Caœm hứng từ phim "We were soldiers", với niềm kính trọng những cựu chiến binh Việt Nam Cộng Hòa
Ngày ta cắp sách đến trường
Một thời tuổi treœ tơ vương hẹn hò
Một thời chưa biết gì lo
Một thời ma quyœ học trò là ta
Một thời áo mẹ cơm cha
Ngày ta vào lính người ta buồn buồn
Quân trường nhoœ ghé thăm luôn
Ngày ta đi khắp bốn phương miệt mài
Gần nhau qua cánh thư dài
Về khưu bưu chính đêm ngày nhớ thương
Ta đi khắp neœo chiến trường
Trăng treo đầu súng nằm mương, lội sình
Tròn câu huynh đệ chi binh
Một thời lính trận tưœ sinh ngày nào
Bao phen đã đổ máu đào
Bao phen gạo sấy thuốc lào chia đôi
Bao ngày bật máu đôi môi
Tay bồng xác bạn lìa đời thanh xuân
Một thời lính trận vang lừng
Một thời lính trận ta từng lập công
Giờ ta mang phận lưu vong
Nhớ thời lính trận ta mong ngày về
Đời ta kiếp lính chưa hề
Bao giờ rã ngũ chẳng nề gian nguy
Mới thua một trận xá chi
Một thời lính trận có gì buồn đau
Một thời áo trận hoa màu
Xem như một giấc chiêm bao trong đời
Một thời lính trận sáng ngời
Sáng pho quân sưœ muôn đời Việt Nam
Vĩnh Hòa Hiệp
*
Cây Coœ
Tôi thân hạt bụi bên đường
Nắng sương nghìn bận cho mòn tội xưa
Lạy trời có một chiều mưa
Hoá sinh đất cát xanh vừa trần gian
Từ trong đất trổ hoa vàng
Em qua ghé lại hương tràn thịt da
Đêm về mộng giữa gối hoa
Lên đồi hái nụ tình sa lưng trời
Sáng ra lòng dạ bồi hồi
Mai làm cây coœ học đời yêu thương.
Lý Thừa Nghiệp
*
Theo Chân Người Độc Đạo
Theo chân người độc đạo
Cây tróc voœ sần sùi
Núi xanh màu thiên cổ
Chiều áng mặt trời lồi
Đi đâu" Về đâu đó"
Thiên địa còn mang mang
Đã chán đường tuyệt lộ
Nằm nghe suối - cung - đàn
Bụi coœ hoang ngơ ngác
Nhớn nhác thói hổ ngươi
Bông hoa dại như cười
Bấu trên lưng trời noœ
Đường đi dài thêm khó
Hốc đá hóa thaœnh thơi
Toœ tình ánh sao rơi
Vắt ngang vòng thế sự
Đến vực sâu thăm thẳm
Thiên thu dạ bồi hồi
Trơœ về đường lá chắn
Cành xương treo cánh dơi
Theo chân người độc đạo
Khoác áo mây vô thường
Ru đời khúc âm dương
Có hay không một kiếp"
Phạm Quang Ngọc
*
Tiếng Thu về: Tha hương
Cúc vàng nơœ rộ đón thu sang
Vằng vặc trăng tròn mộng lại vương
Mặt nước dưới sông, mờ khói toœa...
Rừng thông bờ biển naœy chồi sương!
Nắng chiều tha thướt nương cành lá
Nhạn nhớ phân vân vượt dặm trường
Tiếng chuông Phước Huệ ngân chỉnh maœng T
ha hương hồi tươœng khúc đoạn trường!
Thanh Tương
*
Tái Ngộ Quê Hương
Thâm mến gưœi bạn thơ tri kyœ Đan Phụng để cùng chia xeœ niềm vui tái ngộ quê hương
Bắc du ngàn dặm bước xông pha
Man mác hơi may cúc nõn nà
Tái ngộ quê hương tình thắm thiết
Tao phùng mặc khách vận nôm na
Vào thu mây nước trăng lồng bóng
Gặp bạn thi đàn bút nơœ hoa
Hoàn Kiếm Tân Bình vui chuốc chén
Du dương trầm bổng khúc hoan ca
Tố Phương
*
Trơœ Về Quê Cũ
Hoạ bài Tái ngộ quê hương cũ cuœa thi hữu Tố Phương. Thân mến tặng thi hữu Tố Phương và các bạn thơ Hà Nội trong niềm vui thơ.
Tình quê muôn thuơœ khó phôi pha
Cách trơœ quan san chẳng ngại nà(*)
Tâm trạng bâng khuâng ngàn dặm bước
Túi thơ nặng trĩu một mình na
Văn đàn Hà Nội thi lừng tiếng
Tao khách Tân Bình tứ trổ hoa
Nam Bắc hai miền vui tái ngộ
Nhạc lòng vang dậy khúc hòa ca.
Đan Phụng
(*)Nà là nào theo tự điển Tình Quê Vẫn Nhớ
*
Gưœi bé Gò Công
Em về thăm lại Gò Công
Hai mươi năm leœ ý như lòng
Mắt vương nhớ khói lam chiều nhẹ
Sáng lạnh sương mờ phuœ trắng sông!
Em về ta gưœi gì em nhỉ
Một tấm lòng ta trắng caœ mây
Thương mẹ từng đêm bên gối leœ
Buồn thương con treœ đếm từng ngày!
Em ạ! Nhắn giùm với mẹ ta
Rằng con trai mẹ ơœ phương xa
Nhiều đêm nhớ mẹ âm thầm khóc
Vận nước điêu linh xót ý nhà!
Em có ghé qua trường trung học
Gắng tìm thầy dạy cuœa năm xưa
Hai mươi năm leœ - đời dâu bể
Kyœ niệm rêu phong - bụi phuœ mờ!
Thầy cô chắc đã không còn dạy
Một số đi tù sau tháng Tư
Một số bụi mờ theo vận nước
Hững hờ chữ nghĩa ý vu vơ.
Em nhìn dưới gốc cây lim cỗi
Tên cuœa tụi mình vết khắc sâu
Mưa tháng Tư về quê hương nát
Tình thầy - tình bạn biết tìm đâu!"
Một lời ta gưœi em ghi nhớ
Đừng có se sua chuyện áo quần
Đất nước quê mình cơ cực quá
Bạn bè thân tộc sống gian truân!!...
Vinh hạnh gì đâu cuộc sống nhờ
Tháng Tư nhục sưœ vết hằn nhơ
Ra đi là tội cùng sông núi
Quang phục quê hương - vạn ý chờ.
Em về thăm lại quê hương cũ
Ta ơœ đây vẫn giữ trong lòng
Đất khách quê người thân lữ thữ
Tình quê khắc đậm chữ Gò Công.
Thy Lan Thaœo
*
Tìm Em Đâu"
Em sông Hương, tóc dài theo năm tháng
Anh Ngự Bình, chiều khắc khoaœi mù sương
Em ơœ đâu" Lá đổ cuối sân trường,
Xin góp lại, Một góc đời làm kyœ niệm
Huế ta ơi! Những ngày xưa lưu luyến
Ngọt môi hồng, đôi má thắm người yêu
Chân vòng quanh, Khung caœnh mới, tiêu điều
Cho hai keœ, hai maœnh đời tơi taœ
Tìm em đâu - ƠŒ nỗi nhớ Nam Giao"
Thuơœ Kim Long, mùi hoa bươœi ngọt ngào
Đêm Vỹ Dạ, vọng tiếng hờn non nước
Em sông Hương, mắt nai tròn ngơ ngác
Ngày giặc về vỡ nát cuộc đời vui
Tìm em đâu Trong lớp học ngậm ngùi"
Sáng phấn trắng, Chiều ghế ngồi
Dãy hành lang câm nín
Đường tóc mây chuyến đò ngang kyœ niệm
Trưa Hoàng Thành, nghe chuyện kể bâng khuâng
Hoa "bâng khuâng" trên đồi vắng ngập ngừng
Đôi trai gái đặt tên loài hoa lạ.
Em ơœ đâu, Có qua cầu Bạch Hổ"
Bước chân chim, Có in dấu về nguồn"
Vẫn trong ta, em còn đó mùi hương
Loài hoa quý trong vườn xuân, ngày Tết
Huế ta ơi! Áo da trời xanh biếc
Về Nội thành thương tiếc bóng mát mù u
Tìm em đâu" Đêm hoang vắng mịt mù
Xin xếp lại - góc đời, tên em làm kyœ niệm.
Thy 2000
*
Yêu Anh
Anh hãy khoan về đứng lại đây
Cho em nói hết câu chuyện này
Lòng em giờ đã xây lầu mộng
Tất caœ tim em muốn toœ bày
Xao xuyến lâu rồi anh biết không
Nhìn xem em đang có má hồng
Hồn em là caœ trời rạo rực
Bên anh em dệt chuyện vợ chồng
Em đã thương nhiều em quá si
Yêu anh em chẳng chút ngại gì
Xin người hãy traœ lời nhung nhớ
Đừng để em buồn caœnh biệt ly
Em vẫn trọn đời khắc bóng anh
Xin anh hãy mang lại gió lành
Cho người em nhoœ thường cô độc
Đừng nỡ boœ em mộng chẳng thành.
Phạm Tình Thơ
*
Nụ Hôn Tưœ Thần
Tưœ thần một nụ hôn môi
Nộp đơn tôi đã lâu rồi bơœi yêu
Bình minh buổi ấy run nhiều
Ngập ngừng sau rốt cũng liều cùng ai
Trời ơi mây tím từ ngày
Tâm hồn lữ thứ bị đày khổ sai
Uống trăm liều thuốc cũng hoài
Con tim ngu ngốc miệt mài bóng hương
Bao nhiêu lễ nghĩa lạc đường
Keœ say đời tỉnh một chàng khó ưa
Nỗi lòng sao kể cho vừa
Ôm ngay chữ ghét để ngừa tim yêu
Mùa thu aœm đạm mỗi chiều
Sao nghe lá rụng mà nhiều vấn vương
Mùa xuân người đón xuân sang
Bên nhau mà cứ ngỡ ngàng kể sao"
Em giờ như cánh hoa đào
Đang mùa nên nơœ ai nào chaœ khen
Nếu đời chẳng có chữ ghen
Thì tôi chaœ phaœi dùng men quên đời
Rượu vào tâm trí chơi vơi
Tươœng đâu quên hết nhưng rồi tỉnh ra
Con tim in sẵn dáng ngà
Nụ cười tiếng nói như là tự nhiên
Biết rằng mình chẳng có duyên
Vì yêu nên vẫn đi ghiền vu vơ
Để cho thể xác dật dờ
Nụ hôn có sẵn nguy cơ tưœ thần
Hiệp Lữ