Hôm nay,  

Ngân Hàng Uống Thuốc An Thần

10/09/200600:00:00(Xem: 6566)

Ngân hàng Việt Nam sau WTO" Theo Tầu là khôn hay khốn"

Ngày mùng bốn vừa qua, để đánh dấu năm năm gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới WTO, Bộ trưởng Thương mại Trung Quốc tuyên bố rằng Bắc Kinh sẽ tôn trọng mọi cam kết khi gia nhập, cụ thể là sẽ mở rộng tất cả các thị trường nội địa, kể cả ngân hàng và viễn thông, trước thời hạn là ngày 11 tháng 12 tới đây.

Truyền thông Tây phương vốn mắc bệnh cận thị kinh niên lập tức loan tin mừng và kết luận rằng Trung Quốc sẽ mở cửa thị trường và đón nhận cạnh tranh của quốc tế. Sự thật nó rắc rối hơn vậy.

Từ nhiều năm nay, chứ không phải đợi đến tháng Chín 2006, Bắc Kinh đã có thể thông báo việc ấy nhưng họ trì hoãn mãi vì đấy là quyết định sinh tử.

Các ngân hàng quốc doanh của họ là buồng phổi bơm 'dưỡng khí' với 'đặc tính Trung Hoa' hay 'định hướng xã hội chủ nghĩa' cho các doanh nghiệp cũng của nhà nước để sản xuất tối đa bất kể lời lỗ hầu tạo thêm công ăn việc làm cho một dân số quá lớn. Hệ thống ngân hàng ấy hiện đang bị thối phổi vì cho vay tiền theo diện chánh sách nên đa số không đòi được nợ - thuộc loại nợ xấu và sẽ mất. Chỉ có thành phần cán bộ ở trên là hài lòng với lối kinh doanh ấy. Họ trục lợi rất lớn và tẩu tán tài sản ra ngoài.

Bây giờ, khi mở cửa cạnh tranh với nước ngoài ngay trong lãnh vực ngân hàng, núi nợ xấu - từ 600 đến 900 tỷ Mỹ kim tùy cách tính - sẽ dìm các ngân hàng Trung Quốc xuống bùn, nên không thể cạnh tranh được với các ngân hàng quốc tế từ cuối năm nay sẽ đổ bộ vào Hoa lục.

Lãnh đạo Bắc Kinh không thể không biết điều ấy, ít ra từ năm 2002 sau khi thế hệ thứ tư lên cầm quyền.

Họ tìm cách chấn chỉnh sổ sách ngân hàng và "đề bạt" một số cán bộ nhám tay đi chỗ khác. Họ lập ra các "Công ty Quản lý Tài sản" như những tấm thảm để quét nợ xấu xuống dưới và tô vẽ tình hình chi thu và tài sản ở trên sao cho cân bằng hơn. Đồng thời, họ cũng hé cửa cho ngoại quốc vào liên doanh để nâng cấp các ngân hàng về mặt tài sản và quản trị.

Nhưng, vấn đề thực ra trầm trọng hơn thế nên liều thuốc cảm mạo ngoài da không có công hiệu.

Qua năm 2003, Trung Quốc đành tiến thêm một bước và tầng lớp lãnh đạo mới đã lập ra Ủy ban Quản lý Ngân hàng để thanh tra và kiểm soát hệ thống ngân hàng và đề nghị những luật lệ mới cho lãnh vực ngân hàng. Ủy ban này ý thức rất rõ là sau khi gia nhập WTO ngày 11 tháng 12 năm 2001, Trung Quốc có năm năm để "giải tỏa mọi hạn chế về địa dư và quan thuế cho các ngân hàng ngoại quốc và bãi bỏ mọi kiểm soát hạn chế về vốn và nghiệp vụ cho các ngân hàng có vốn đầu tư nước ngoài."

Làm sao tôn trọng những cam kết ấy… mà vẫn khỏi áp dụng"

Bài toán tinh ma này là bài toán sinh tử cho lãnh đạo Bắc Kinh. Họ phải tìm ra một liều thuốc an thần để khỏi trừ khử căn bệnh ung thư nằm sâu trong hệ thống ngân hàng. Tháng Tám vừa qua, họ đã có thần dược nên bắt đầu kê toa bốc thuốc cho ngân hàng… ngoại quốc.

Các ngân hàng ngoại quốc sẽ không mở thêm chi nhánh mà phải cổ phần hoá các hoạt động trên lãnh thổ Trung Quốc như những công ty đăng ký tại Trung Quốc, với vốn tối thiểu cho mỗi cơ sở khoảng 125 triệu Mỹ kim (một tỷ đồng "nguyên" hay "Nhân dân tệ" Renminbi), và mỗi trương mục ký thác của cá nhân phải tối thiểu là 125 ngàn Mỹ kim (một triệu nguyên). Nếu không đăng ký theo thủ tục ấy ở địa phương, các ngân hàng ngoại quốc sẽ chỉ có thể cung cấp dịch vụ ngân hàng cho các doanh nghiệp bằng nội tệ, đồng nguyên của Trung Quốc, và dịch vụ cho các cá nhân bằng ngoại tệ.

Dự thảo về Luật ngân hàng của Trung Quốc đã đề nghị như vậy.

Nói cho dễ hiểu thì ngoại quốc có quyền vào lập ngân hàng… nhưng hơi đắt. Mỗi chi nhánh địa phương phải có vốn pháp định là 125 triệu, chưa kể phụ phí và tiền chè lá. Mà chè Tầu vốn không rẻ vì là chè Tầu xã hội chủ nghĩa. Như vậy, làm sao phát triển mạng lười chi nhánh để có thể cạnh tranh với các ngân hàng quốc doanh Trung Quốc"

Và trong một xứ dù sao vẫn còn nghèo, tìm đâu ra các trương chủ hay nhà đầu tư có khả năng ký thác tối thiểu một triệu - 125 ngàn đô la" Nghĩa là khối lượng tiết kiệm rất lớn của dân chúng Hoa lục vẫn thực tế nằm ngoài tầm với của các ngân hàng ngoại quốc!

Doanh nhân quốc tế vốn cũng khôn như lãnh đạo Bắc Kinh. Bị chặn cửa chính, họ lách vào cửa hông và… gặp ngân hàng nội địa. Họ có thể hùn vốn với các ngân hàng quốc doanh của Trung Quốc. Sự khôn ngoan ấy có nghĩa là họ chung tiền đánh ké bên các ngân hàng địa phương, nhờ đó tiến vào thị trường nội địa… "dưới màu sắc Trung Hoa".

Bank of America của Mỹ đã bán lại các chi nhánh tại Hong Kong và Ma Cao cho Trung Quốc Giao Thông Ngân Hàng  (CCB) và với phần hùn sẵn có, chừng 9%, trong tài sản của CCB, BOA có quyền mua thêm 10% từ nay đến 2010. Nghĩa là dân chúng Hoa lục sẽ bước vào ngân hàng CCB để có một chút hương vị Hoa Kỳ.

Nếu đọc lại quy định ở trên, người ta hiểu là Bắc Kinh vẫn mở cửa cho ngân hàng ngoại quốc, nhưng cho họ chọn lựa: một là cạnh tranh với các ngân hàng địa phương trong thế yếu (vì hệ số 125 nói trên); hai là hùn hạp vốn liếng và kỹ thuật với các ngân hàng Trung Quốc để… khỏi cạnh tranh. Những ngân hàng ngoại quốc vào mà vẫn cứ muốn hùng cứ một phương thì còn một giải pháp thứ ba: tự do mở cửa làm ăn trong những vùng hoang vu khiếm khai chẳng ai muốn tới, mà tầng lớp lãnh đạo mới đang muốn ưu tiên phát triển!

Tổng kết lại, Trung Quốc đã trì hoãn được làn sóng cạnh tranh của ngân hàng ngoại quốc mà vẫn như là mở cửa theo những cam kết với WTO.

Nhìn từ Hà Nội, một số người có thể xuýt xoa. Sư phụ hay quá!

Vấn đề thực ra lại không đơn giản như vậy.

Trung Quốc chưa cải cách hệ thống kinh tế lệch lạc của họ và chỉ mua thời gian chứ không giải trừ được nguy cơ khủng hoảng ngân hàng vì những chứng tật trong xương tủy. Việc cải cách ấy bị cản trở bởi những vấn đề và thách đố còn lớn hơn khủng hoảng ngân hàng: nạn thất nghiệp từ nông thôn đang dội vào thành thị và cơ chế chính trị đang tiếp tục nuôi dưỡng tham nhũng trong bộ máy đảng, chính quyền và doanh nghiệp nhà nước. Và mâu thuẫn giữa các địa phương lẫn thành phần giàu nghèo đang gây sức ép rất mạnh cho trung ương.

Muốn cải cách thì phải… đánh vào hệ thống đảng và các trung tâm quyền lực địa phương, nghĩa là có thể làm đảng vỡ đôi.

Việt Nam không có cái thế và cái lực của Trung Quốc, cái thế của một xứ đông dân và cái lực của một tầng lớp lãnh đạo dù sao đã dạn dày kinh nghiệm ứng phó.

Nhưng Việt Nam có đủ những chứng tật Trung Quốc trong cơ chế kinh tế và ngân hàng của mình. Cũng vẫn bốn ngân hàng thương mại của nhà nước ớm bóng hệ thống ngân hàng tư nhân và trút tiền cho các doanh nghiệp nhà nước mà bất kể lời lỗ nên ngập nợ. Vào WTO rồi, các ngân hàng phải được ngân sách quốc gia bù lỗ - chừng 10% tổng sản lượng GDP - để trang điểm dung mạo kế toán của mình khi cần trình bày sổ sách cho phân minh.

Nhưng hơn hẳn Trung Quốc, lãnh đạo Việt Nam còn có quyền ra lệnh bỏ tù nhân viên ngân hàng ngoại quốc như vụ ABN-Amro đang gây khó chịu cho dư luận Hòa Lan sau vụ nhà đầu tư Trịnh Vĩnh Bình năm xưa!

Thành thử, việc gia nhập WTO vẫn là một thách đố cho các ngân hàng Việt Nam. Nếu cứ trì hoãn cải cách bằng thủ đoạn vặt, Việt Nam sẽ không đẩy lui được khủng hoảng. Và nếu tưởng là mình có thể dùng liều thuốc Trung Quốc vừa tung ra thì lãnh đạo Hà Nội còn mắc thêm bệnh hoang tưởng.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi rất thích khoa nhân chủng nhưng không có cơ may đến trường để được truyền thụ một cách bài bản về ngành học thú vị này. Hoàn cảnh sống, nói nào ngay, cũng không mấy thích hợp cho nhu cầu tự học. Suốt ngày (và suốt đời) tôi chỉ loanh quanh hàng quán nơi mà những kẻ hay lê la thường nói rất nhiều, dù sự hiểu biết của họ vốn không được bao nhiêu. Ngoài giới hạn về kiến thức, mấy ông bạn đồng ẩm còn có cái tật rất hay tranh cãi (và luôn cãi chầy cãi cối) nên mọi thông tin, từ bàn nhậu, đều không được khả xác hay khả tín gì cho lắm.
“Tham nhũng chính trị, lệch lạc tư tưởng, băng hoại đạo đức và hủ bại về lối sống. Đây là những kẻ thù rất nguy hiểm của Đảng, cần phải loại bỏ.” Tạp chí Xây Dựng Đảng (XDĐ) đã báo động như thế trong bài viết ngày 26/11/2023...
Đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) nhìn nhận tình trạng “trẻ hóa” trong suy thoái “tư tưởng chính trị ” và “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” đang gây khó khăn cho công tác “xây dựng, chỉnh đốn đảng”...
Năm 2024 là năm bầu cử, một năm gay go thử thách, và đề tài yêu ghét dù muốn hay không muốn đã trở lại trên các trang báo, trong các buổi tranh luận trong gia đình, ngoài xã hội. Chúc bàn tiệc trong năm của quý vị rôm rả những câu chuyện, những cuộc đối thoại bổ ích hai chiều, những thay đổi tốt đẹp. Và xin cảm ơn quý thân hữu, thân chủ đã hỗ trợ, gắn bó cùng hành trình với Việt Báo trong hơn 31 năm qua. Sau cùng là lời tri ân đến các độc giả Việt Báo: chính quý vị, những người đọc khó tính là thành trì giúp Việt Báo trở thành một tờ báo uy tín, chuyên nghiệp.
Năm 2023 tiến vào những ngày cuối cùng, nó sẽ đi qua và không bao giờ trở lại. Lịch sử sẽ đi qua nhưng những việc làm của con người sẽ tồn tại với sự khôn ngoan và ngu ngốc của đa số. Cụm từ ‘con-người-đa-số’ chỉ định ý muốn chung của đa số người. Và ‘con-người-thiểu-số’ đành phải tuân theo. Trò sinh hoạt dân chủ luôn luôn là con dao hai lưỡi có hiệu quả tùy thuộc sở thích của con người đa số. Sở thích? Một thứ tạo ra tốt lành hoặc khổ nạn. Đúng ra là cả hai, nhưng có một trong hai sẽ lớn hơn, đôi khi, lớn gấp bội phần. Nếu khổ nạn quá lớn thì cuộc sống chung sẽ thay đổi, có khi lâm vào mức tồi tệ. Chẳng hạn như trường hợp nước Đức dưới thời Hitler. Ý muốn của con người đa số đam mê nồng nhiệt ý muốn của Hitler. Cho ông ta cơ hội dẫn đầu một quốc gia quyền lực, tạo ra hiệu quả cuộc chiến thế giới thứ hai. Hậu quả tàn khốc đó do ai? Hitler? Đúng một phần.
“Tự diễn biến, tự chuyển hóa” trong Lực lượng vũ trang nhân dân là mối lo hàng đầu của đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay. Bằng chứng này đã được Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đưa ra tại Hội nghị Đảng ủy Công an ngày 20/12/2023 tại Hà Nội, và trong nội dung các bài viết trên báo chí chính thống của nhà nước liên quan đến Quân đội...
Người ta nên áp dụng đạo đức vào tài chính trị của Henry Kissinger như thế nào? Làm thế nào để người ta quân bình những thành tựu với những hành vi sai trái của Kissinger? Tôi đã vật lộn với những vấn đề đó từ khi Kissinger là giáo sư của tôi, và sau này là đồng nghiệp tại Đại học Harvard. Vào tháng Tư năm 2012, tôi đã giúp phỏng vấn ông trước một số lượng lớn cử toạ tại Harvard và hỏi liệu ông có làm điều gì khác đi trong thời gian làm ngoại trưởng cho các Tổng thống Hoa Kỳ Richard Nixon và Gerald Ford không. Lúc đầu, ông nói không. Suy nghĩ lại, ông nói rằng ước mình là đã hoạt động tích cực hơn ở Trung Đông. Nhưng ông không đề cập đến Campuchia, Chile, Pakistan hay Việt Nam. Một người phản đối ở phía sau hội trường hét lên: "Tội phạm chiến tranh!"
Việt Nam có còn “độc lập” với Trung Quốc hay không sau chuyến thăm Hà Nội của Tổng Bí thư, Chủ tịch nhà nước Tập Cận Bình là thắc mắc của người dân Việt Nam. Ông Tập có mặt ở Việt Nam từ 12 đến 13 tháng 12 năm 2023 và đạt được cam kết của Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng về “xây dựng Cộng đồng chia sẻ tương lai Việt Nam-Trung Quốc”.
Ngày nay, Chiến lược Phòng thủ Quốc gia của Hoa Kỳ – giống như chiến lược Chiến tranh Lạnh tạo chuẩn mực cho tư duy chiến lược trong những năm từ thập kỷ ‘50 đến ’80 – bị chi phối bởi một tác nhân đe dọa chính, đó là Trung Quốc. Điều này vừa cung cấp thông tin vừa tạo điều kiện cho tất cả các mối đe dọa lớn khác có thể xảy ra: Nga, Iran và Bắc Triều Tiên. Giống như thời kỳ Chiến tranh Lạnh, Hoa Kỳ hiện đang lâm vào một cuộc cạnh tranh với đối thủ duy nhất của mình, một cuộc cạnh tranh có khả năng bỏ rơi các thành tựu chính trị, kinh tế và công nghệ. Hoa Kỳ cũng đang ở trong một cuộc chạy đua vũ trang hiện đại, và trong một số trường hợp, chơi trò đuổi bắt và tranh đua để giành tình hữu nghị, gây ảnh hưởng lên các quốc gia khác trên thế giới.
Rồi vào ngày 12/12/2023, tức chỉ sau ba tháng, Việt Nam lại long trọng tiếp đón Chủ Tịch Tập Cận Bình và nói rằng hợp tác và hữu nghị với Trung Quốc là lựa chọn chiến lược của Việt Nam...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.