Hôm nay,  

Ái Hữu Bạc Liêu Thăm VB Giới Thiệu 2 Khoa Học Gia

3/16/201100:00:00(View: 4673)

Ái Hữu Bạc Liêu Thăm VB Giới Thiệu 2 Khoa Học Gia

trinh_xuan_phuoc_v_t_diep-large-contentHai khoa học gia NASA và các viên chức Hội Ái Hữu Bạc Liêu tại tòa soạn Việt Báo hôm Thứ Hai 14-3-2011.

WESTMINSTER (VB) – Các viên chức đạị diện Hội Ái Hữu Bạc Liêu hôm Thứ Hai 14-3-2011 đã tới thăm tòa sonạ Việt Baó, và giới thiệu 2 khoa học gia NASA với ban biên tập.

Ông Lâm Quang Hảỉ, Hội Trưởng Hội Ái Hữu Bạc Liêu, nió rằng Hội vinh dự có 2 khoa học gia NASA xuất thân từ Bạc Liêu, và hôm cuối tuần đã về Quận Cam để tham dự Tân Xuân Hội Ngộ. Dịp naỳ, ông Lâm Quang Hải tâm sự rằng có những đồng hương Bạc Liêu thành công ở Hoa Kỳ đã khích lệ nhiều thế hệ trẻ thêm ra sức học ở quê hương thứ hai này. Ông cũng nói, cặp vợ chồng khoa học gia Trịnh Hữu Phước và Võ Thị Diệp đã khuyến tấn, và bảo trợ cho các sinh hoạt khuyến học của Hội Ái Hữu Bạc Liêu. Sau đây là một số chi tiết tiểu sử 2 khoa học gia NASA.

Khoa học gia Trịnh Hữu Phước sinh ngày 24 tháng 12 năm 1962 tại làng Trưởng Toà, xã Long Thạnh (nay là xã Vĩnh Mỹ), quận Vĩnh Lợi, tỉnh Bạc Liêu, Việt Nam. Học lực: Tiến Sĩ Cơ Khí chuyên môn Không Gian Học.

Anh Phước, còn có tên là Hữu (vì người Mỹ không gọi được tên chính nên dùng tên lót), xuất thân từ gia đình thương buôn nhỏ. Anh lớn lên trong vùng chiến tranh của một làng quê có tên Trưởng Toà, cách thị xã Bạc Liêu 30 cây số. Anh là người con thứ bảy trong gia đình mười một người con. Ngay từ nhỏ anh đã có tính hiếu học, lúc lên năm tuổi anh bắt đầu cắp sách đến trường học lớp vỡ lòng. Thời bấy giờ học hành trong vùng giao tranh là một điều rất khó khăn. Trường làng chỉ chọn vẹn có một phòng học lợp bằng lá bao bọc với những hầm đào dành cho trẻ em chốn đạn mỗi khi nghe tiếng súng nổ. Hết tiếng súng nổ học trò lại ngồi vào bàn học tiếp tục cho hết bài ngày hôm đó. Cô giáo dạy không có tiền thù lao chi cả, chỉ nhận gạo hoặc tôm cá đóng góp của những phụ huynh học sinh trong xóm. Anh Phước tâm sự rằng: “Ngày nay trong những buổi họp bàn luận chế biến kỹ thuật hoả tiễn, đôi lúc anh chợt nghĩ đến quá khứ của mình và không tưởng được một đứa trẻ học đánh vần ở một trường làng nhỏ bé ấy nay ngồi đối diện với những nhà khoa học gia tại Hoa Kỳ bàn về việc thiết kế động cơ khám phá vũ trụ”. 

Cũng giống như những người dân khác trong làng, song thân của anh không có trình độ học vấn cao và không đặt nặng việc học hành, mặc dầu vậy họ lúc nào cũng cố gắng tạo điều kiện cho con mình đến trường để có chút chữ nghĩa. Năm lớp hai, anh cùng với anh chị trong gia đình được đưa ra chợ Cầu Số Hai (cách nhà 14 cây số) để tiếp tục học. Sau nầy, anh chị lần lượt nghỉ học để phụ giúp gia đình trong công ăn việc làm. Đặc biệt sau biến cố năm 1975, gia đình anh sa sút về kinh tế nên không có khả năng cho các con mình ăn học như lúc trước. Lúc bấy giờ, trường ở thôn quê chỉ dạy đến lớp năm (còn gọi là lớp nhất), muốn học cao thêm thì phải lên tỉnh. Vì thấy con mình ham học, cha mẹ cố gắng lo cho anh lên tỉnh học đến lớp 11.

Khoảng thời gian 1979, phong trào vượt biển ra nước ngoài lan rộng. Gia đình sắp xếp cho anh Phước cùng hai người chị và anh rể ra đi. Cơ hội nầy đã mang đến sự may mắn nhất trong đời của anh. Giống như những thuyền nhân khác, anh Phước đã trải qua một thời gian vất vã tại trại tỵ nạn Nam Dương (Indonesia). Hơn nữa, cuộc vượt biển ấy duy chỉ có một mình anh đi lên tàu được còn những thân nhân của anh đều bị kẹt lại. Anh có kể thêm rằng, gia tài của anh chỉ có một bộ quần áo đang mặc trong người. Trong suốt thời gian ở trại tỵ nạn, anh lên rừng đốn củi và sau đó bán bánh mì để sinh sống. Mặc dù khó khăn đến mấy, anh lúc nào cũng tỏ ra lạc quan, vì biết sẽ có cơ hội tiếp tục con đường học vấn như anh đã từng mơ ước được du học giống như những sinh viên Việt Nam xuất ngoại thời Việt Nam Cộng Hoà.

Bấy giờ anh Phước còn dưới tuổi vị thành niên, vì vậy việc xin định cư của anh rất khó khăn. May mắn trong lúc ở trại tỵ nạn, anh vô tình gặp lại cô bạn học cùng lớp và sau này cũng là người bạn đời của anh. Không bao lâu sau cô bạn ấy đến Hoa Kỳ định cư và giúp tìm người bảo trợ cho anh. Cuối cùng anh được nhận định cư tại thành phố Alton, tiểu ban Illinois, Hoa Kỳ, sau hơn một năm rưỡi khổ cực trong cuộc đời ở trại ty nạn.

Ngôn ngữ bất đồng và kinh tế eo hẹp hầu như là những trở ngại đầu tiên của tất cả những người mới đến định cư. Anh Phước cũng ở hoàn cảnh nầy. Khi sang Mỹ anh được sống với gia đình bảo trợ người Mỹ.

Anh cố gắng học Anh ngữ, bắt đầu với lớp vỡ lòng, một tháng sau anh xin vào dự thính lớp trung cấp, rồi hai tháng kế đến ghi danh lớp bổ túc văn hoá, sau sáu tháng kể từ ngày đặt chân đến nước Mỹ, anh lấy được bằng tương đương trung học. Lòng kiên nhẫn và sự quyết tâm ấy đã đưa anh Phước vào ngưỡng cửa đại học mà anh hằng ước mơ.

Tài chánh cũng là một trở ngại không nhỏ. Anh Phước vừa học vừa làm trong trường và tìm thêm việc làm để đủ tiền sinh sống và trả học phí. Ở trường, lúc các sinh viên ăn trưa cũng là lúc anh đi rửa chén hoặc dọn bàn trong câu lạc bộ của trường. Ban đêm và cuối tuần anh làm nghề gác gian cho một cơ quan bảo hiểm gần nơi anh sống. Mùa hè thì xin đi làm hãng thịt bò để kiếm tiền thêm. Đến sau, anh Phước được học bổng và làm phụ tá giảng viên trong trường, đời sống của anh có phần thoải mái hơn.

Khi tốt nghiệp cử nhân kỹ sư không gian, Cơ Quan NASA Không Gian Hoa Kỳ có gọi anh đi làm. Nhưng vì chưa có quốc tịch Hoa Kỳ thành thử anh phải ở lại học thêm chương trình cao học (Master). Sau khi đạt bằng cao học anh nhận việc làm ở NASA và kết hôn với Tiến sĩ Hoá học Võ thị Diệp, người bạn học cùng trường từ lúc còn ở Việt Nam và lúc nào cũng tương trợ lẫn nhau trong cuộc hành trình xây dựng tương lai. Với sự khích lệ và chủ trương tiếp tục học của cơ quan NASA, anh Phước đã thực hiện được giấc mơ của mình bằng cách học thêm trong thời gian làm tại NASA và cuối cùng đạt được bằng tiến sĩ cơ khí. Hiện vợ chồng anh đang làm cho trung tâm Không Gian Hoa Kỳ đặc trách chế tạo hoả tiễn, NASA George C. Marshall Space Flight Center, tại Huntsville, Alabama. Anh có ba cháu gái vẫn còn đang đi học.

Tiến sĩ Trịnh Hữu Phước hiện là trưởng nhóm chuyên viên kỹ thuật gia chịu trách nhiệm chế tạo máy động cơ hoả tiễn dùng nhiên liệu chất lỏng oxygen và methane.

Các thành tích:

* Cấp bằng phát minh trong cách phóng nhiên liệu vào phòng cháy của động cơ hoả tiễn. Hiện được một tổ chức hiệp hội chế tạo động cơ hoả tiễn mướn phát minh trên.

* Hiện xin hai bằng phát minh trong kỹ thuật chế tạo bộ phận máy động cơ hoả tiễn.

Văn phòng phát minh đang kiểm khảo sự tường trình của loại kỹ thuật nầy.

* Viết hơn 30 bài tường trình kỹ thuật về những nghiên cứu, thí nghiệm, và chế biến động cơ hoả tiễn. Những tường trình nầy đã được đăng trên những tạp chí kỹ thuật.

* Được cơ quan Hàng Không Không Gian Hoa Kỳ tưởng thưởng bội chương (NASA Medal for Exceptional Service).

* Lãnh một số khen thưởng của cơ quan NASA George C. Marshall Space Flight Center.

Phu nhân của anh Trịnh Hữu Phước là Tiến sĩ Võ Thị Dịêp sinh ngày 14 tháng 12 năm 1962 taị làng Giòng Me, huyện Vĩnh Lợi, tỉnh Bạc Liêu, Việt Nam. Học Lực: Tiến Sĩ Hoá Học.

Tiến sĩ hoá học Võ Thị Diệp đang làm cho một trong những trung tâm nghiên cứu không gian của Hoa Kỳ taị thành phố Huntsville, thuộc tiểu bang Alabama. Võ Thị Diệp sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân taị làng Giòng Me, thuộc xã Vĩnh Lợi, huyện Vĩnh Lơị, tỉnh Bạc Liêu. Là đứa con thứ bảy trong gia đình có tất cả là chín ngươì. Gia đình của cô thuộc vaò hàng trung nông trước biến cố năm 1975. Ba của cô không có cơ hội đến trường. Ông tự học để biết đọc biết viết. Còn mẹ của cô được ông ngoại tuy là một tá điền thời bấy giờ (lúc đó còn vào thời Pháp thuộc) mời thầy đến nhà đễ dạy cho biết đọc và biết viết. Bước đầu xây dựng gia đình với nhau, hai ông bà rất ngheò nên người chị cả và người anh thứ hai của cô không có dịp may đễ cắp sách đến trường.

Sau này người anh thứ ba học hết trung học và trở thành một sĩ quan trong quân lực Việt Nam Cộng Hoà. Phần tất cả anh chị em còn laị đều được đi học. Sau biến cố năm 1975, dầu hoàn cảnh xã hội thật khó khăn, nhưng cô vẫn tiếp tục học và phụ giúp gia đình trong công việc đồng áng. Cánh đồng nước mênh mông, cò bay thẳng cánh là nơi đã ấp ũ bao mơ ước xa vời của cô. Trên cánh đồng nước bao la, cô cứ tưởng tượng đây là trường đaị học. Tay ôm những cây mạ non đễ cấy, cô tưởng đến giảng đường đaị học. Nghe tiếng chim hót, trâu góng, tiếng người trò chuyện goị nhau trên cánh đồng, cô tưởng tượng lời giảng của những giáo sư đang giảng baì. Cho đến năm 1977, kinh tế càng khó khăn, cuộc sống càng khổ sở, gia đình bắt buộc cô phaỉ nghĩ học vì học thời đó học không có tương lai hoặc không có một chút hưá hẹn naò cả. Mặc dầu biết thế, cô vẫn đấu tranh với gia đinh đễ tiếp tục được học. Mỗi buỗi sáng, cô phaỉ thức dậy thật sớm làm công việc nhà như hốt dọn chuồng heo…rồi mới được đi học. Sau khi đi học về, phaỉ gánh nước, giặt đồ làm tất cả những việc nhà rồi mới được học baì. Cô phaỉ trốn mẹ trong xó vắng để được đọc những taì liệu sách vỡ mà cô ưa thích. 

Năm 1979 là năm quyết liệt nhất, vào năm đó cô đang học lớp 11 và cũng là năm mà gia đình nhất quyết bắt cô phaỉ nghĩ học khi học hết lớp 11. Đứng trước hoàn cảnh đó, có đôi lúc cô muốn bỏ nhà trốn đi. Đi đâu" Làm gì" Ngay lúc đó cô cũng không biết nữa, cô chỉ biết muốn đi, muốn tiếp tục được học mà thôi. Cuộc đời thật kỳ lạ, nhiêù khi Trời chỉ thử lòng người chịu đựng được bao nhiêu. Một ngày nọ, cô đi ngang qua nhà một hàng xóm, thì chợt có một người nói “Nếu cô đi vượt biên qua Mỹ thì cô sẽ có cơ hội đễ được đi học.” Từ đó cô nuôi ý chí tìm đường vượt biên. Cơ may laị đến, không bao lâu sau đó, gia đình chị Hai có tàu đánh cá và đang tổ chức cuộc vượt biên. Cô có xin ba mẹ cho đi, nhưng ba mẹ cô không đồng ý vì lý do cô còn nhỏ, không người dạy dỗ sẽ dễ bị hư. Ba mẹ cô chỉ đồng ý cho người chị thứ năm và người anh thứ saú (người này không chịu đi, nhưng cả nhà laị năn nỉ anh đi) đi thôi. Nhưng cuối cùng người chị thứ saú quyết định ở laị chuyến đó. Thế là một lần nữa Cô phaỉ quyết định bỏ trốn gia đình đễ thực hiện mơ ước của mình. Sau bao lần trốn tránh, sau bao lần thất baị, thì cuối cùng con thuyền nhỏ đã đưa đoàn người rời khởi nơi chôn nhao cắt rốn vào tháng tư năm 1979, lúc đó cô đang học nữa chừng năm lớp 11 và được 17 tuổi.

Sau hơn tám tháng ở traị tỵ nạn ở đảo Indonesia, cô cùng người anh thứ saú và đứa chaú trai lớn của người anh thứ ba định cư taị thành phố nhỏ Alton, Illinois ngày 15 tháng 12 năm 1979. Cuộc sống mới, xã hội mới, ngôn ngữ mới, tất cả đêù phaỉ bắt đầu từ con số không. Không nhà cưả, không biết đọc, không biết viết, không biết nói, không cha mẹ, không tiền bạc, không hiểu luật lệ…Cuộc đấu tranh mới laị bắt đầu với cô một người sống tha hương với nổi cô đơn, nhớ quê hương làng xóm, nhớ gia đình. Không danh từ và bút mực nào có thể diễn tả cho hết cả tâm trạng nhớ nhung, nỗi vất vã cho bước đầu của cuộc sống mới của cô. Để vượt qua hàng rào khó khăn về ngôn ngữ,cô phaỉ ngày đêm miệt maì tự học tiếng Anh. Để chiến thắng với sự khó khăn trong đời sống kinh tế, đôi lúc cô phaỉ đi bộ mười mâý cây số để đi làm chắt chiu dành dụm từ đồng bạc để gởi về phụ giúp gia đình nơi quê nhà. Cô không nản lòng, thối chí khi vào lớp học Anh Văn (English 102) hai lần bị đuổi ra vì baì viết văn của cô không đủ tiêu chuẩn và trình độ đòi hỏi cho lớp đó. Nhưng cuối cùng rồi gia đình nhỏ gồm có ba người cách nhau khoảng ba tuổi đều học xong bậc đaị học. Người anh thứ saú hiện là kỷ sư điện tử đang làm việc và sinh sống ở FreeMont, California. Người cháu hiện nay cũng là kỹ sư điện tử và đang làm việc sinh sống taị thành phố Chicago, Illinois.

Cô đã kết hôn với người bạn học cùng chung một lớp từ lớp 8 đến lớp 11 lúc còn ở Việt Nam, đó là nhà tiến sĩ kỷ sư cơ khí Trinh Hửu Phước hiện nay cũng làm taị cơ quan NASA cùng cô. Cuộc hôn nhân này cũng là một sự tình cờ thú vị. Cô gặp laị người bạn học này bên traị tỵ nạn ở Indonesia. Trước khi đi định cư, Cô có hứa là sẽ giúp đở tìm bảo trợ. Sau khi định cư, ngoaì việc giử đúng lời hứa tìm bảo trợ, cô còn gởi tiền giúp cho ông Trinh Hửu Phước trong hoàn cảnh khó khăn ở traị tỵ nạn. Sau khi ông Phước định cư taị Hoa Kỳ, cả hai sống cùng một thành phố Alton. Cùng chung hoàn cảnh khỗ ngheò trong hiện taị, cùng hướng về tương lai và cùng sự tương đồng trong quá khứ, cuối cùng hai người kết hôn năm 1986 và bây giờ đã có ba cô gaí.

Hiện nay cô là trưởng nhóm trong vấn đề nghiên cứu vật liệu nhẹ và bền đễ thay thế cho phần kim loaị dùng trong các động cơ máy móc đễ có thể giảm bớt đi rất nhiều trọng lượng trong chương trình trở laị Mặt Trăng, đi lên Hoả Tinh và nhiều hành tinh khác trong không gian. Thêm vào đó, cô là khoa học trưởng trong phần dùng vật liệu cách ly nhiệt cho phần hoả tiễn của phi thuyền con thoi và Hoả Tiễn ARES-I sẽ thay thế cho phi thuyền con thoi vào khoảng năm 1012.

Bằng khen thưởng kèm theo tiền thưởng của khoa học và kỷ thuật về phần nghiên cứu tìm ra chất liệu mới chóng tia cực tím dùng trong nước sơn hoặc lớp phủ bên ngoaì của những con tàu vũ trụ. Cùng với bằng thưởng trên, cô còn có nhiều bằng khen cùng nhóm (group Achievement Award) trong những chương trình như: Hoả tiễn dùng nhiên liệu đặc (Solid Rocket Booster program), Tổng hợp chất đạm trên không gian (Protein Crystal Growth Furance)…..

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Tưởng tượng một khu vườn xinh đẹp như vườn thượng uyển của vua chúa ngày trước với hoa lá muôn màu lung linh trong gió hiền và nắng ấm. Rồi bỗng dưng một cơn mưa đá đổ xuống. Cây, lá, cành, nụ… đủ sắc màu quằn quại dưới những cục đá thả xuống từ không gian. Tàn cơn mưa, những nụ, những hoa, những cánh lá xanh non tan nát. Những cục nước đá tan đi. Bạn không còn tìm ra dấu vết thủ phạm, bạn chỉ thấy những thứ bạn phải gánh chịu: ấy là những tổn thất bất ngờ. Ở một nơi mà vô số các sắc tộc sống chung với nhau như Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, mỗi ngôn ngữ là một loài hoa đầy hương sắc trong khu vườn muôn sắc màu ấy. Nhưng rồi trong trận thiên tai, mỗi sắc lệnh của chính phủ là một hòn đá ném xuống, hoa lá cành tan nát theo nhau. Bạn không biết những cơn mưa đá còn bao lâu. Bạn cũng không thể nào đoán trước được những tổn thất chúng đổ xuống cho khu vườn yêu quý mà bạn dày công gầy dựng.
Nhân viên, chủ cơ sở thương mại và người làm việc tự do Quận Los Angeles bị ảnh hưởng bởi những cơn bão lửa ở California hiện có thời hạn đến Thứ Hai, 31 tháng Ba, 2025 để nộp đơn xin Trợ Cấp Thất Nghiệp do Thiên Tai (DUA). Tiểu thương và nhân viên cũng có thời hạn đến Thứ Tư, 12 tháng Ba, 2025, lúc 5:00 giờ chiều để nộp đơn xin hỗ trợ tài chính trực tiếp từ Quỹ Cứu Trợ Tiểu Thương và Nhân Viên Khu Vực Los Angeles.
Vào ngày 27/02/2025, Tổ Chức Dịch Vụ Truyền Thông Sắc Tộc (EMS) hợp tác với Ủy Ban Hỗ Trợ Sinh Viên California (CSAC) có buổi họp báo trên mạng. Trong buổi họp báo, các chuyên viên giáo dục tóm tắt thông tin về việc gia hạn thời hạn hỗ trợ tài chính của tiểu bang, và tầm quan trọng của nó đối với sinh viên California. Với thời hạn mới được gia hạn đến ngày 2 tháng 4 năm 2025, sáng kiến này nhằm bảo đảm tất cả sinh viên đủ điều kiện đều có quyền bình đẳng nộp đơn xin hỗ trợ tài chính.
Theo thống kệ, hiện có khoảng 33.2 triệu doanh nghiệp nhỏ tại Hoa Kỳ, chiếm 99.9% tổng số doanh nghiệp. Hơn 40% chủ doanh nghiệp nhỏ là phụ nữ, 24% là người nhập cư, và gần 20% là người chủng tộc thiểu số
Dữ liệu cho thấy phân biệt đối xử tại nơi làm việc vẫn là rào cản đối với sự thăng tiến nghề nghiệp của phụ nữ da đen.
Cùng với một chủng virus cúm độc lực hơn, sự hoài nghi về vaccine, những thay đổi về chính sách công, thông tin sai lệch, và nỗi sợ bị trục xuất của cộng đồng di dân đã góp phần tạo nên cơn bão hoàn hảo cho một mùa cúm
Giờ tiết kiệm ánh sáng ban ngày sẽ bắt đầu vào Chủ Nhật, ngày 9 tháng 3/2025, lúc 2 giờ sáng giờ địa phương tại Hoa Kỳ. Đồng hồ "nhảy lên" một giờ, nghĩa là mặt trời mọc và lặn sẽ xảy ra muộn hơn một giờ.
Tại ViệtLife TV số 15609 Beach Blvd vào lúc 4 giờ chiều Thứ Sáu ngày 28 tháng 2 năm 2025, Tiến Sĩ Nguyễn Bá Tùng, Trưởng Ban Điều Hành Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam và Giáo Sư Nguyễn Thanh Giàu, Hội Trưởng Ban Trị Sự Trung Ương Giáo Hội Phật Giáo Hòa Hảo Hải Ngoại đã tổ chức buổi gặp gỡ cựu Tù Nhân Nhân Lương Tâm Nguyễn Bắc Truyển, nhân dịp ông đến Hoa Kỳ tham dự Thượng Đỉnh về Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế, ghé thăm Little Sài Gòn, đây là buổi gặp gỡ để trao đổi với ông về tình hình đấu tranh cho tự do và nhân quyền tại quê nhà.
Tại Tượng Đài Đức Thánh Trần trên đại lộ Bolsa (Đại Lộ Trần Hưng Đạo) vào lúc 10 giờ sáng thứ Bảy, ngày 1 tháng Ba, 2025, Liên Ủy Ban Chống Cộng Sản và Tay Sai, Hội Đồng Quản Trị Đền Thờ Đức Thánh Trần đã tổ chức Lễ Chào Cờ Đầu Tháng 3 năm 2025 theo thông lệ mỗi thứ Bảy đầu tháng.
Lần cuối cùng bạn thấy một khu resort/casino đẳng cấp trên bờ Tây trao tặng một căn nhà mới là khi nào? Pechanga Resort Casino sắp sửa trao chìa khóa một căn nhà mới toanh, biệt lập sang trọng với 4 phòng ngủ, 3 phòng tắm, nằm trong khu dân cư an ninh tại Temecula cho một người chiến thắng may mắn. Từ tháng Ba đến tháng Năm, Pechanga Resort Casino mang đến cơ hội có một không hai cho tất cả hội viên Club để giành lấy ngôi nhà cao cấp mới toanh này từ Meritage Homes. Ngôi nhà này tọa lạc trên một lô góc rộng rãi, hưởng trọn tiện ích đẳng cấp của cộng đồng Prado. Đây là một căn nhà gia đình biệt lập với thiết kế không gian mở rộng rãi, bếp hiện đại lấy cảm hứng từ phong cách của các đầu bếp danh tiếng, hệ thống tiết kiệm năng lượng, đầy đủ trang thiết bị, rèm cửa và không gian ngoài trời rộng rãi. Cộng đồng này còn có hồ bơi, clubhouse, khu BBQ, chòi picnic và công viên xanh mát.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.