hồ sơ có nhiều triển vọng được chấp thuận.

Quý độc giả muốn có thêm tin tức cập nhật, xin theo dõi qua báo chí hay đón nghe chương trình phát thanh của chúng tôi vào mỗi tối thứ Tư từ 7PM và sáng Chủ Nhật từ 11:00AM, trên các làn sóng 1430AM, 1500AM, và 106.3FM. Hoặc liên lạc với một văn phòng Robert Mullins International gần nhất: Westminster: (714) 890-9933 , San Jose (408) 294-3888 (duy nhất tại đường số 1, không phải đường Monterey), Oakland-San Francisco: (510) 533-8228, Sacramento (916) 393-3388 hay Email: [email protected].

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Số phận của đồng bào tị nạn Việt Nam… nằm trong tay người Việt tại hải ngoại. Nhưng có lẽ chính xác nhất là nằm trong tay cộng đồng người Việt ở Hoa Kỳ. Tại sao tôi lại khẳng định như vậy?
Tị nạn Asylum là một hình thức bảo vệ, cho phép người được lưu lại ở Hoa Kỳ, tránh bị trục xuất về một quốc gia, nơi họ lo sợ bị ngược đãi hoặc bị bức hại vì lý do danh tính, tôn giáo hoặc quan điểm chính trị của họ. Theo luật pháp Hoa Kỳ và luật pháp quốc tế, những người mà gặp nguy hiểm ở quê hương họ có quyền đến các quốc gia khác để tìm kiếm sự an toàn và được xem xét yêu cầu tị nạn của họ.
Có một số tuyên bố trực tuyến cho rằng chính phủ Hoa Kỳ đang hỗ trợ những người di dân bất hợp pháp, bằng cách cấp cho họ 2.200 Mỹ kim mỗi tháng. Điều này là hoàn toàn không đúng sự thật. Những người vào Hoa Kỳ bất hợp pháp không có đủ điều kiện để được nhận hỗ trợ tiền mặt của liên bang. Người tị nạn refugee và những người được cấp quy chế tị nạn asylum, cũng như một số người di dân nhân đạo khác thì được hưởng một số phúc lợi công cộng nhất định, bao gồm hỗ trợ tiền mặt liên quan đến việc tái định cư ban đầu của họ, mặc dù số tiền này không cao tới 2.200 Mỹ kim mỗi tháng.
Những người di dân Việt Nam vào Hoa Kỳ trước năm 1995 hầu hết đều là những người tị nạn chạy trốn bạo lực và đàn áp sau khi Chiến tranh Việt Nam kết thúc. Chính sách của chính phủ Hoa Kỳ là họ không phải bị trục xuất. Hoa Kỳ và Việt Nam đã ký một thỏa thuận vào năm 2008 để không trục xuất những người di dân này. Hiệp định năm 2008 nêu rõ: “Công dân Việt Nam không phải là đối tượng bị bắt trở về Việt Nam nếu đến Hoa Kỳ trước ngày 12/7/1995”. Vì vậy, chính phủ Việt Nam đã không cấp giấy thông hành để cho phép những người di dân như vậy bị trục xuất về Việt Nam. Nhưng vào năm 2017, dưới sự chỉ đạo của chính quyền Tổng thống trước, Cơ quan Thực thi Di trú và Hải quan (ICE) đã bắt đầu giam giữ một số người di dân trước năm 1995 trong khoảng thời gian dài. Chính phủ Hoa Kỳ đã bắt đầu gây áp lực, buộc chính phủ Việt Nam cấp giấy thông hành để những người di dân trước năm 1995 có thể được quay trở về Việt Nam.
Vào ngày 5 tháng 9 năm 2023, Bộ Ngoại giao đã ban hành luật cuối nhằm loại bỏ Luật Gánh nặng xã hội mới của chính quyền trước. Trước luật ban hành năm 2019 của tổng thống tiền nhiệm, chỉ có phúc lợi hỗ trợ bằng tiền mặt công để duy trì thu nhập hoặc biên chế hóa dài hạn bằng chi phí của chính phủ mới được xem xét trong quyết định về gánh nặng xã hội.
Vào ngày 13 tháng 9, một thẩm phán liên bang lại nói rằng DACA là bất hợp pháp. Tuy nhiên, thẩm phán đã không ra lệnh cho các quan chức chấm dứt chương trình và những người DACA hiện hữu vẫn có thể gia hạn trạng thái DACA của họ. DACA hiện bảo vệ 580,000 người di dân “Mơ ước” khỏi bị trục xuất và cho phép họ làm việc. Tại thời điểm này, không có đơn xin DACA mới nào được tiếp nhận
Chính sách di dân của Hoa Kỳ có một số mục tiêu. Đầu tiên, nó giúp đoàn tụ cho các gia đình bằng cách tiếp nhận những người di dân mà đã có người thân ở Hoa Kỳ. Thứ hai, nó tiếp nhận lao động nước ngoài khi thiếu người lao động Hoa kỳ. Thứ ba, nó cung cấp nơi lánh cư cho những người nước ngoài đang phải đối mặt với sự đàn áp vì lý do chủng tộc, tôn giáo, quốc tịch, thành viên của một nhóm xã hội cụ thể hoặc quan điểm chính trị.
Luật gánh nặng xã hội thời chính quyền trước đã có tác động lớn đến người di dân ở Hoa Kỳ. Theo luật đó, người di dân có thể bị từ chối thẻ xanh nếu họ sử dụng một số phúc lợi công cộng nhất định. Khi họ nghe về Luật gánh nặng xã hội này, nhiều gia đình di dân bắt đầu rút tên ra khỏi danh sách các phúc lợi công cộng mà họ và những đứa con sinh ra ở Hoa Kỳ của họ từng có đủ điều kiện được hưởng.
Đây là phần cuối của loạt bài “Người di dân có du nhập văn hóa của họ không?” Hiện nay, một nghiên cứu mới cho thấy rằng, những người Mỹ da trắng sinh ra ở miền Nam chuyển đến các vùng khác của Hoa Kỳ, đã gây ảnh hưởng đến văn hóa ở nơi ở mới của họ như thế nào. Sau năm 1900, có một cuộc di cư lớn của những người da đen miền Nam đến các thành phố công nghiệp miền Bắc. Nhưng cũng có một số lượng lớn hơn những người da trắng miền Nam chuyển đến các vùng khác của đất nước, không phải đến các thành phố Đông Bắc mà thay vào đó là các bang ở phía Tây.
Các nền kinh tế định hướng tăng trưởng đòi hỏi tiết kiệm và đầu tư. Sẵn sàng tiết kiệm tiền là một đặc điểm văn hóa được tiếp tục trong các nhóm người chuyển đến nơi ở mới. Con cháu của những người di dân có hành vi tiết kiệm rất giống với nơi quê cha đất tổ của họ. Nhìn vào các khoản đóng góp hưu trí của những đứa trẻ người di dân sinh ra ở Mỹ. Các nghiên cứu cho thấy rằng những điều này tương tự như những gì xảy ra ở các quốc gia tổ tiên của họ. Hai nhóm người di dân quan tâm nhất đến việc đóng góp cho quỹ hưu trí của họ là Ireland và Ấn Độ. Tiếp theo là những người di dân đến từ Hà Lan và Thái Lan. Người Việt Nam nằm ở nhóm trên trung bình. Những người từ Campuchia, Lào, Mexico và Trung Mỹ có đóng góp ít tiền nhất vào khoản tiết kiệm hưu trí của họ ở Mỹ và ở nước họ. Những người di dân mang theo hành vi tiết kiệm từ quê hương của họ và sau đó truyền hành vi đó cho con cái của họ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.