Bìa sách “Đường Tự Do, Saigon”
Lần đầu tiên, ‘Đường Tự Do, Saigon’ trường thiên tiểu thuyết của Nhã Ca được ấn hành thành sách. Sau hơn 40 tác phẩm đã xuất bản, đây là bộ sách “nặng ký” nhất của Nhã Ca: 4 cuốn, 2, 560 trang.
Tiểu thuyết ‘Đường Tự Do, Saigon’ đã đăng tải trên Việt Báo liên tục hơn 10 năm, từ 1993 tới 2003. Sau hai năm sửa chữa, thêm bớt, tác phẩm được sắp xếp thành bộ truyện gồm 4 cuốn. mỗi cuốn 640 trang, có cốt truyện riêng, nhân vật riêng, tình tiết riêng. Tất cả hợp lại thành một trường thiên tiểu thuyết viết về những nhân vật và khung cảnh khác thường của Saigon đổi đời sau 1975.
Sách ‘Đường Tự Do Saigon’ cuốn đầu tiên 640 trang, ấn phí 24 mỹ kim, hiện đã phát hành khắp nơi. Xin hỏi tại các hiệu sách địa phương. Bạn đọc ở xa có thể liên lac với Việt Báo đặt sách gửi tận nhà, trả bằng chi phiếu, lệnh phiếu hay thẻ tín dụng, 24 mỹ kim kể cả cước phí. Sau đây, Việt Báo trân trọng giới thiệu mỗi ngày một đọan tiêu biểu trích từ tác phẩm của Nhã Ca.
Đường Tự Do Saigon:
47. Con Quê gặp hên
Hình như câu ở hiền gặp lành đúng. Mấy ngày liền con Quê gặp hên, nó được tiền “boa” khá nhiều. Nó tính sắp mua được bộ đồ xoa thêu mà lần nào đi qua cửa tiệm cô Tâm nó cũng “nghía” lé cả mắt. Nhưng khi mua được bộ đồ ưng ý rồi, mặc vào nó buồn lắm. Không ai gặp nó mà khen bộ quần áo đẹp cả, mà còn lột quần áo của nó ra. Thằng Bò đi đâu biệt từ hôm khỏi bịnh. Nếu có thằng Bò, con Quê tin rằng nó sẽ vỗ tay khen bộ quần áo con Quê mặc làm tăng thêm nhan sắc. Chớ gì nữa, nếu nó không cụt một tay, nó thua bất cứ đứa “gái” nào. Vậy mà mấy hôm còn săn sóc cho thằng Bò, thằng Bò đã rờ rịt khúc tay cụt của nó, nói:
“Tao thương cái tay cụt của mày. Tao nói thiệt.”
“Ai mượn mày thương" Không khiến à nghe.”
“Hồi đó, mày phải cưa tay sao"”
Còn nhớ gì đâu. Lúc đó Việt cộng pháo kích, tao trúng. Chết đi. Khi sống lại tao thấy mất một cánh tay.”
“Cha mẹ mày cũng chết lúc đó.”
“Thây kệ. Chết là hết. Đừng nhắc lại buồn!”
“Mày cũng biết buồn"”
“Tổ cha mày hỏi ngu. Tao có phải cục c...khô đâu mà không biết buồn mày"”
“Cục c..khô biết buồn, còn tao không biết buồn!”
Thằng Bò cười. Hàm răng của nó ghê quá. Vàng khè, bám đầy nhựa thức ăn, miệng phì ra một mùi thúi không chịu nổi. Nó biết không bao giờ thằng” quỷ vật” này chịu nghe lời nó đánh răng súc miệng. Không hiểu sao lại đâm thương hại con quái vật này , bộ muốn đủ một cặp sao đây. Con Quê suy nghĩ lung lắm, tính đi tính lại, quyết phải dứt thằng Bò ra thôi, để lâu, chẳng giống ai hết. Sao khi không bắt thương chi vậy"
Mấy ngày sau thằng Bò mới trở lại. Lúc đó khoảng sau một giờ đêm, con Quê sắp sửa ngủ thì thằng Bò quều quều.
“Mày biết ai hôn"”
Con Quê biết quá, nhưng nó vẫn im re.
“Bộ mày ngủ rồi hả" Dậy, tao cho coi cái này.”
Thằng Bò lay và kéo tuột cái chăn đang đắp trên người con Quê. Nó nạt lớn:
“Làm gì vậy. Người ta đang ngủ sao phá. Cút đi!”
Thằng Bò vẫn chưa nhận ra sự lạnh lùng trong giọng nói của con Quê, nó lay chân, kéo tay:
“Dậy đi mà. Dậy tao cho coi...”
“Tao nói cút. Tao hổng quen biết mày à nghe.”
Lần này nó vẫn tưởng con Quê đùa:
“Ừa, thì không quen. Xuống đây nằm ngủ với tao.”
Nó kéo hẳn cái chăn xuống đất. Bốp. Một cái bạt tai xáng vào mặt nó, làm như cả ngàn vì sao trên trời nổ tung toé trong mắt nó. Đến nước này thì không phải con Quê đùa nữa. Nó sừng sộ:
“Ê, mày...mày...sao đánh tao. Đ.M mày.”
Con Quê giằng cho được tấm chăn. Nó nói:
“Bò, mày nghe đây. Bữa mày bịnh tao lo cho mày đó là chuyện thấy chết không quay mặt được. Nhưng bây giờ tao với mày kể như không quen biết.”
“Đ.M. Tao hổng cần quen biết mày, mày là thứ dơ dáy, đồ cô hồn, đồ...đồ...”
“Tao đồ gì cũng được. Rồi, mày đi đi.”
“Tao không đi. Tao có đem cái này về cho mày, nhưng giờ tao không cho nữa...”
Trong nách thằng Bò kẹp một cái gói nhỏ. Nó thả cái gói xuống mở bung ra. Một cái quần lót nhỏ nhắn rơi ra, nó cầm lên, đưa răng cắn xé. Cái này nó đã phải mất công lắm mới kiếm được. Nó đi theo cô Liên từ cửa hàng bách hóa, rồi ngồi rình trong bụi rậm, chờ cô đang lúc ngồi với bạn tán gẩu ở một ghế đá ở bờ sông, nó “chôm” lẹ. Nó đã đắc ý biết bao khi tìm được một món quà cho con Quê. Nay thì nó giận dữ, giằng xé mà không hết cơn tức.
“Làm cái gì vậy" A, quần lót. Mày a nghe...mày ăn cắp của ai" Mấy con “mùi” trong bụi rồi mày ăn cắp há. Dơ thúi lắm. Mày ngu.”
“Câm cái miệng thúi của mày đi. Tao đâu thèm ăn cắp. Cái này còn mới tinh...Tao cũng không thèm cho mày...”
Nó điên tiết chửi khổ chửi sở con Quê. Lúc đầu con Quê còn nhịn, sau thấy nó chửi dai quá, con Quê trả đũa lại. Vậy là hai đứa chửi nhau, cãi vã om sòm. Dân bụi ngủ gần mất giấc, chửi lại hai đứa sa sả...
“Quân cô hồn đâu vậy, nửa đêm cãi nhau...”
“Tống cổ cái thằng què đó đi, ai cho nó tới đất này...”
“Cái con cụt tay đâm mê thằng què nên mới sinh sự...”
Con Quê gào lên:
“Mày thấy chưa, Bò. Mày nghe chưa. Từ nay đừng nhìn mặt tao, tao nói rồi, gặp là tao cào mặt...”
“Mày dám không" Tao cứ gặp mày làm gì tao.”
“Tao không cho”
“Tao cứ gặp.”
“Mặt lì”.
“Ừa, mặt lì. Rồi sao" Con mẹ mày.”
Đâu còn biết cha mẹ gì nữa, nhưng nghe chửi tới mẹ, con Quê điên lên. Nó nhào xuống. Hai đứa vật nhau trên cỏ. Cái thằng mới ốm dậy sao mà khoẻ thế, con Quê thiếu một tay nên làm gì cũng vụng.
“Buông ra. Mày có buông không"”
Một dân bụi đời nói một câu tục tĩu. Thằng Bò bỗng thả con Quê ra.
“Thôi mày ngủ đi.”
Con Quê leo lên ghế đá, đáp chăn kín mít. Thằng Bò không đi đâu nữa, nó nằm lăn trên cỏ, bên cạnh chiếc ghế đá con Quê nằm. Nó không thể nằm yên được. Nó lăn lộn, miệng nguyền rủa con Quê độc địa.
Nó vừa bảo con Quê đi ngủ đi, nhưng khi thấy con Quê nằm có vẻ như đã ngủ ngon rồi thì nó lại không chịu được. Nó kéo chăn, kéo chân con Quê.
“Tao không cho mày ngủ....”
Con Quê bị phá quá, không làm thinh hoài được.
“Tao nói lần chót, mày phá nữa tao đánh chết con mẹ mày.”
“Con mẹ mày í...”
“Tao nhịn lâu rồi nghe.”
“Tao không nhịn, tao cứ chửi.”
“Cho mày chửi mỏi miệng mày. Tao không nghe...”
“Mẹ mày, Quê. Đồ điếm thúi.”
“Ông cố nội mày...tao...”
Con Quê nuốt nước miếng. Thua thôi. Nó trùm kín chăn, bịt hai tai lại. Khuya lắm. Cũng có thể trời sắp sáng, con Quê tỉnh giấc vẫn nghe thằng Bò rền rĩ, khóc lóc.
“Mày mệt chưa"”
“Kệ cha tao.”
Giọng thằng Bò như mắc nghẹn trong cổ họng. Lòng con Quê mềm nhũn. Sương đang xuống như thế mà thằng Bò nằm co quắp, lạnh run lên. Không được đâu, nó ốm lại là nó chết mất. Con Quê thiệt cầm lòng không đặng. Chép miệng, thở ra, nó trải cái chăn khác, kéo thằng Bò vào, rồi lấy tấm chăn đang đắp, đắp lên mình thằng Bò.
“Kệ tao, không ai mượn mày.”
Thằng Bò đưa tay ra xô con Quê, nhưng tay yếu xìu. Nó khóc nấc lên.
“Giờ thì ông nội nằm im và ngủ cho con nhờ. Khổ quá, mày chửi hết chưa...”
Kéo tấm chăn cho mình một phần, con Quê cắn môi và bật khóc. Nó dộng thằng Bò một cái:
“Ông cố tổ mày.”
Đúng là không ai mượn thương mà cứ thương. Con Quê thút thít khóc.
. . .
Kỳ tới, trích đoạn 48: Nhung Xì Ke và Cỏn
NHÃ CA
(Trích Đường Tự Do Saigon)
-------------------------------------
Đường Tự Do Saigon *
Tiểu thuyết Nhã Ca, 640 trang
Đặt sách gửi tận nhà, trả bằng lệnh phiếu hay thẻ tín dụng:
24 mỹ kim kể cả cước phí
Liên lạc phát hành: Việt Báo
14841 Moran St.
Westminster, CA 92683
(714) 894-2500