Hôm nay,  

Dân Chủ Sẽ Lấy Bạch Ốc 2008

12/17/200600:00:00(View: 6591)

Ra Chiêu Chống Toàn Cầu Hóa: Dân Chủ Sẽ Lấy Bạch Ốc 2008

Chủ nghĩa toàn cầu hóa kinh tế đã được những kinh tế gia, học giả hết lòng ca ngợi rất nhiều năm. Lợi đâu chưa thấy, thực tế  phũ phàng đã rõ ràng ở Mỹ: người lao động Mỹ được trả lương cao nhứt thế giới ngày càng mất việc, việc làm Mỹ ngày càng chảy máu ra ngoại quốc, và lương người lao động căn bản cũng như thâm niên rất lâu không tăng. Mấy năm nay đồng lương của người lao động gần như giậm chân tại chỗ.

Phân tích gia kinh tế Phyllis Schlafly của tuần báo  Business Week trong tin phân tích, cảnh báo Đảng Dân Chủ đã đánh bại Cộng Hòa trong mùa bầu cử  giữa nhiệm kỳ tổng thống  tháng 11 năm 2006, chiếm quyền đa số  ở  lưỡng viện Quốc Hội, đang gài trận đồ để đánh bại Cộng Hòa một lần nữa trong mùa bầu cử 2008.

Mũi tên tấn công sẽ là đồng lương của người lao động Mỹ.  Mục tiêu bắn vào là những nhà tài phiệt đã vận dụng và biến đảng Cộng Hóa thành đảng của tài phiệt, dân nhà giàu, dùng sách lược kinh tế toàn cầu hóa để mưu lợi lớn cho giai cấp tài phiệt như Phó TT Cheney trên sự thiệt hại của người lao động Mỹ.

Ngay sau khi làm chủ được Quốc Hội, đảng Dân Chủ đã lập kế hoạch hành quân và chuẩn bị tấn công tham dò. Chủ tịch Hạ Viện, Nữ DB Nancy Pelosi (Dân Chủ, CA) đã tuyên chiến. Ai muốn tăng lương cho người lao động Mỹ phải đương đầu với Con Voi [biểu tượng của Đảng  Cộng Hòa] đang đứng trong phòng của Nhà Trắng kia, nó là biểu tượng là hiện thân của kinh tế toàn cầu.

Dười cái nhìn cổ điển kinh tế Mỹ đang phồn thịnh, nếu xét theo những  tiêu chuẩn kinh tế truyền thống.  Thất nghiệm thấp, lạm phát thấp, lãi suất thấp, thị trường chứng khoán, nhà đất cao, hàng hóa dư thừa giá rẻ.

Nhưng kinh tế Mỹ là của người Mỹ, do người Mỹ, vì người Mỹ chớ  không phải vì thiên hạ. Dưới cái nhìn vì dân của kinh tế, đồng lương của người lao động Mỹ bị hạ hay giậm chân một chỗ trong nhiều năm qua. Nguyên do là do nguồn nhân lực rẻ do chánh phủ các nước ấy kềm giá và hàng hóa Á Châu rẻ cướp việc người Mỹ và làm đồng lương người Mỹ không tăng.

Người lao động Mỹ không được hưởng gì từ phát minh mà Mỹ đã đầu tư bạc tỷ  vào. An Độ và CSTQ đã thu hút các đại công ty Mỹ lợi dụng nhân công rẻ  nhơn công rẻ đã đem khoa học kỹ thuật cao của Mỹ để sản xuất ở ngoại quốc qua con đường toàn cầu hóa kinh tế.  

Trong cuộc bầu cử 2006, Đảng Dân chủ đã đánh bại Cộng Hòa vì đã làm cho giai cấp trung lưu Mỹ thấy và hiểu kinh tế toàn cầu có nghĩa là tự do di chuyển lao động, hàng hóa qua biên giới các nước-đó là kẻ thù của người lao động Mỹ được trả lương cao nhứt hoàn cầu .  Với mức lương cao đó, người lao động Mỹ không thể nào cạnh tranh kiếm việc ở ngoại quốc và giữ việc làm Mỹ trong biên giới Mỹ.

Người lao động, thành phần trung lưu xương sống của nền kinh tế Mỹ đã trả lời qua  lá phiếu tạo nên sự đắc cử của những dân biểu nghị sĩ  Dân Chủ Mỹ. Sherrod Brown, hạ TNS Mike DeWine, Cộng Hòa ở Ohio, nhờ lời hứa: "Tại Thượng viện Mỹ, tôi sẽ sửa sai chủ thuyết kinh tế toàn cầu, yểm trợ những công ty tạo việc làm cho người Mỹ ở nước nhà  Mỹ". Truyền đơn của  Bob Casey, dùng đánh bại TNS. Rick Santorum, Cộng Hòa ở Pennsylvania, tập chú vào việc   chống đối các luật lệ kinh tế tự do bất công như  CAFTA đã làm cho người lao động Mỹ quá thiệt hại. Jim Webb, giành được ghế TNS của George Allen, (Cộng Hòa -Va)  nhờ  khai thác đề tài tiêu biểu  qua lời tuyên bố "Tầng lớp trung lưu tiếp tục vắt cạn kiệt  vì tiền lương ngưng đọng và vật giá gia tăng…Chúng tôi phải cứu xét lại chính sách thuế khóa và kinh tế để kinh tế tự do phải là kinh tế công bình. Ben Cardin, đắc cử vào Thương Viện khi ra mắt dân chúng ở  Maryland, tuyên hứa, "Tôi sẽ sớm nạp dự luật qui định việc phục hồi lại chính sách công bằng thuế khóa quốc tế để tránh  cho người lao động Mỹ không bị kỳ thị."  Còn Robert Reich, Bộ Trưởng Lao động thời TT Clinton hiện  là giáo sư ĐH Berkeley ở California hỏi, "Mỹ còn phải tiếp tục tài trợ cho cả thế giới bao lâu nữa"" qua con đường kinh tế tự do toàn cầu.

Theo phân tích của Phyllis Schlafly của tuần báo  Business Week, Đảng Dân Chủ có rất nhiều văn hoa, lời hay ý đẹp để  chống kinh tế toàn cầu nhưng  thực sự chưa có giải pháp. Có một vài đề nghị  giải quyết rời rạc nhưng chưa có một giải pháp  có hệ thống gỡ những tác động kinh tế toàn cầu do Cộng Hòa gây ra cho người lao động và tầng lớp trung lưu Mỹ.

Đảng  Cộng  Hòa sẽ giành lại được quyền làm chủ Quốc Hội năm 2008 nếu tìm ra được giải pháp có qui cũ. Tự nhiên đó là giải pháp thiết thực, khả thi mà tầng lớp trung lưu Mỹ có thể tin  và chấp nhận được. Chớ không phải những tiên đoán, hứa hẹn suông như TT Bush hứa ở đâu người dân nổi lên vì tự do, Mỹ sẽ đứng bên cạnh nhưng lại hành động đi với chế độ CS Hà nội đang đàn áp chính nhân dân của mình, hy sinh những nguyên tắc dân chủ lịch sử, truyền thống vì quyền lợi kinh tế của các tài phiệt và đại công ty đa quốc.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Tỉ lệ chấp thuận Tổng Thống Trump suy giảm đáng kể- Trump làm kinh tế tồi tệ hơn- Đa số dân Mỹ phản đối việc cắt giảm các chương trình xã hội bao gồm Medicaid - Trong trận tái đấu giả định năm 2024, Kamala Harris dẫn trước Donald Trump.
Kể từ khi chính thức đóng cửa vào năm 1963, nhà tù Alcatraz đã trở thành một phần huyền thoại của nước Mỹ. Tọa lạc trên một hòn đảo ngoài khơi California, nơi này từng là nhà tù liên bang nổi tiếng với danh xưng “không thể vượt ngục” – bốn bề là biển cả, vừa lạnh thấu xương vừa nhiều sóng dữ. Alcatraz từng giam giữ những tên tội phạm khét tiếng nhất Hoa Kỳ, từ Al “Scarface” Capone đến George “Machine Gun” Kelly.
Trước khi trở thành Chủ tịch Ủy ban Quốc gia Đảng Dân chủ (Democratic National Committee, DNC), Ken Martin đã dành cả đời làm việc trong đảng, qua mọi cấp độ – từ cơ sở đến trung ương. Chặng đường ấy bắt đầu với một người mà Martin luôn kính trọng: cố TNS Paul Wellstone – một chính khách cấp tiến, luôn kiên định với các lập trường táo bạo như việc phản đối cuộc chiến tại Iraq, điều từng khiến ông đối đầu với nhiều nhân vật quyền lực.
Từng là trụ cột vững chãi của hệ thống tài chánh toàn cầu, đô la Mỹ (MK, USD) nay lại khiến thị trường lo sợ. Từ khi đạt mức cao hồi giữa tháng 1, giá trị “đồng bạc xanh” của Hoa Kỳ đã lao dốc hơn 9% so với các đồng tiền mạnh khác. Điều đáng lo ngại hơn cả, là gần phân nửa đà sụt giảm này chỉ diễn ra sau ngày 1 tháng 4, dù lợi suất trái phiếu kho bạc Mỹ kỳ hạn 10 năm lại tăng nhẹ 0.2%.
Không những sản lượng kinh tế suy thoái, thị trường chứng khoán cũng đã giảm mạnh. Niềm tin của người tiêu dùng đã hạ xuống mức thấp nhất kể từ khi đại dịch COVID-19.
Trước khi trở thành Chủ tịch Ủy ban Quốc gia Đảng Dân chủ (Democratic National Committee, DNC), Ken Martin đã dành cả đời làm việc trong đảng, qua mọi cấp độ – từ cơ sở đến trung ương. Chặng đường ấy bắt đầu với một người mà Martin luôn kính trọng: cố TNS Paul Wellstone – một chính khách cấp tiến, luôn kiên định với các lập trường táo bạo như việc phản đối cuộc chiến tại Iraq, điều từng khiến ông đối đầu với nhiều nhân vật quyền lực.
Hoa Kỳ từ trước đến nay vẫn luôn có một mối quan hệ phức tạp với người di dân và tị nạn, mặc cho một phần trong huyền thoại quốc gia luôn khắc họa chúng ta là một xứ sở của những người mới đến. Trong huyền thoại đó, họ — những người di dân — là một phần của chúng ta. Song song với điều đó, nước Mỹ cũng từng nhiều lần trải qua những cơn bùng phát dữ dội của tâm lý bài ngoại.
Trong buổi nói chuyện tại Economic Club of Chicago cách đây hai ngày, Chủ Tịch Jerome Powell của Cục Dự Trữ Liên Bang (Federal Reserve) đã cảnh báo rằng các khoản thuế nhập cảng có phạm vi và quy mô rộng lớn mà Tổng Thống Trump đang theo đuổi rất có thể sẽ dẫn đến lạm phát cao hơn và tăng trưởng chậm hơn so với dự kiến ​​ban đầu – Tình trạng này gọi là TRÌ TRỆ LẠM PHÁT (stagflation).
Khi ngồi vào chiếc ghế tổng thống Mỹ, 100 ngày làm việc đầu tiên là biểu hiện để được đánh giá những xu hướng và mục tiêu trong bốn năm tại nhiệm. Sự tích này bắt đầu từ tổng thống thứ 47, Franklin D. Roosevelt (nhiệm kỳ đầu tiên 1933). “Ông đã hứa sẽ thực hiện những cải cách lớn trong 100 ngày đầu tiên làm tổng thống Hoa Kỳ trong bối cảnh cuộc Đại suy thoái. Sau khi ông đưa ra nhiều chính sách quan trọng trong giai đoạn đó, các sự kiện của "100 ngày đầu tiên" đã trở thành tiêu chuẩn chung để đánh giá các tổng thống tương lai trong nền chính trị Hoa Kỳ.” (Wikipedia.) Nhiệm kỳ đầu tiên của ông Trump, năm 2016-2020, Wikipedia viết “Donald Trump đã đưa ra một loạt các lời hứa trong 100 ngày đầu tiên của nhiệm kỳ tổng thống đầu tiên của mình, bắt đầu vào năm 2017. Trump đã phải vật lộn để thực hiện nhiều lời hứa trong số này do sự phản đối của Đảng Dân chủ và đấu đá nội bộ giữa Đảng Cộng hòa tại Quốc hội, mặc dù ông đã bác bỏ chuẩn mực "100 ngày đầu tiên" là một cột mốc nhân tạo
Chính quyền Trump vào đầu tuần, thứ Hai (17/3), đã đẩy mạnh nỗ lực đóng cửa Viện Hòa Bình Hoa Kỳ (U.S. Institute of Peace, USIP) – một tổ chức nghiên cứu chính sách được Quốc hội Hoa Kỳ bảo trợ, dẫn đến cuộc đối đầu đầy căng thẳng giữa lực lượng cảnh sát liên bang và các thành viên hội đồng quản trị của tổ chức này. Năm thành viên hội đồng quản trị của tổ chức này đã đệ đơn kiện vào thứ Ba, ngày 19/03, cáo buộc họ đã bị sa thải bất hợp pháp khỏi vị trí của mình. Họ kêu gọi phục chức cho họ, cũng như chấm dứt nỗ lực giải thể viện của chính quyền Trump.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.