Hôm nay,  

Chánh Án Nguyễn Trọng Nho: Về Giáo Dục Với Dân Thiểu Số

12/21/200600:00:00(View: 5431)

Chánh Án Nguyễn Trọng Nho: Về Giáo Dục Với Dân Thiểu Số

Lễ tuyên thệ cho ông Andrew Nguyễn, tân ủy viên Hội Đồng Giáo Dục học khu Westminster.

Trong cuộc bầu cử rất sôi nổi vừa qua tại Westminster, anh Andrew Nguyễn đã đắc cử cùng với hai người bạn của anh vào chức Ủy viên Hội Đồng Giáo Dục Học khu Westminster. Theo lời yêu cầu của Andrew Nguyễn và của học khu, Chánh Án Nguyễn Trọng Nho đã làm lễ tuyên thệ cho anh trong ngày lễ nhậm chức vào tối thứ năm 14 tháng 12 vừa qua.

Buổi lễ đã diễn ra trước một cử tọa chật trong hội trường chỉ có chừng độ 10 tới 15 người Việt còn toàn là người Mỹ. Bà Xử Lý Thường Vụ Tổng Giám Đốc Học khu đã mời Chánh Án Nguyễn Trọng Nho lên nói cảm tưởng của ông trong ngày lễ.

Sau đây là nguyên văn bản dịch phần phát biểu cảm tưởng của Chánh Án Nguyễn Trọng Nho:

Kính thưa Bà Tổng Giám Đốc Học khu.

Kính thưa quí vị ủy viên Hội Đồng Giáo Dục.

Kính thưa quí vị giáo chức, quí vị nhân viên giáo dục các cấp, quí vị phụ huynh, và quí vị thân nhân của các tân ủy viên.

Tôi rất vui có mặt ở đây tôí hôm nay để làm lễ tuyên thệ nhậm chức cho ông Andrew Nguyễn, và cũng để chứng kiến lễ tuyên thệ cuả hai người bạn của ông cũng vừa đắc cử vaò chức vụ ủy viên Hội Đồng Giáo Dục học khu Westminster. Tôi càng vui hơn khi thâý ông Andrew Nguyễn và tôi đã có cùng một qúa khứ. Cũng như ông, khi tới Hoa Kỳ tôí đã làm lao động, quét dọn, lau chùi nhà cửa trươc khi làm Chánh Án ngaỳ hôm nay. Tôi ước gì ông ta là người họ hàng với tôi. Rất tiếc chúng tôi không có được liên hệ đó.

Thưa quí vị.

Rất ít người hiểu rõ được vai trò quan trọng của các Hội Đồng Giáo Dục và của các giaó chức cũng như nhân viên trong ngành giáo dục. Ủy viên Giáo Dục không được hưởng những quyền lơị chính trị và tài chánh nhiêù như các hôị viên Hội Đồng thành phố, hay các chức vụ công cử khác. Họ không đươc phụ cấp xe hơi, không có nhiều thư ký hay nhân viên giúp đỡ. Thế nhưng những việc làm của họ thì có ảnh hưởng lớn và xâu rộng tới đời sống của xã hội.

Tôi mời qúi vị hãy cùng tôi đi ngược giòng lịch sử để thâý rõ ảnh hưởng lớn lao của họ. Năm 1896 Toà Án Tối Cao Pháp Viện của Hoa Kỳ trong vụ án Plessy v. Ferguson (May 18, 1896) đã tuyên xử rằng quan niệm "Phân Chia Nhưng Bình Đẳng" ("Separate but Equal") là hợp hiến. Hậu quả thực tế cuả quyết định vô cùng quan trọng naỳ là sự duy trì trong "một quốc gia" của chúng ta "hai xã hội" có hoạt động riêng biệt, xã hôi người da đen và xã hội người da trắng. Theo quyết định đó thì, nêú như có trường học, có các cơ quan giáo dục, có những vòi uống nước, có xe lưả cho các sắc dân khác nhau - mặc dù những lợi ích đó được xếp đặt riêng cách cho người da trắng và sắc dân thiêủ số da đen - thì không có điều gì sai phạm đến hiến pháp. 

Gần 60 năm sau, Tối Cao Pháp Viện của Hoa Kỳ đã hủy bỏ quyết định Plessy v. Ferguson cuả mình trước đó, chấm dứt thời đại "Phân Chia Nhưng Bình Đẳng" ("Separate but Equal") với một quyết định mới trong vụ án mang tên Brown v. Board of Education of Topeka, Kansas. 374 US 483 (May 17, 1954).

Quyết định Brown v. Board of Education đã đưa quốc gia chúng ta đi trên một sinh lộ mới để cho tất cả công dân cuả quốc gia vĩ đại này được cùng tham gia trọn vẹn và bình đẳng, được phục vụ bình đẳng, được hưởng các quyền lợi trong xã hội này bình đẳng và trọn vẹn như nhau.

Có lẽ đa số chúng ta đều đã nghe và hay biết ít nhiều về các án lệnh quan trọng đó.

Thế nhưng chắc ít người biết đươc rằng 7 năm trước khi Brown v. Board of Education được ban bố, thành phố Westminster đã đi vào lịch sử với vụ án Mendez v. Westminster School District (9th Cir. 1947).  Vụ án Mendez này bắt nguồn từ viêc một người đàn bà có tên là Soledad Vidaurri tìm cách ghi tên học cho các con bà và con của ông bà Gonzalo và Felecitas Mendez là anh và chị dâu cuả bà vaò học taị trường tiểu học có tên là Trường ở Đường số 17 (The 17th Street School). Gia đình Mendez đã dọn nhà từ một nơi khác đến Westminster sau khi mua 40 mẫu đất của người dân Á Châu lúc đó không đươc quyền sở hưu đất tại California.  Những người có thẩm quyền tai khu hoc chính lúc đó đã cho bà Soledad biết là các con của chính bà sẽ đươc ghi danh học tại trường này, nhưng các cháu cuả bà thì không được. Các con cuả bà có tên không có vẻ  "Mễ" và có làn da nhạt, còn các cháu cuả bà thì có tên rất là "Mễ" với làn da khá đậm mầu.

Toà Phá án liên bang cuả Khu Vực Tư Pháp Liên Bang số 9 (9th Circuit Court of Appeals) phán quyết rằng, các học khu Westminster, Garden Grove, Santa Ana, và El Modena trong quận Cam đã cố tình một cách có hệ thống để phân cách các học sinh người Mỹ gốc Mễ dựa trên tên và mâù da cuả các học sinh này. Toà Phá án đã tuyên phán rằng hành động này của các học khu đã vi phạm hiến pháp Hoa Kỳ và ra lệnh đình chỉ các hành động đó.

Thưa qúi vị.

Ngaỳ hôm nay chúng ta sống trong một thành phố Westminster khác hẳn, với rất nhiều sắc tộc, mâù da, văn hoá, phong tục khác nhau. Mỗi buổi trưa chúng ta có thể đi ăn Phở hay bánh cuốn Việt Nam, món Mễ Tamales hay Enchiladas, món Ý Pasta, món Mỹ Steak hay Hamburger tuyệt hảo, hay món Đại Hàn BBQ. 

Cuối tuần chúng ta có thể đi dự thánh lễ tại các nhà thờ Công Giaó, Tin Lành Baptist, Lutheran, các Chùa Phật Giaó, hay các nơi thờ phượng cuả Do Thaí Giáo chẳng hạn. Tất cả đều có mặt tại khu vực Westminster này.

Chúng ta đã hoà trộn với nhau, đã làm việc chung với nhau, đã sống cùng nhau. Chúng ta đã nuôi dưõng cùng những hy vọng có được một đời sống tốt đẹp hơn cho tất cả mỗi người chúng ta. Chúng ta đã chia xẻ nhưng giấc mơ chung để xây dựng một tương lai tươi sáng hơn cho con cháu chúng ta. Chúng ta đã nhìn nhau như những ngươi anh chị em. Chúng ta cảm nhận được sự ràng buộc bởi một nghiã vụ chung là phục vụ cho lợi ích chung của thành phố, quận hạt, tiểu bang và quốc gia chung của chúng ta.

Chúng ta cùng hiêủ rằng nếu chúng ta tìm cách để đoàn kết chúng ta sẽ có thể đạt tới những công trình vĩ đại hơn nữa cho chính chúng ta và cho nước Mỹ mà chúng ta yêu quí và tôn trọng.

Thưa qúi vị:

Ngày hôm nay, chúng ta đánh dấu một bước tiến nhỏ nhưng rất đặc biệt: Đó là sự có mặt cuả một người Mỹ gốc Việt, ông Andrew Nguyễn, trong Hội Đồng Giáo Dục Westminster. Mặc dù chúng ta có cái tên có dấu ghệch nối liền (Vietnamese-American hay Mexican-American chẳng hạn) nhưng chúng ta không bao giờ quên rằng đây là xứ xở của chúng ta, đây là cộng đồng cuả chúng ta và không có gì chia cách, phân biệt được chúng ta. Tất cả chúng ta đều là "người Mỹ".

Với suy nghĩ đó, tôi xin được một lần nưã chúc mừng ông Andew Nguyễn và hai đồng nghiệp vừa đắc cử. Ước mong qúi vị sẽ chung vai phục vụ trong tinh thần đòan kết với các hội viên trong Hội Đồng Giáo Dục Westminster.

Tương lai con cháu chúng ta nằm trong tay qúi vị. Tương lai cuả cộng đồng chúng ta nằm trong tay qúi vị.

Xin cảm ơn qúi vị.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Tỉ lệ chấp thuận Tổng Thống Trump suy giảm đáng kể- Trump làm kinh tế tồi tệ hơn- Đa số dân Mỹ phản đối việc cắt giảm các chương trình xã hội bao gồm Medicaid - Trong trận tái đấu giả định năm 2024, Kamala Harris dẫn trước Donald Trump.
Kể từ khi chính thức đóng cửa vào năm 1963, nhà tù Alcatraz đã trở thành một phần huyền thoại của nước Mỹ. Tọa lạc trên một hòn đảo ngoài khơi California, nơi này từng là nhà tù liên bang nổi tiếng với danh xưng “không thể vượt ngục” – bốn bề là biển cả, vừa lạnh thấu xương vừa nhiều sóng dữ. Alcatraz từng giam giữ những tên tội phạm khét tiếng nhất Hoa Kỳ, từ Al “Scarface” Capone đến George “Machine Gun” Kelly.
Trước khi trở thành Chủ tịch Ủy ban Quốc gia Đảng Dân chủ (Democratic National Committee, DNC), Ken Martin đã dành cả đời làm việc trong đảng, qua mọi cấp độ – từ cơ sở đến trung ương. Chặng đường ấy bắt đầu với một người mà Martin luôn kính trọng: cố TNS Paul Wellstone – một chính khách cấp tiến, luôn kiên định với các lập trường táo bạo như việc phản đối cuộc chiến tại Iraq, điều từng khiến ông đối đầu với nhiều nhân vật quyền lực.
Từng là trụ cột vững chãi của hệ thống tài chánh toàn cầu, đô la Mỹ (MK, USD) nay lại khiến thị trường lo sợ. Từ khi đạt mức cao hồi giữa tháng 1, giá trị “đồng bạc xanh” của Hoa Kỳ đã lao dốc hơn 9% so với các đồng tiền mạnh khác. Điều đáng lo ngại hơn cả, là gần phân nửa đà sụt giảm này chỉ diễn ra sau ngày 1 tháng 4, dù lợi suất trái phiếu kho bạc Mỹ kỳ hạn 10 năm lại tăng nhẹ 0.2%.
Không những sản lượng kinh tế suy thoái, thị trường chứng khoán cũng đã giảm mạnh. Niềm tin của người tiêu dùng đã hạ xuống mức thấp nhất kể từ khi đại dịch COVID-19.
Trước khi trở thành Chủ tịch Ủy ban Quốc gia Đảng Dân chủ (Democratic National Committee, DNC), Ken Martin đã dành cả đời làm việc trong đảng, qua mọi cấp độ – từ cơ sở đến trung ương. Chặng đường ấy bắt đầu với một người mà Martin luôn kính trọng: cố TNS Paul Wellstone – một chính khách cấp tiến, luôn kiên định với các lập trường táo bạo như việc phản đối cuộc chiến tại Iraq, điều từng khiến ông đối đầu với nhiều nhân vật quyền lực.
Hoa Kỳ từ trước đến nay vẫn luôn có một mối quan hệ phức tạp với người di dân và tị nạn, mặc cho một phần trong huyền thoại quốc gia luôn khắc họa chúng ta là một xứ sở của những người mới đến. Trong huyền thoại đó, họ — những người di dân — là một phần của chúng ta. Song song với điều đó, nước Mỹ cũng từng nhiều lần trải qua những cơn bùng phát dữ dội của tâm lý bài ngoại.
Trong buổi nói chuyện tại Economic Club of Chicago cách đây hai ngày, Chủ Tịch Jerome Powell của Cục Dự Trữ Liên Bang (Federal Reserve) đã cảnh báo rằng các khoản thuế nhập cảng có phạm vi và quy mô rộng lớn mà Tổng Thống Trump đang theo đuổi rất có thể sẽ dẫn đến lạm phát cao hơn và tăng trưởng chậm hơn so với dự kiến ​​ban đầu – Tình trạng này gọi là TRÌ TRỆ LẠM PHÁT (stagflation).
Khi ngồi vào chiếc ghế tổng thống Mỹ, 100 ngày làm việc đầu tiên là biểu hiện để được đánh giá những xu hướng và mục tiêu trong bốn năm tại nhiệm. Sự tích này bắt đầu từ tổng thống thứ 47, Franklin D. Roosevelt (nhiệm kỳ đầu tiên 1933). “Ông đã hứa sẽ thực hiện những cải cách lớn trong 100 ngày đầu tiên làm tổng thống Hoa Kỳ trong bối cảnh cuộc Đại suy thoái. Sau khi ông đưa ra nhiều chính sách quan trọng trong giai đoạn đó, các sự kiện của "100 ngày đầu tiên" đã trở thành tiêu chuẩn chung để đánh giá các tổng thống tương lai trong nền chính trị Hoa Kỳ.” (Wikipedia.) Nhiệm kỳ đầu tiên của ông Trump, năm 2016-2020, Wikipedia viết “Donald Trump đã đưa ra một loạt các lời hứa trong 100 ngày đầu tiên của nhiệm kỳ tổng thống đầu tiên của mình, bắt đầu vào năm 2017. Trump đã phải vật lộn để thực hiện nhiều lời hứa trong số này do sự phản đối của Đảng Dân chủ và đấu đá nội bộ giữa Đảng Cộng hòa tại Quốc hội, mặc dù ông đã bác bỏ chuẩn mực "100 ngày đầu tiên" là một cột mốc nhân tạo
Chính quyền Trump vào đầu tuần, thứ Hai (17/3), đã đẩy mạnh nỗ lực đóng cửa Viện Hòa Bình Hoa Kỳ (U.S. Institute of Peace, USIP) – một tổ chức nghiên cứu chính sách được Quốc hội Hoa Kỳ bảo trợ, dẫn đến cuộc đối đầu đầy căng thẳng giữa lực lượng cảnh sát liên bang và các thành viên hội đồng quản trị của tổ chức này. Năm thành viên hội đồng quản trị của tổ chức này đã đệ đơn kiện vào thứ Ba, ngày 19/03, cáo buộc họ đã bị sa thải bất hợp pháp khỏi vị trí của mình. Họ kêu gọi phục chức cho họ, cũng như chấm dứt nỗ lực giải thể viện của chính quyền Trump.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.