Tưng bừng xuân, tưng bừng Tết... Truyền thống dân tộc là ngày xuân, trong thời khắc chuyển mùa ai cũng hy vọng sẽ tới những ngày tốt đẹp tương lai. Có buồn lắm, cũng nhẫn cho qua... Cúng lễ xong, mới bàn chuyện giang hồ.
Truyền th6ng Sài Gòn lại thêm phố hoa Nguyễn Huệ... năm nay là Hàm Nghi, cũng là cận kề.
Báo Pháp Luật kể rằng vào đúng 19 giờ ngày 16-2 (28 tết), Đường hoa Hàm Nghi chính thức khai mạc mở cửa đón người dân TP vào tham quan và vui xuân.
Bản tin cho biết là hàng ngàn người dân TP đã đổ về đường hoa Hàm Nghi dự lễ khai mạc khiến cho khu vực này gần như bị tê liệt ngay sau khi kết thúc buổi lễ. “Biển người” đi du xuân phải toát mồ hôi nhích từng bước một để vào khu trung tâm đường hoa. Nhiều người không chen nổi đã phải tìm đường “thoát” ra ngoài và cho biết sẽ trở lại đường hoa trong ngày mai.
Báo Pháp Luật ghi thêm:
“Nhiều người dân đã phải trèo lên cửa sổ của các toà nhà bên cạnh đường hoa để nhìn cho rõ. Nhiều gia đình có trẻ em phải “vác” con trên vai để tránh bị dẫm đạp.”
Đường hoa là nhiều hoa... có lợi cho du lịch. Nhưng trong nhà, thường dân miền Bắc là vui xuân với hoa đào, hoa thủy tiên... còn miền Nam là hoa mai, hoa vạn thọ... Nói như thế, cũng là tùy địa phương dị biệt... Nơi đây, xin nói về hoa mai.
Triết lý chơi hoa cũng khác. Thí dụ, nhà thơ Đào Tấn cũng là nhà soạn các vở tuồng nổi tiếng của thế kỷ 19. Ngay trong tên hiệu đã ghi chữ mai vào để biểu lộ tác phong cao quý như hoa mai.
Tiểu sử phổ biến trên Tự điên bách khoa mở cho biết:
“Đào Tấn (1845 - 1907), tự là Chỉ Thúc, hiệu là Tô Giang và Mộng Mai, biệt hiệu là Tiểu Linh Phong Mai Tăng hoặc Mai Tăng, là một nhà soạn tuồng nổi tiếng Việt Nam. Ông được coi là ông tổ hát bội và là vị tổ thứ 2 trong 3 vị tổ nghề sân khấu Việt Nam (Phạm Thị Trân, Đào Tấn & Cao Văn Lầu). Ông là vị quan thanh liêm thời nhà Nguyễn, đã từng giữ chức vụ Tổng đốc An – Tĩnh (Nghệ An – Hà Tĩnh), Công Bộ Thượng thư...”
Một bậc trí thức khác cũng yêu thích hoa mai là Cao Bá Quát, một nhà thơ ngoại hạng.
Cao Bá Quát (1809 – 1855) là quốc sư của cuộc nổi dậy Mỹ Lương, và là một nhà thơ nổi danh ở giữa thế kỷ 19 trong lịch sử văn học Việt Nam.
Họ Cao có 2 câu thơ được nhớ nhất:
Thập tải luân giao cầu cô kiếm
Nhất sinh đê thủ bái mai hoa
Nghĩa là:
Mười năm xuôi ngược chốn giang hồ, để giao du đi tìm thanh kiếm cổ,
Suốt một đời chỉ biết cúi đầu chào trước hoa mai.
Gươm báu là tượng trưng cho phép thần xoay chuyển chế độ, để cứu dân.
Hoa mai là tấm lòng trong sạch của kẻ sĩ.
Một cành mai khác, cũng cho biết rằng bất kể những sóng gió trong đời, hoa mai rồi cũng sẽ nở lại.
Thiền sư Mãn Giác (1052-1096) có bài thơ ghi trong "Thiền Uyển Tập Anh" như sau:
Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão tòng đầu thượng lai
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.
Hòa Thượng Thích Thanh Từ dịch thơ:
Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa cười
Trước mắt việc đi mãi
Trên đầu, già đến rồi
Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua – sân trước – một cành mai.
Nơi đây, xin mượn hoa mai để gửi lời chúc xuân tới tất cả độc giả: hoa mai rồi sẽ nở.
Truyền th6ng Sài Gòn lại thêm phố hoa Nguyễn Huệ... năm nay là Hàm Nghi, cũng là cận kề.
Báo Pháp Luật kể rằng vào đúng 19 giờ ngày 16-2 (28 tết), Đường hoa Hàm Nghi chính thức khai mạc mở cửa đón người dân TP vào tham quan và vui xuân.
Bản tin cho biết là hàng ngàn người dân TP đã đổ về đường hoa Hàm Nghi dự lễ khai mạc khiến cho khu vực này gần như bị tê liệt ngay sau khi kết thúc buổi lễ. “Biển người” đi du xuân phải toát mồ hôi nhích từng bước một để vào khu trung tâm đường hoa. Nhiều người không chen nổi đã phải tìm đường “thoát” ra ngoài và cho biết sẽ trở lại đường hoa trong ngày mai.
Báo Pháp Luật ghi thêm:
“Nhiều người dân đã phải trèo lên cửa sổ của các toà nhà bên cạnh đường hoa để nhìn cho rõ. Nhiều gia đình có trẻ em phải “vác” con trên vai để tránh bị dẫm đạp.”
Đường hoa là nhiều hoa... có lợi cho du lịch. Nhưng trong nhà, thường dân miền Bắc là vui xuân với hoa đào, hoa thủy tiên... còn miền Nam là hoa mai, hoa vạn thọ... Nói như thế, cũng là tùy địa phương dị biệt... Nơi đây, xin nói về hoa mai.
Triết lý chơi hoa cũng khác. Thí dụ, nhà thơ Đào Tấn cũng là nhà soạn các vở tuồng nổi tiếng của thế kỷ 19. Ngay trong tên hiệu đã ghi chữ mai vào để biểu lộ tác phong cao quý như hoa mai.
Tiểu sử phổ biến trên Tự điên bách khoa mở cho biết:
“Đào Tấn (1845 - 1907), tự là Chỉ Thúc, hiệu là Tô Giang và Mộng Mai, biệt hiệu là Tiểu Linh Phong Mai Tăng hoặc Mai Tăng, là một nhà soạn tuồng nổi tiếng Việt Nam. Ông được coi là ông tổ hát bội và là vị tổ thứ 2 trong 3 vị tổ nghề sân khấu Việt Nam (Phạm Thị Trân, Đào Tấn & Cao Văn Lầu). Ông là vị quan thanh liêm thời nhà Nguyễn, đã từng giữ chức vụ Tổng đốc An – Tĩnh (Nghệ An – Hà Tĩnh), Công Bộ Thượng thư...”
Một bậc trí thức khác cũng yêu thích hoa mai là Cao Bá Quát, một nhà thơ ngoại hạng.
Cao Bá Quát (1809 – 1855) là quốc sư của cuộc nổi dậy Mỹ Lương, và là một nhà thơ nổi danh ở giữa thế kỷ 19 trong lịch sử văn học Việt Nam.
Họ Cao có 2 câu thơ được nhớ nhất:
Thập tải luân giao cầu cô kiếm
Nhất sinh đê thủ bái mai hoa
Nghĩa là:
Mười năm xuôi ngược chốn giang hồ, để giao du đi tìm thanh kiếm cổ,
Suốt một đời chỉ biết cúi đầu chào trước hoa mai.
Gươm báu là tượng trưng cho phép thần xoay chuyển chế độ, để cứu dân.
Hoa mai là tấm lòng trong sạch của kẻ sĩ.
Một cành mai khác, cũng cho biết rằng bất kể những sóng gió trong đời, hoa mai rồi cũng sẽ nở lại.
Thiền sư Mãn Giác (1052-1096) có bài thơ ghi trong "Thiền Uyển Tập Anh" như sau:
Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão tòng đầu thượng lai
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.
Hòa Thượng Thích Thanh Từ dịch thơ:
Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa cười
Trước mắt việc đi mãi
Trên đầu, già đến rồi
Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua – sân trước – một cành mai.
Nơi đây, xin mượn hoa mai để gửi lời chúc xuân tới tất cả độc giả: hoa mai rồi sẽ nở.
Gửi ý kiến của bạn