Hôm nay,  

Ngày Father’s Day: ‘Công cha như núi Thái Sơn!’

17/06/200700:00:00(Xem: 7960)

Khi "nhập gia" Huê Kỳ vì phải "tùy tục" mà mỗi năm cứ đến ngày 17 tháng 6 , người Việt Nam tổ chức ngày Father's Day để nói lên lòng biết ơn của con cái đối với công đức sanh thành của hiền phụ. Lễ tục nầy xem ra gần gũi với người Việt Nam mình.

Ở Miền Nam vào cuối thế kỷ trước mới bắt đầu có tục "Bông hồng cài áo" tổ chức trùng với ngày Rằm tháng 7 âm lịch, ngày lễ Vu Lan báo hiếu của Phật giáo. Ta có thể xem như ngày Mothre's Day của Mỹ.

Việt Nam không có ngày Father's Day chánh thức như Huê Kỳ nhưng từ lâu văn hóa của ta có truyền thống dạy dỗ con cái kính trọng và biết ơn công sanh thành của người cha.

"Công cho như núi Thái Sơn,

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.

Một lòng thời mẹ kính cha,

Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con".

(Ca dao)

Câu hát ru con, ai trong chúng ta cũng đã nghe từ lúc còn nằm nôi, được lưu truyền qua câu hò tiếng hát từ trong dân gian cho đến trong văn chương thi phú, có từ thời nước ta lệ thuộc Tàu.

Tại sao nói như vậy"

Bởi Thái Sơn là ngọn núi bên Tàu. Núi Thái Sơn nằm vắt ngang hai thành phố Thái An và Tế Nam thuộc tỉnh Quảng Đông,  cực đông Trung Quốc, giáp với biển Thái Bình Dương.

Núi Thái Sơn chỉ cao 1,545m,  không bằng phân nửa ngọn Phăng-Xi-Păng của núi Hoàng Liên Sơn (cao 3,142m) ở nước ta; còn so với ngọn Everest (cao  8,848m) của Hy Mã Lạp Sơn bên Ấn Độ thì núi Thái Sơn có nghĩa lý gì đâu.

Nhưng thời xưa trên 3,000 năm trước, do sự hiểu biết về địa lý và lịch sử của người Tàu còn bị hạn chế nên họ chỉ thấy ngọn Thái Sơn là ngọn núi vĩ đại!

Theo truyền thuyết của Trung Quốc thì ông Bàn Cổ là người tạo ra Trời và Đất. Sau khi chết, đầu và tay chơn ông biến thành ra núi Ngũ Nhạc, trong đó có núi Thái Sơn là ngọn núi đứng đầu.

Vì vậy đã từ lâu và qua bao đế chế của Trung Quốc thời cổ đại, núi Thái Sơn có nghĩa là sự to lớn và sự hùng vĩ của cảnh vật thiên nhiên trời đất. Thái Sơn do đó trở thành biểu tượng cho quyền lực tối cao mà Trời ban cho Thiên Tử . Nên tục ngữ Trung Quốc có câu:

"Thái Sơn yên, bốn biển đều yên."

Năm 1988, Thái Sơn được UNESSCO, tổ chức Giáo Duc, Khoa Học và Văn Hóa của Liên Hợp Quốc công nhận là " Di sản đứng đầu trong 9 di sản tổng hợp" của thế giới mang hai nội dung vừa thiên nhiên vừa văn hóa.

Nước Việt Nam mình trên 1,000 năm thuộc Tàu và cũng do bị hạn chế kiến thức địa lý lịch sử nên với cái biết, với cái nghĩ tổ tiên coi núi Thái Sơn là vĩ đại và quyền uy như công ơn của người cha.

Qua đó, thấy rằng người mình đã sớm ý thức và biết ơn sanh thành của hiền phụ từ ngàn năm trước là như vậy. Nhưng sống theo văn hóa Đông phương, người mình không có thói quen biểu lộ tình cảm công khai như người Tây phương, nên tình trai gái lứa đôi, phu thê, phụ mẫu, bầu bạn ... là cái gì phải đè nén bên trong! Do đó Việt Nam không có ngày Father's Day.

Nhơn ngày Father's Day, đàn ông Việt Nam cần biết về mình.

Đàn ông Việt Nam kể từ khi còn " cởi trần đóng khố" đến nay tỏ ra ít quan tâm về thân xác của chính mình so với phái nữ.  Nam giới trong suốt cuộc đời, có hai thời kỳ quan trọng do sự phát triển tâm sinh lý. Đó là  giai đoạn dậy thì và giai đoạn hồi xuân.

Cả hai thời kỳ nầy, thời xưa nay ít được giới mày râu quan tâm!

Thuở thanh niên, nam giới hình như cho tới khi "phát hiện" ra mình "dậy thì",  họ mới bắt đầu thấy mình "hiện hữu", và cảm thấy mình " là người lớn" bởi có những dấu hiệu mới xuất hiện nơi cơ thể.

Đồng thời họ cũng nhận ra trạng thái tâm lý sôi nổi trong người,  nó vừa dạt dào mà cũng sâu lắng đầy phức tạp khó tả. Thời gian nầy ngắn ngủi và ít được nam giới quan tâm!

Giai đoạn hồi xuân xảy ra trong thời gian cũng ngắn ngủi với đờn ông, nhưng lại là giai đoạn chuẩn bị "lão hóa buồn" sau cái tuổi 45-50. Giai đoạn hồi xuân ngắn độ trên dưới 5 năm nhưng "cho phép" quí ông múa kiếm tung hoành trước khi gác kiếm. 

Giai đoạn cuối cùng, sau hồi xuân, là lúc mà các "đương sự" đàn ông cảm thấy như "có vấn đề" trong sinh lý và ít khi dám bày tỏ với ai ngay cả người phối ngẩu.

Theo y học, nguyên nhân đờn ông "có vân đề" là do mức độ testosterone nam giới giảm dần theo tuổi và đến giai đoạn "hậu hồi xuân"  thì các dương sự mới "phát hiện" ra,  nhưng thường giữ im lặng nên không điều trị kịp thời!

Ỡ Mỹ có 4 triệu rưởi nam giới bị bịnh lão hóa do giảm testosterone, nhưng chỉ có 5% đương sự đang được điều trị. Theo thống kê có 1% người mắc bịnh lão hóa ở độ tuổi 40-60. Và khi đến tuổi 60 trở lên thì tỉ lệ nầy tăng lên đến 1/5 !

Thường các đấng mày râu có tâm lý không công nhận "khả năng chiến đấu" của mình suy giảm và luôn tìm cách tránh né! Thật đáng tiếc!

Mặt khác, nam giới thường chỉ nghĩ mình hấp dẫn phái nữ là do ngoại hình. Nhưng nghiên cứu mới đây cho biết nam giới thực sự hấp dẫn và quyến rủ phái nữ còn do nguyên nhân khác nữa.

Nhơn ngày lễ tình yêu năm nay, đại học Berkeley ở tiểu bang California có công bố bản nghiên cứu về tình dục. Qua đó cho thấy trong mồ hôi quí ông có chứa chất kích thích tình dục đối với phái nữ. Hóa chất nầy kích thích não bộ gây khoái cảm tình dục phái nữ.

Việc nầy tổ tiên ta biết lâu rồi :

"Chim quyên ăn trái nhãn-lồng,

Lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi".

(Ca dao)

Nay đai học Berkely qua thử nghiệm đã đưa đến  kết luận "mùi hương" của đấng râu mài có chất androstadienone làm tăng nhịp tim, huyết áp và mức khoái cảm tình dục của phái nữ ( theo AP, Feb 13, 2007).

* Đàn ông còn nên biết là ngoài việc "làm đẹp"  cần phải bổ dương. Ở Huê Kỳ không ai ngạc nhiên về chuyện đàn ông "làm đẹp" bằng cách sử dụng thuốc để giải quyết "vấn đề đàn ông" sau thời kỳ hồi xuân, nhưng cốt lỏi là "cần bổ dương" ít được quan tâm! 

Xưa chỉ có các ông vua Việt Nam như Minh Mạng, Thiệu Trị v.v...nay ai cũng có thể "làm như vua" với bài thuốc bổ dương. Đó là món ngầu pí bò nấu canh với thuốc Bắc là "bài thuốc bổ dương" được lưu truyền trong dân gian và đông y.

Canh ngầu pín bò ăn có mùi thơm, rất  ngon, có nhiều chất dinh dưởng và đặc biệt bổ dương nên rất cần cho đàn ông.  

Nguyên liệu gồm ngầu pín bò, thịt dê, thịt gà mái, gừng, hành tươi, rượu hầm chung với vị thuốc bắc là câu kỷ tử và nêm thêm gia vị.

Căn cứ bảng phân loại dược tính đông y thì thực và động vật chia ra 4 loại bổ: bổ khí, bổ dương, bổ huyết và bổ âm.( Đọc thêm: Cây có vị thuốc, Phạm Hoàng Hộ, Nxb Trẻ 2006).

-Ngầu pín bò là loại bổ dương có tính ấm, công dụng bổ thận, cường dương, mạnh cốt.

-Thịt gà mái tinh ấm, bổ ngũ tạng, có tác dụng bồi đấp những hao tổn, làm kiện tỳ vị, cường gân cốt.

-Thịt dê tính nóng, có công dụng ôn, bổ tỳ vị và can thận.

-Câu kỷ tử  vị ngọt có tính ấm, thêm tinh đầy tủy, khu phong tà làm cho tỏ tai, sáng mắt, bổ âm trợ dương. Câu kỷ tử là vị thuốc âm hưng dương khởi.

Dùng canh ngầu pín bò thường xuyên trị suy nhược cơ thể, chống đau lưng mỏi gối, tăng cường ham muốn, kéo dài ân ái còn giúp trị liệt dương.

Đàn ông  cũng biết về phái nữ

Nhơn ngày Lễ Cha, các đấng mày râu cũng cần nên biết về phụ nữ, bởi phụ nữ lúc nào cũng là đối tượng của đờn ông.

Dầu vây đờn ông con trai hình như  ít có sự hiểu biết về " phân nửa nhơn loại" nầy! Nhứt là xem xem phụ nữ nghĩ gì về tình yêu"

Theo sử liệu, thì ngay từ thời cổ đại người Hy Lạp đã sớm biết chia tình yêu đối với nữ giới ra nhiều loại: tình yêu-trò chơi, tình yêu-tình dục, tình yêu-bạn hữu, tình yêu- do biết ơn kính trọng. Và các loại tình yêu nầy đối với phụ nữ có thể biến đổi, hoán vị từ vị trí nầy sang vị trí khác là chuyện bình thường!

Một nghiên cứu khác cho thấy người phụ nữ  kể từ khi bắt đầu "có kinh" cho đến thời kỳ "mãn kinh", cuộc đời trải qua tâm lý phức tạp, xáo trộn tâm sinh lý đưa đến thay đổi cái nhìn đối với tình yêu qua mấy giai đoạn:

-Giai đoạn mới "biết yêu", người phụ nữ tỏ ra chơn thật nhưng ít khi bền vững, bởi ở cái tuổi 14-17, cái gọi là tình yêu thật ra chỉ là si mê do sự rạo rực thân xác, và xáo trộn tâm lý, dễ đưa đến bi kịch!

-Giai đoạn 18-22, tình yêu với phái nữ thường kèm theo điều kiện, đòi hỏi  một cái gì vừa cụ thể vừa lý tưởng. Tình yêu lúc nầy bị thực tế chi phối lấn áp nên yêu người nầy mà lấy người khác là chuyện dễ xảy ra!

-Tiếp theo là giai đoạn hoài nghi. Lúc nầy phụ nữ ở tuổi 23-29,  có tâm trạng không tin đàn ông nên dễ xét lại người yêu hoặc cả người chồng của mình nữa. Người phụ nữ lúc nầy có tâm lý tiếc rẻ rằng mình không còn có cơ hội để lựa chọn! Nhiều trường hợp ly dị xảy ra đầu thời kỳ nầy. Nếu chưa có chồng người phụ nữ dễ bị cô đơn, không còn thích xuất hiện.

-Từ 30 đến 40, phụ nữ nếu đã có chồng có  con họ tỏ ra mẩn cảm và khẳng định. Nếu độc thân họ thường cảm thấy tiếc rẻ tuổi hoa niên của mình nên dễ bị sa vào tâm lý khủng hoảng, khiến thù ghét tình yêu, thù ghét cả mình!

-Giai đoạn sau 40 tuổi, tình yêu trở nên là cái gì thật sự có ý nghĩa với phụ nữ. Nên nếu độc thân họ phải đi tìm tình yêu mọi giá, nếu có gia đình phụ nữ ít chú trọng bề ngoài, tỏ ra đơn giản và chấp nhận hiện tại.

Little Saigon, Father Day's  năm 2007              

Xin giới thiệu hai tác phẩm vừa tái bản của nhà văn Trần Văn Chi:

-Hương Vị Ngày Xưa, viết về ẩm thực Lục Tỉnh, giá 12 USD+3 USD cước.

-Tình Nghĩa Giáo Khoa Thư, ký ức 50 năm đọc lại Quốc Văn Giáo Khoa Thư, giá 15USD +3USD cước.

Hỏi tai các nhà sách hoăc liên lạc với tác gỉa:

 Trần Văn Chi: 1911W 148 th ST, Gardena, Ca 90249

 Email : tranvanchi@earthlink.net

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bữa rồi, nhà thơ Inra Sara tâm sự: “Non 30 năm sống đất Sài Gòn, tôi gặp vô số người được cho là thành công, thuộc nhiều ngành nghề, đủ lứa tuổi, thành phần. Lạ, nhìn sâu vào mắt họ, cứ ẩn hiện sự bất an, lo âu.” “Bất an” có lẽ không chỉ là tâm trạng của người Sài Gòn mà dường như là tâm cảm chung của toàn dân Việt – không phân biệt chủng tộc, giới tính hay giai cấp nào ráo trọi – nhất là những kẻ sắp từ giã cõi trần. Di Cảo của Chế Lan Viên và di bút (Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất) của Nguyễn Khải, theo nhận xét của nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn, chỉ là những tác phẩm “cốt để xếp hàng cả hai cửa. Cửa cũ, các ông chẳng bao giờ từ. Còn nếu tình hình khác đi, có sự đánh giá khác đi, các ông đã có sẵn cục gạch của mình ở bên cửa mới (bạn đọc có sống ở Hà Nội thời bao cấp hẳn nhớ tâm trạng mỗi lần đi xếp hàng và không sao quên được những cục gạch mà có lần nào đó mình đã sử dụng).”
Tập Cận Bình tin rằng lịch sử đang dịch chuyển theo hướng có lợi cho mình. Trong chuyến thăm Vladimir Putin tại Matxcơva vào tháng 3 năm ngoái, nhà lãnh đạo Trung Quốc nói với Tổng thống Nga rằng “Ngay lúc này, chúng ta đang chứng kiến một sự thay đổi chưa từng thấy trong 100 năm qua, và chúng ta đang cùng nhau thúc đẩy sự thay đổi ấy.”
Sau 20 năm chiêu dụ Kiều bào về giúp nước không thành công, đảng CSVN lại tung ta Dự án “Phát huy nguồn lực của người Việt Nam ở nước ngoài phục vụ phát triển đất nước trong tình hình mới” vào dịp Tết Nguyên Đán Giáp Thìn 2024. Đây là lần thứ tư, từ khi có Nghị quyết 36-NQ/TW ngày 26 tháng 3 năm 2004, một Quyết định nhằm mưu tìm đầu tư, hợp tác khoa học, kỹ thuật và tổ chức các Hội, Đoàn người Việt ở nước ngoài, đặt dưới quyền lãnh đạo của đảng CSVN được tung ra...
Khi số lượng di dân vượt biên bất hợp pháp qua biên giới Hoa Kỳ-Mexico tăng cao kỷ lục, câu hỏi quan trọng được đặt ra là: Làm thế nào mà Hoa Kỳ lại rơi vào tình trạng này, và Hoa Kỳ có thể học hỏi những gì từ cách các quốc gia khác ứng phó với các vấn đề an ninh biên giới và nhập cư. Chào đón công dân nước ngoài đến với đất nước của mình là một việc khá quan trọng để giúp cải thiện tăng trưởng kinh tế, tiến bộ khoa học, nguồn cung ứng lao động và đa dạng văn hóa. Nhưng những di dân vào và ở lại Hoa Kỳ mà không có thị thực hoặc giấy tờ hợp lệ có thể gây ra nhiều vấn đề – cho chính bản thân họ và cho cả chính quyền địa phương bởi tình trạng quá tải không thể kịp thời giải quyết các trường hợp xin tị nạn tại tòa án nhập cư, hoặc cung cấp nơi ở tạm thời và các nhu cầu cơ bản khác. Mà tình trạng này hiện đang xảy ra ở rất nhiều nơi ở Hoa Kỳ.
Trên vai những pho tượng trắng trong vườn Lục Xâm Bảo, lá vàng đã bắt đầu rơi lất phất. Mùa Thu Paris thật lãng mạn. Henry Kissinger đi dạo quanh một hồ nhỏ ở ngoại ô gần Rambouillet. Nơi đây từng cặp tình nhân đang nắm tay nhau bên những cành cây la đà bóng hồ. Ông thấy lòng mình nao nao (melancholic) vì sắp tới phiên họp quan trọng nhất với ông Lê Đức Thọ.
Tôi nghe nhiều người tỏ ý bi quan về hiện cảnh cũng như tương lai (đen tối) của Việt Nam. Dân tộc nào, số phận đó. Một đất nước có những người viết sử và làm luật (cỡ) như ông Dương Trung Quốc thì… đen là phải!
Việt Nam bước vào năm Giáp Thìn 2024 với gánh nặng tham nhũng và một đội ngũ “không nhỏ” cán bộ, đảng viên suy thoái đạo đức lối sống. Đó là cảnh báo của người đứng đầu đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng, trong cuộc phỏng vấn đầu năm của Thông Tấn Xã Việt Nam...
Từ thế kỷ thứ ba trước Tây lịch, Triết gia Mạnh Tử (372-289 BC) của Trung Hoa đã nói rằng, “Dân là quý, thứ đến đất nước, rồi tới vua.” Điều đáng nói là Mạnh Tử là người đi theo học thuyết của Nho Gia vốn chủ trương vua là con ông Trời (Thiên tử) được sai xuống nhân gian để trị quốc an dân, vậy mà cũng không thể phủ nhận vai trò quan trọng, nếu không muốn nói là tối quan trọng của người dân. Thời hiện đại, công pháp quốc tế đã nêu ba yếu tố chính hình thành một quốc gia: người dân, lãnh thổ và chính quyền. Trong đó, thật ra người dân chính là yếu tố then chốt quyết định. Lãnh thổ nếu không có dân ở, không có người quản trị thì không phải là đất nước của một dân tộc. Chính quyền từ người dân mà ra, bởi vì trước khi một người ra nắm quyền cai trị đất nước thì người đó phải là một người dân của đất nước ấy. Hơn nữa, sự thịnh suy của một quốc gia nằm trong tay người dân.
“Phản động lực” mà người Đài Loan thể hiện trong cuộc bầu cử tổng thống vừa rồi khiến tôi, sau những suy nghĩ miên man về chuyện nước non, lại quay về với bài học yêu nước của thời tiểu học với câu hỏi khó, khiến nhiều học trò gác bút: “Em hãy tìm từ phản nghĩa với ‘tôn đại’.” Trung Quốc càng hung hăng đe dọa bao nhiêu, Đài Loan càng quật cường ngạo nghễ bấy nhiêu. Mà nếu Bắc Kinh ngu ngơ hay vờ vịt không biết gì đến định luật này thì, thầy nào tớ đó, Hà Nội cũng mù tịt hay giả bộ tương tự. Họặc mù tịt như thể đã hoàn toàn miễn dịch trước luật này; hoặc đóng kịch như thể không hề sống trong không gian ba chiều bình thường mà là một môi trường nào đó thiêu thiếu, cơ hồ chỉ… hai chiều rưỡi.
Tôi sinh trưởng ở Đà Lạt (Thành Phố Ngàn Hoa) nên sự hiểu biết về hoa lá cũng không đến nỗi tồi. Thế mà mãi tới bữa rồi, nhờ xem trang Trăm Hoa, mới được biết thêm về một loài hoa nữa – hoa ban: “Mùa hoa nở là lúc các cặp đôi nô nức đến thăm Tây Bắc. Hoa ban trắng tượng trưng cho tình yêu chung thủy và sự chân thành, dù tình yêu có gặp nhiều trắc trở, khó khăn thì cũng tự tin vượt qua và sẵn sàng đi đến bến bờ hạnh phúc. Các cặp đôi yêu nhau thường thề nguyện dưới gốc cây hoa ban như một minh chứng cho tình yêu thủy chung, bền chặt.”
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.