Hôm nay,  

Yếu Tố Thắng Thua Giữa Hai Phe Trọng và Dũng Trong Đại Hội XII

1/20/201600:00:00(View: 15899)

Trong những ngày qua, dư luận trong và ngoài nước đã theo dõi những màn đấu đá quyền lực ngoạn mục chưa từng có trong lịch sử của đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) giữa hai phe Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng. Họ đang tận lực diệt nhau để giành vị trí quyền lực cao nhất của đảng: ghế Tổng bí thư.

Các bài viết với những tiết lộ mang tính “cung đình” của cả hai bên như một trận đấu bóng chuyền sát nút, với những trái cầu “rực lửa” được phóng ra để triệt hạ đối thủ, nhanh chóng lan tỏa trên mạng Internet.

Phải nói là “đấu trường” đã nóng lên từng phút, không chỉ cử tọa Việt Nam (VN) mà cả những nhà nghiên cứu, ký giả quốc tế đã bị cuốn hút theo dõi vì hai lý do đơn giản: 1/ Những bí mật cung đình của chế độ bưng bít đã được phơi bày ra ánh sáng để nhân dân, và ngay cả đảng viên các cấp, có thể thấy được sự thật của đảng CSVN và chân tướng của những kẻ lãnh đạo; 2/ Những đấu đá nội bộ gay gắt này chắc chắn có ảnh hưởng đến sự tồn vong của đảng CSVN, và cũng có nghĩa là cơ hội “thoát Cộng”, “thoát Trung” của đất nước đang rộng mở.

Chúng ta thấy gì qua những bài viết tố cáo lẫn nhau?

Những điều chắc chắn

Cuộc đấu đá kịch liệt ở thượng tầng lãnh đạo đã đến lúc không còn có thể thỏa hiệp được nữa - khi các đồng chí lãnh đạo ở cấp trung ương lại phẫn nộ đứng lên mặt bàn họp, chỉ mặt chửi nhau, gọi nhau bằng “thằng” và đòi tru di cửu tộc nhau vì tội bán nước - như trong phần tiết lộ của Người Đưa Tin, thì quả thật tình trạng đã đến hồi “hết thuốc chữa.”

Đảng CSVN đã đưa đất nước vào vòng “nô lệ mới” đối với Bắc Triều, và cả hai Nguyễn Phú Trọng lẫn Nguyễn Tấn Dũng đều có tội. Trước tình hình bê bết của đất nước, hai bên đang cố đổ tội “bán nước” cho nhau, để lộ ra chân tướng của cả một tập đoàn “hèn với giặc, ác với dân.”

Tình trạng đất nước đang ở mức nguy kịch cả về kinh tế, họa ngoại xâm (Trung Quốc), lẫn xã hội bấn loạn, tham nhũng, và suy đồi đạo đức trầm trọng. Nhưng đảng CSVN không có kế sách cứu vãn và đang tìm cách đổ lỗi cho nhau, thay vì can đảm xóa sổ chế độ tàn hại này để cùng người dân mưu cầu hạnh phúc và an bình cho dân tộc.

Nỗi sợ của đảng CSVN lâu nay là “theo Mỹ thì mất đảng, mà theo Tàu thì mất nước.” Ngày nay họ đã thấy rõ “theo Tầu thì mất cả nước lẫn đảng.” Tuy nhiên, tư duy thiển cận và lạc hậu của lãnh đạo Hà Nội đã không đủ sáng suốt và đảm lược để dứt khoát theo một hướng hợp lý, hợp đạo và an toàn nhất, đó là “theo dân” hầu có cơ hội “đoái công chuộc tội” và rửa bớt vết nhơ bán nước.

Những điều chưa ngã ngũ

Ai thắng, ai thua giữa phe Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng thì cho đến giờ này, ngay cả những thành phần chóp bu của đảng CSVN kể cả hơn 1500 đại biểu về tham dự Đại Hội XII (diễn ra từ ngày 21 đến 28 tháng Giêng) vẫn còn chưa nắm vững.

Chuyện gì sẽ xảy ra sau khi ĐHĐ XII kết thúc và sẽ có một bên thua?

Theo bài viết “Không dễ cho ông Nguyễn Phú Trọng trong việc giành chiếc ghế Tổng bí thư” của tác giả Việt Dũng thì có 3 kịch bản có thể xảy ra từ phe ông Nguyễn Tấn Dũng:

“Ông Dũng nếu thua trong trận này thì sẽ mất tất cả, do vậy có thể nói đây là một trận sống mái cuối cùng. Có thông tin cho biết rằng, phe của ông Nguyễn Tấn Dũng đã tính tới 3 khả năng có thể xảy ra, đó là:

Thượng sách: Giành chiến thắng bằng được tại Đại Hội XII

Trung sách: Giằng co và tìm cách bỏ cho kinh tế kiệt quệ trong thời gian ông Trọng tái cử chức TBT, để nắm quyền trở lại.


Hạ sách: Dùng giải pháp quân sự, sẽ tiến hành đảo chính và nếu thất bại, sẽ tiến hành kháng chiến vũ trang.”

Phe ông Trọng nếu thua chắc cũng chẳng ngồi yên. Ba kịch bản nêu trên không độc quyền cho một phía.

Những yếu tố quyết định

Điều 13 của Quyết Định 244 mà Bộ chính trị đưa ra vào tháng 4/2014 đã chi phối rất lớn trong thế trận của cả ông Dũng lẫn ông Trọng hiện nay. Đó là không chấp nhận việc ứng cử hay đề cử ngay tại Đại Hội XII. Hơn 1500 đại biểu phải chọn lựa các ứng viên từ danh sách đề cử mà Bộ chính trị Khóa XI đã đưa ra và được Hội nghị 14 của Trung ương đảng khóa XI thông qua để bầu 200 tân Ủy viên trung ương đảng Khóa XII.

Như vậy có mấy vấn đề được nêu ra:

1/ Nếu ông Nguyễn Tấn Dũng không có tên trong danh sách đề cử (vì đã không tự xin tái cử như ông Trọng do vấn đề quá hạn tuổi) thì các đại biểu không thể bầu vào tân trung ương đảng khóa XII. Coi như cuộc đời chính trị chấm dứt. Muốn được bầu thì ông Dũng phải làm sao thuyết phục được ít nhất trên 1000 đại biểu đồng ý bỏ Điều 13 của Quyết Định 244 để ông Dũng tự ứng cử hay được đàn em đề cử trong danh sách bầu vào Trung ương.

2/ Nếu ông Dũng và cả ông Trọng có tên trong danh sách đề cử của Hội nghị 14 vừa rồi thì cả phe ông Trọng lẫn phe ông Dũng phải đưa được người của phe mình vào “lọt” trong số hơn 200 người được bầu vào Ban chấp hành Trung ương đảng XII (TƯĐ XII), vì chính số phiếu của 200 tân TƯĐ này sẽ quyết định số phận của ông Trọng và ông Dũng.

Những đấu đá nội bộ của đảng CSVN cũng cho thấy bên nào càng mưu mẹo, gian tà, và càng có nhiều tiền để mua chuộc thì sẽ đánh bại đối thủ. Trên căn bản này, phe ông Dũng có vẻ đương nhiên thắng thế, nhưng không ngờ thua mánh lới của một người bị coi thường với biệt danh “Trọng Lú” (theo cáo buộc của phe ông Dũng là ông Trọng đã bày mưu tính kế qua QĐ 244). Rõ ràng, ông Trọng không “lú” chút nào nếu đang ở thế thượng phong. Phải chăng đây là trường hợp “nó lú còn có chú nó khôn.” Và “ông chú” Bắc Kinh đã giăng lưới để không “Thái tử Đỏ” nào của VN có thể thoát vòng kim cô Mao Xếnh Xáng?

Câu hỏi được đặt ra là liệu lưới của Bắc Kinh có khả năng trùm lên 1510 đại biểu Cộng sản khắp nước, và giúp gạn lọc đa số của một phe nào đó ra khỏi TUĐ XII hay không? Chắc cũng dễ thôi vì đồng tiền và tư duy phe nhóm, quyền lợi có thể bôi trơn mọi sự.

*

Vấn đề đặt ra cho những người Cộng sản còn lương tâm Việt Nam, nhất là những đại biểu đi tham dự Đại Hội XII lần này, là liệu họ có sáng suốt và can đảm lên tiếng để xóa bỏ chế độ độc tài cộng sản và hỗ trợ tiến trình dân chủ hóa đất nước hay không? Có sẵn sàng đứng về phía nhân dân để cứu nước hay không?

Vấn đề đặt ra cho toàn dân Việt Nam ở thời điểm này là chúng ta cần phải tiếp tục tranh đấu quyết liệt hơn nữa để chấm dứt mọi hình thức độc tài, mở ra cơ hội tuyển chọn người có tâm, có tài ra gánh vác việc nước bất kể người đó thuộc đảng phái nào, miễn là cơ hội tham gia và tuyển chọn bình đẳng cho mọi con dân nước Việt.

Cơ hội đang mở ra để những người thực tâm yêu nước trong đảng CSVN bước ra khỏi đảng trở về với dân tộc. Nhân dân luôn sẵn sàng vòng tay nhân ái mở rộng để đón người lạc lối trở về.

Không còn con đường thoát nào khác cho dân tộc và cho chính bản thân của những người cộng sản: hãy từ bỏ Chủ nghĩa Xã hội (Đen) và dựng xây nền Dân chủ Pháp trị.

Reader's Comment
1/21/201600:26:35
Guest
Tội bán nước là tru di tam tộc!
Nhân dân oán hận căm thù muôn đời thì mấy thằng bán nước trốn đâu cho thoát!
Thằng giặc mà chiếm được rồi thì cũng giết chết mấy thằng liếm gót giầy bán nước cho chúng!
1/20/201621:56:53
Guest
May ngai giac Cong cung lu lau la An Quang, lu an com mien Nam tho con ma giac Cong truoc sau cung se duoc toa an quyet dinh chu di hay nem da tuy theo nang nhe neu khong mau mau hoi cu ve Bac kinh de tho ngai Mao. Cac ngai Tau Cong dau mat duoi su lanh dao cua Thieu ta Ho
Quang duoc ngai Mao cu sang Vietnam voi ten Ho chi Minh voi chinh sach giet dan Viet pha dat Viet can rut lui mau nhe keo roi sat ngua sat
phun lua chet ca bau doan the tu rang chiu day nhe bao khong bao truoc.
1/20/201613:05:09
Guest
Nhan dinh rat hay !
Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Thư tịch cổ ghi rằng… Lịch sử trên thế giới thật sự rất hiếm người tài vừa là vua đứng đầu thiên hạ vừa là một hiền triết. Nếu văn minh La Mã có Marcus Aurelus, hoàng đế triết gia, vừa minh trị dân, độ lượng với mọi người và để lại tác phẩm triết học nổi tiếng “Meditations” thì ở phương Đông hơn mười hai thế kỷ sau có Vua Trần Nhân Tông của nước Việt. Theo Đại Việt Sử Ký Toàn Thư, triều đại của Vua Trần Nhân Tông là triều đại cực thịnh nhất của sử Việt. Ông là vị vua liêm chính, nhân đức, một thi sĩ, đạo sĩ Phật giáo. Do là một vị vua đức độ, trọng dụng nhân tài, nên ông thu phục nhiều hào liệt trong dân, lòng người như một. Quốc triều có Thái sư Trần Quang Khải, về binh sự có các danh tướng Trần Quốc Tuấn, Trần Quốc Toản, Phạm Ngũ Lão, Trần Khánh Dư, Trần Nhật Duật…Về văn thơ có những người uyên bác như Trương Hán Siêu, Mạc Đĩnh Chi. Vua Trần Nhân Tông thương dân như con, xem trung hiếu làm đầu, lấy đạo nghĩa trị quốc.
Biển Đông hiện như một thùng thuốc súng và, liệu nếu xung đột bùng ra, chúng ta có phải đối phó với một quân đội Trung Quốc man rợ mà, so với quân đội Thiên hoàng Nhật trong Thế chiến thứ hai, chỉ có thể hơn chứ khó mà bằng, đừng nói chuyện thua? Như có thể thấy từ tin tức thời sự, cảnh lính Trung Quốc vác mã tấu xông lên tàu tiếp tế của Philippines chém phá trông man rợ có khác nào quân cướp biển từ tận hai, ba thế kỷ trước? [1] Rồi cảnh chúng – từ chính quy đến dân quân biển, thậm chí cả ngư dân – trấn lột, cướp phá, hành hung và bắt cóc các ngư phủ Việt Nam từ hơn ba thập niên qua cũng thế, cũng chính hiệu là nòi cướp biển.
Hội nghị Trung ương 10/khóa đảng XIII kết thúc sau 3 ngày họp (18-20/09/2024) tại Hà Nội nhưng không có đột phá nào, mọi chuyện vẫn “tròn như hòn bi” dù đây là hành động đầu tiên của tân Tổng Bí thư Tô Lâm...
Việc nhà hoạt động dân chủ Trần Huỳnh Duy Thức được nhà cầm quyền Việt Nam trả tự do trước thời hạn có lẽ là một trong những vấn đề đã được nội các chính quyền Biden-Harris quan tâm và vận động từ năm 2021.
Đối với triết gia Immanuel Kant, lời nói dối là “cái ác bẩm sinh sâu xa trong bản chất con người” và cần phải tránh xa ngay cả khi đó là vấn đề sống còn1. Trong tác phẩm “Deciphering Lies”, Bettina Stangneth, 2017, viết rằng: “Trong số những lý do khiến người ta nói dối vì điều đó có thể giúp họ che giấu bản thân, ẩn náu và tránh xa những người xâm phạm vùng an toàn của họ.” Stangneth cho biết thêm, “cũng không khôn ngoan khi thả trẻ em ra thế giới mà không biết rằng người khác có thể nói dối chúng.” The Wasghington Post, ban kiểm tra sự thật, cho biết: Trong bốn năm làm tổng thống thứ 45, từ 2017-2021, đến cuối nhiệm kỳ, Trump đã tích lũy 30.573 lời nói dối trong suốt nhiệm kỳ tổng thống - trung bình khoảng 21 lời tuyên bố sai lầm mỗi ngày. Từ khi thua cuộc tái ứng cử vào tay tổng thống Joe Biden cho đến giờ này, tranh cử với bà Harris, ông Trump càng gia tăng khẩu phần nói dối, phong phú đến mức độ không thể đếm cho chính xác.
Câu chuyện hoang tưởng “di dân ăn thịt chó, mèo” của Donald Trump và JD Vance gây ra nỗi sợ hãi, tạo ra nhiều kích động tiêu cực, vì nó được nói ra trước 81 triệu dân Mỹ, từ một cựu tổng thống. Những lời vô căn cứ tràn đầy định kiến và thù hận đó như một bệ phóng cho con tàu “Kỳ Thị” bay vút vào không gian của thế kỷ 21, thả ra những làn khói độc. Nó như một căn bệnh trầm kha tiềm ẩn lâu ngày, nay đúng thời đúng khắc nên phát tán và lan xa. Nói như thế có nghĩa, con tàu “Kỳ Thị” này, căn bệnh này, vốn đã có từ rất lâu đời. Nó âm ỉ, tích tụ, dồn nén theo thời gian, chực chờ đến ngày bùng nổ. Một tuần qua, người Haiti, là nạn nhân của cơn bùng phát này. Gần nửa thế kỷ trước, và cho đến tận nay, là cộng đồng người gốc Việt.
Sự trỗi dậy của những nhóm cực hữu đang làm sống lại làn sóng kỳ thị chủng tộc, một căn bệnh trầm kha chưa bao giờ thực sự chấm dứt ở Hoa Kỳ. Để thực hiện những chương trình nghị sự của mình, những người theo chủ nghĩa thượng tôn da trắng đã thực hiện nhiều chiến lược, chiến thuật khác nhau. Trong những năm gần đây, nhiều nhà hoạt động đã cảnh báo các nhóm cực hữu đang cố sử dụng nền tảng giáo dục làm công cụ để bảo vệ chủ nghĩa phân biệt chủng tộc. Một bài viết trên trang mạng lithub.com của tác giả Jason Stanley đã phân tích sâu sắc về đề tài này.
Nhìn ở bề ngoài thì ông Benjamin Netanyahu, Thủ tướng Do Thái, đang làm cái việc của Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) Nguyễn Văn Thiệu từng làm với cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ 1968. Năm đó ông Thiệu bị cáo buộc là hành động để đảng Dân Chủ thua đảng Cộng Hòa còn bây giờ thì, xem ra, ông Netanyahu lại đang tháu cáy với nước cờ tương tự tuy nhiên bản chất hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.
Khi còn tại chức, không ít lần, T.T Nguyễn Xuân Phúc đã khiến cho dân tình hoang mang hay bối rối khi nghe những câu chữ rất lạ kỳ: “Quảng Ninh là đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Vĩnh Phúc sẽ vươn lên trở thành đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Long An phải trở thành đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Hải Phòng là đầu tàu quan trọng của cả nước’, ‘Bình Dương phải là đầu tàu phát triển kinh tế mạnh nhất của cả nước …”
Nhưng 64 năm sau (1960-2024), đảng đã thoái hóa, biến chất. Đảng viên thì tham nhũng, suy thoái đạo đức, lối sống tự diễn biến và tự chuyển hóa, bài bác Chủ nghĩa Mác-Lênin và cả “tư tưởng Hồ Chí Minh” nữa...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.