Duy Xuyên
Tôi ước mong cuối cuộc đời xin một lần được đưa em về Nha Trang, quê Mẹ mình hiền hòa và thơ mộng, để em có dịp ngồi trên con đò nhỏ xuôi theo dòng sông Cái trong xanh, con đò lờ đờ trôi dọc theo bờ cỏ dại, chen giữa những hàng dừa chi chít, rũ lá rợp trời, trên đường về Lư Cấm, để thăm mộ Mẹ, trong dịp Xuân Về Tết Đến năm nay.
Anh sẽ đưa em về, để em gục đầu bên giường Mẹ hay em chỉ đứng bên bàn thờ, ngậm ngùi buồn cho tháng ngày qua mà mắt Mẹ vẫn còn nhòa lệ vì lũ con đi xa nơi xứ lạ quê người, chưa một lần về thăm mộ Mẹ.
Cũng có thể em sẽ theo anh về để mình băng ngàn vượt núi, leo theo những dốc đá chênh vênh, Về vùng đất lạ, để em truy tầm mộ M ẹ, đã bị vùi sâu trong hoang lạnh, vì những cơn lũ lụt tràn về mà mộ Mẹ thiếu người chăm sóc.
Hay em chỉ sẽ lặng thinh không cất lên được một lời, nghẹn ngào vì những ngôi mộ gầy, nằm dọc theo triền núi, nay đã bị di dời, cải táng đi chỗ khác.
Anh sẽ đưa em về quê cũ, để em được quỳ bên gối Mẹ, thỏ thẻ kể cho Mẹ nghe cuộc đời gian truân của một người tỵ nạn lưu lạc xứ người và nghe tiếng Mẹ tức tưởi thở dài.
Hay anh sẽ dìu em về Suối-Dầu, tìm mộ Mẹ, nằm xác xơ, trơ vơ bên thân cây gầy trơ trụi giữa cánh đồng hiu quạnh, để em sẽ chỉ lặng thinh đứng nhìn, thầm hỏi có lẽ nào mộ Mẹ đó sao?
Hay anh sẽ phải đưa em qua dốc cầu gỗ, dìu em bước từng bực cấp một, để em trèo lên được tượng đài Kim-Thân Phật-Tổ, để anh em mình chỉ đứng ngậm ngùi, tìm từng lọ hỏa thiêu ... chứa đựng một chút hương tàn, xương cốt của Mẹ đã trở thành tro bụi...
Duy Xuyên
Tacoma/12/01/2019
phamduyxuyen@hotmail.com
Tôi ước mong cuối cuộc đời xin một lần được đưa em về Nha Trang, quê Mẹ mình hiền hòa và thơ mộng, để em có dịp ngồi trên con đò nhỏ xuôi theo dòng sông Cái trong xanh, con đò lờ đờ trôi dọc theo bờ cỏ dại, chen giữa những hàng dừa chi chít, rũ lá rợp trời, trên đường về Lư Cấm, để thăm mộ Mẹ, trong dịp Xuân Về Tết Đến năm nay.
Anh sẽ đưa em về, để em gục đầu bên giường Mẹ hay em chỉ đứng bên bàn thờ, ngậm ngùi buồn cho tháng ngày qua mà mắt Mẹ vẫn còn nhòa lệ vì lũ con đi xa nơi xứ lạ quê người, chưa một lần về thăm mộ Mẹ.
Cũng có thể em sẽ theo anh về để mình băng ngàn vượt núi, leo theo những dốc đá chênh vênh, Về vùng đất lạ, để em truy tầm mộ M ẹ, đã bị vùi sâu trong hoang lạnh, vì những cơn lũ lụt tràn về mà mộ Mẹ thiếu người chăm sóc.
Hay em chỉ sẽ lặng thinh không cất lên được một lời, nghẹn ngào vì những ngôi mộ gầy, nằm dọc theo triền núi, nay đã bị di dời, cải táng đi chỗ khác.
Anh sẽ đưa em về quê cũ, để em được quỳ bên gối Mẹ, thỏ thẻ kể cho Mẹ nghe cuộc đời gian truân của một người tỵ nạn lưu lạc xứ người và nghe tiếng Mẹ tức tưởi thở dài.
Hay anh sẽ dìu em về Suối-Dầu, tìm mộ Mẹ, nằm xác xơ, trơ vơ bên thân cây gầy trơ trụi giữa cánh đồng hiu quạnh, để em sẽ chỉ lặng thinh đứng nhìn, thầm hỏi có lẽ nào mộ Mẹ đó sao?
Hay anh sẽ phải đưa em qua dốc cầu gỗ, dìu em bước từng bực cấp một, để em trèo lên được tượng đài Kim-Thân Phật-Tổ, để anh em mình chỉ đứng ngậm ngùi, tìm từng lọ hỏa thiêu ... chứa đựng một chút hương tàn, xương cốt của Mẹ đã trở thành tro bụi...
Duy Xuyên
Tacoma/12/01/2019
phamduyxuyen@hotmail.com
Gửi ý kiến của bạn