Hồ Thanh Nhã
Bỗng dưng muốn khóc
Người bạn ấu thơ đi không trở lại
Cả cuộc đời tôi bị vứt ven đường
Mười năm qua rồi chập chùng kỷ niệm
Mười năm cuộc đời sớm gió chiều sương
Cúi mặt mà đi bên lề xã hội
Tôi mặc áo dài nhớ tuổi ô mai
Màu trắng trinh nguyên chờ anh trở lại
Chờ đến bao giờ khép nẻo tương lai?
Người bạn thứ hai như người anh cả
Cũng bỏ đi xa chẳng hẹn ngày về
Tôi đi tìm anh đường xa hẻm vắng
Tìm đến bao giờ mấy nẻo sơn khê?
Anh - người thứ ba – không chờ không đợi
Anh đến đời tôi , đá tảng ngăn đường
Anh hiện nguyên hình như cơn lốc lớn
Cuốn hút mịt mù đá cát mười phương
Tôi ghét của nào trời trao của ấy
Không muốn nhìn anh cũng phải gần anh
Mưa mới bắt đầu …bao giờ mưa tạnh?
Biến đổi đời anh lời đáp chưa thành
Dưới đáy cuộc đời tôi là điểm tựa
Anh không còn gì tôi chẳng có chi
Trong khu nhà hoang tôi dìu anh dậy
Từng bước âm thầm lê gót mà đi
Những tháng đi qua những lần vấp ngã
Đứng dậy mà đi gió táp lưng trời
Đứng dậy mà đi mai kia trời sáng
Còn có niềm tin dưới đáy cuộc đời
Anh vững từ từ trong vùng tăm tối
Tôi cũng trưởng thành từng bước chung đôi
Mưa nhẹ hột rồi bao giờ mưa tạnh?
Bờ cỏi thênh thang dưới bóng mặt trời
Anh trả ơn tôi cuốn vần lớp Một
Bài viết vỡ lòng nét chữ nghiêng xiêu
Câu viết đầu tiên bảng đen phấn trắng
“Dễ ghét là anh” …gió đã xoay chiều
Anh giận mà đi không câu từ biệt
Tôi thấy trong lòng từng giọt mưa sa
Tôi nằm giữa trời , nhà hoang đổ nát
Từng ánh sao rơi tách dãy Ngân hà
Mất hết còn chi những chiều góc phố
Hai bóng bên đường san sẻ niềm vui
Quãng ngắn đời tôi có anh trong đó
Hạnh phúc êm đềm … từng lá me rơi
Anh cho tôi nhiều còn hơn tôi nghĩ
Đem tôi nụ cười vắng mất từ lâu
Bây giờ nghĩ ra từ nay mất hết
Mới tiếc làm sao …giòng nước qua cầu?
Bây giờ nằm đây bỗng dưng muốn khóc
Bây giờ một mình hun hút đường xa
Tôi về với tôi đêm dài thao thức
Và bóng người đi mấy nẻo quan hà ….
Hồ Thanh Nhã
(Cảm tác tập phim truyện Việt Nam “ Bỗng dưng muốn khóc “) .