Bạn,
Theo báo quốc nội, việc làm cho sinh viên sau khi ra trường hiện đang là một vấn đề rất nan giải, chưa có biện pháp giải quyết hữu hiệu. Một thực tế trớ trêu hiện nay: người có bằng cấp, năng lực thật sự được đào tạo trong môi trường giáo dục tốt nhưng lại không có điều kiện xin việc, phải sống lây lất qua ngày với những công việc không cần đào tạo chuyên nghiệp. Báo CA Sài Gòn ghi nhận thực trạng này qua 1 trường hợp như sau.
V.K là sinh viên vừa tốt nghiệp cử nhân năm 2003 của trường Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn. K học ngành xã hội nên khi ra trường đã ý thức được sự khó khăn trong việc lăn lộn để tìm một việc làm đúng với ngành học của mình chứ chưa nói đến ước muốn thu nhập cao, xứng đáng với công sức của bản thân và gia đình sau 4 năm đèn sách. Cầm tấm bằng cử nhân loại khá chạy đôn chạy đáo khắp các trung tâm giới thiệu việc làm nhưng không có kết quả vì nhiều lý do: không có hộ khẩu tại thành phố, không có kinh nghiệm, không có phương tiện..., một năm trôi qua K vẫn chưa có việc làm ổn định mà chỉ kinh qua các việc như nhân viên phục vụ nhà hàng, tiếp thị mỹ phẩm, xà bông... và đêm đêm vẫn làm nghề đấm bóp dạo đã theo từ hồi năm thứ 3 đại học.
Sự kiên nhẫn của K chỉ với ước nguyện duy nhất là trong tương lai sẽ có một việc làm ổn định đúng ngành học ở TPSG. Nhưng may mắn vẫn không đến, hai năm trời trôi qua vẫn là một cử nhân thất nghiệp, K xin được chỗ làm mới trong quán karaoke gia đình M.T trên đường Đinh Tiên Hoàng, Q. Bình Thạnh. Nói là karaoke gia đình nhưng thực chất lại là một trong những điểm hẹn nổi tiếng của dân lắc. Để xin được vào làm việc ở đây, đầu tiên K phải được sự giới thiệu của một người quen biết với ông chủ. Thay vì tấm bằng đại học phải cực khổ lắm mới có được thì hồ sơ của K được ghi với trình độ lớp 9, nghèo, bỏ học đi làm thuê. Theo K thì việc khai man lý lịch với trình độ thấp sẽ càng dễ xin vào làm ở đây bởi lẽ những nơi này chỉ cần người phục vụ trung thành, chịu thức đêm... Họ thuê người ít học vì đa số ít hiểu biết, dễ quản lý và không phải canh cánh chuyện tiết lộ thông tin cho pháp luật. Để tránh ánh mắt nghi kỵ của quản lý, những ngày đầu mới đến làm, mọi hoạt động đều phải hết sức kiêng khem, suốt ngày K chỉ quanh quẩn trong nhà hàng, có khách thì phục vụ, nếu không thì dọn dẹp vệ sinh; thậm chí để thủ vai người ít học, ít quan tâm đến tin tức thời sự, văn hóa, nhiều lúc thấy tờ báo mới cũng không dám đọc. K cam chịu làm việc như vậy cũng với hy vọng chờ đến một tương lai tốt đẹp hơn.
Bạn,
Báo CA viết tiếp: hiện mỗi năm có hàng chục ngàn sinh viên ra trường. Các thành phố lớn, là nơi tập trung lực lượng lao động này nhiều nhất và thực tế đang để lãng phí. Nhiều cử nhân, kỹ sư quyết tâm "bám trụ" ở các đô thị lớn để chờ cơ hội đã phải làm những việc như bồi bàn, xe ôm hàng đêm chở gái bán dâm, đấm bóp dạo, kép nhảy ở các vũ trường... sống lây lất, chán nản, mặc cảm không dám về quê là tình trạng chung của những người trước đó ít lâu đang ngồi trên giảng đường đại học.
Theo báo quốc nội, việc làm cho sinh viên sau khi ra trường hiện đang là một vấn đề rất nan giải, chưa có biện pháp giải quyết hữu hiệu. Một thực tế trớ trêu hiện nay: người có bằng cấp, năng lực thật sự được đào tạo trong môi trường giáo dục tốt nhưng lại không có điều kiện xin việc, phải sống lây lất qua ngày với những công việc không cần đào tạo chuyên nghiệp. Báo CA Sài Gòn ghi nhận thực trạng này qua 1 trường hợp như sau.
V.K là sinh viên vừa tốt nghiệp cử nhân năm 2003 của trường Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn. K học ngành xã hội nên khi ra trường đã ý thức được sự khó khăn trong việc lăn lộn để tìm một việc làm đúng với ngành học của mình chứ chưa nói đến ước muốn thu nhập cao, xứng đáng với công sức của bản thân và gia đình sau 4 năm đèn sách. Cầm tấm bằng cử nhân loại khá chạy đôn chạy đáo khắp các trung tâm giới thiệu việc làm nhưng không có kết quả vì nhiều lý do: không có hộ khẩu tại thành phố, không có kinh nghiệm, không có phương tiện..., một năm trôi qua K vẫn chưa có việc làm ổn định mà chỉ kinh qua các việc như nhân viên phục vụ nhà hàng, tiếp thị mỹ phẩm, xà bông... và đêm đêm vẫn làm nghề đấm bóp dạo đã theo từ hồi năm thứ 3 đại học.
Sự kiên nhẫn của K chỉ với ước nguyện duy nhất là trong tương lai sẽ có một việc làm ổn định đúng ngành học ở TPSG. Nhưng may mắn vẫn không đến, hai năm trời trôi qua vẫn là một cử nhân thất nghiệp, K xin được chỗ làm mới trong quán karaoke gia đình M.T trên đường Đinh Tiên Hoàng, Q. Bình Thạnh. Nói là karaoke gia đình nhưng thực chất lại là một trong những điểm hẹn nổi tiếng của dân lắc. Để xin được vào làm việc ở đây, đầu tiên K phải được sự giới thiệu của một người quen biết với ông chủ. Thay vì tấm bằng đại học phải cực khổ lắm mới có được thì hồ sơ của K được ghi với trình độ lớp 9, nghèo, bỏ học đi làm thuê. Theo K thì việc khai man lý lịch với trình độ thấp sẽ càng dễ xin vào làm ở đây bởi lẽ những nơi này chỉ cần người phục vụ trung thành, chịu thức đêm... Họ thuê người ít học vì đa số ít hiểu biết, dễ quản lý và không phải canh cánh chuyện tiết lộ thông tin cho pháp luật. Để tránh ánh mắt nghi kỵ của quản lý, những ngày đầu mới đến làm, mọi hoạt động đều phải hết sức kiêng khem, suốt ngày K chỉ quanh quẩn trong nhà hàng, có khách thì phục vụ, nếu không thì dọn dẹp vệ sinh; thậm chí để thủ vai người ít học, ít quan tâm đến tin tức thời sự, văn hóa, nhiều lúc thấy tờ báo mới cũng không dám đọc. K cam chịu làm việc như vậy cũng với hy vọng chờ đến một tương lai tốt đẹp hơn.
Bạn,
Báo CA viết tiếp: hiện mỗi năm có hàng chục ngàn sinh viên ra trường. Các thành phố lớn, là nơi tập trung lực lượng lao động này nhiều nhất và thực tế đang để lãng phí. Nhiều cử nhân, kỹ sư quyết tâm "bám trụ" ở các đô thị lớn để chờ cơ hội đã phải làm những việc như bồi bàn, xe ôm hàng đêm chở gái bán dâm, đấm bóp dạo, kép nhảy ở các vũ trường... sống lây lất, chán nản, mặc cảm không dám về quê là tình trạng chung của những người trước đó ít lâu đang ngồi trên giảng đường đại học.
Gửi ý kiến của bạn