Hôm nay,  

Sổ Tay Thường Dân Tưởng Năng Tiến: Thơ & Đơn Giữa Thời Mắc Dịch

18/08/201300:00:00(Xem: 8064)
Giữa đường gặp cảnh bất bằng chẳng tha...(Lục Vân Tiên)

Thành ngữ “người trông xa ma trông gần” không hẳn lúc nào cũng đúng nhưng (chắc chắn) là không sai với trường hợp của... Bùi Minh Quốc. Khi còn trẻ, ông thi sĩ này đã viết những câu thơ rất bốc:

Tuổi hai mươi khi hướng đời đã thấy
Thì xa xôi biết mấy cũng lên đường.


Lúc về già, chả hiểu sao, cha nội ngang nhiên (và ngang xương) chuyển hướng:

Tuổi sáu mươi khi nghĩa đời đã thấy
Thì gian nan biết mấy cũng lên phường.


Tôi càng lớn tuổi càng đâm ra xính thơ nên mỗi lúc một thêm ái mộ Bùi Minh Quốc. Sự mến mộ này – tiếc thay – tôi đã không giữ được luôn, và cũng không giữ được lâu. Chỉ cần đối ẩm với nhà thơ (đôi lần) là tôi ớn chè đậu cho tới Tết, hoặc – không chừng – dám cho tới... chết luôn. Đúng là người trông xa ma trông gần!

Vì nghe tiếng thi sĩ cũng là một tay hảo hán (và hảo tửu) nên ngay khi ông ấy vừa bước chân đến California, tôi đã lật đật mang rượu nồng thịt béo ra mời. Tưởng sao? Thằng chả lắc đầu quầy quậy:

Tớ chỉ ăn rau, và rau muống only, chứ thịt thà cá mú thì xin miễn.

Sao kỳ vậy cha nội. Bắc kỳ vừa vừa thôi chớ bắc kỳ dữ vậy ai chịu được?

Vấn đề không phải là Bắc Kỳ hay Nam Kỳ mà là rau muống giồng ở Việt Nam bây giờ đều bị phun thuốc tùm lum, ăn vào chắc chết (chết chắc) mà tớ lại hẩu cái món này nên phải lặn lội sang tận Hoa Kỳ để ăn rau muống cho nó lành, và cho nó sướng. Cậu hiểu ra chưa?

Tuy chỉ gắp rau muống (thôi) nhưng rượu thì thằng chả vẫn cứ nốc tì tì. Chai Remy Martin loại 350 ml mới đâu chừng hơn nửa tiếng đã không còn một giọt. Không mua thêm chai nữa thì kỳ mà mua xong lại tiếc. Cạn ly đầy rồi lại đầy ly cạn. Chả mấy chốc cái chai kế tiếp cũng cạn khô. Gặp “con rồng Đà Lạt” này thì e nước Hồ Xuân Hương phải biến thành rượu Cognac (chắc) mới đủ đô?

Thi sĩ uống rất đẹp, và rất ngọt nhưng lại phun ra toàn những câu thơ (vô cùng) cay đắng:

Tôi hỏi công chúa: Thạch Sanh đi đâu?
Công chúa lầu bầu trả lời: Không biết!
Tôi hỏi Nguyệt Nga: Vân Tiên đi đâu?
Nguyệt Nga âu sầu: Hình như đã chết!
Tôi hỏi cave. Cave cười ngất…
Chợt nhận ra mình giữa quán Lý Thông.
Hết thơ người rồi lại đến thơ mình:
Bao nghẹn uất Nguyệt Nga xé trời kêu chẳng thấu
Giữa chợ đời biệt dạng Lục Vân Tiên
Hảo hớn bận giang hồ quán nhậu
Thi nhau bốc phét để quên hèn.
Giời ạ, tưởng đâu gặp được người thơ để ngâm nga đôi câu:
Xuân du phương thảo địa
Hạ thưởng lục hà trì
Thu ẩm hoàng hoa tửu
Đông ngâm bạch tuyết thi...


cho thoả lòng mong ước, chứ tiếng Nguyệt Nga “xé trời kêu chẳng thấu” thì có gì hay mà bầy ra trên bàn rượu khiến cho cuộc nhậu (bỗng) hoá mất vui đi. Cái thứ người bỏ chạy trong cơn quốc biến, nước mất thân mình yên mà suốt cả đời không làm nên trò trống gì hết trơn hết trọi, chỉ ba hoa “bốc phét để quên hèn” như tôi – tất nhiên – không ưa những câu thơ vừa ghi của Nguyễn Trọng Tạo hay Bùi Minh Quốc. Gặp gỡ giao du với mấy chả làm chi cho nó thêm phiền!

Mà sự phiền muộn kiểu này, nói nào ngay, không chỉ đến từ những câu thơ thượng dẫn. Tuần rồi, tôi tình cờ đọc ĐƠN TRÌNH BÁO VÀ TỐ GIÁC TỘI PHẠM của bà Lê Thị Công Nhân – viết ngày 10 tháng 8 năm 2013 – rồi cũng cảm thấy “phiền” muốn chết luôn:
ban_nhau_mat_vui_tuong_nang_tien
Tiếng oan dậy trời, bàn nhậu mất vui...
Kính gửi:

- Công an phường Phương Mai-quận Đống Đa, Hà Nội (trực tiếp);

- Công an quận Đống Đa 342B phố Thái Hà, quận Đống Đa (gửi bảo đảm qua bưu điện);

- Công an thành phố Hà Nội 87 phố Trần Hưng Đạo, quận Hoàn Kiếm (gửi bảo đảm qua bưu điện), và

- Cơ quan Mật vụ nào đó đang “đặc trách” tôi (xin lỗi vì không biết tên cơ quan để viết ra vì nhiều lần khi bị mật vụ bắt thẩm vấn, tôi hỏi các mật vụ tên, cấp bậc, đến từ đâu nhưng họ đều kiên quyết che dấu tung tích đến cùng (!?) (gửi lên Internet vì không biết mật vụ ở đâu mà gửi).

Tôi là Lê thị Công Nhân, sinh năm 1979, nghề nghiệp: bị quản chế, hiện đang sống tại nhà mẹ đẻ tại địa chỉ P316-A7, khu VPCP, ngõ 4, phố Phương Mai, quận Đống Đa, Hà Nội, viết đơn này trình bày sự việc sau:

Vào khoảng 10h sáng nay, thứ 7 ngày 10.08.2013, khi đang đi chợ mua thực phẩm tại chợ cóc tại ngõ 6 phố Phương Mai, tôi tình cờ chứng kiến cảnh một đám đông khoảng 15 người, trong đó khoảng hơn 10 người xưng là thương binh, cầm gậy ba toong, đi trên 2 xe ba bánh tự chế loại chở hàng, hùa nhau chửi bới và xông vào đập phá hàng quán của một số người đang sinh sống và buôn bán nhỏ tại nhà số 102 khu E4. Những người này hành xử rất côn đồ, liên tục tuôn lời chửi bới, sỉ nhục, vừa đe dọa vừa thực sự lao vào hành hung người và đập phá tài sản....

Thấy vậy, tôi vô cùng bức xúc, cảm thấy thật là nhục nhã và bất an nếu mình không lên tiếng bênh vực người yếu thế. Tôi lao vào can ngăn và kêu gào họ không được đánh người và phá hoại tài sản của người khác như vậy, bảo họ bình tĩnh đưa vụ việc ra pháp luật và công an giải quyết. Nhóm người này ngay lập tức quay sang chửi rủa tôi bằng mọi ngôn từ tục tĩu và bạo lực nhất. Họ đe dọa tôi và đuổi tôi đi, lấy lý do “Mày là ai, liên quan đéo gì đến mày, chõ mồm vào bố mày đánh chết.” (!?).


Thấy tình huống quá nguy hiểm cho 3 người lẻ loi đang ở trong nhà chống cự lại đám đông côn đồ hung hãn tôi quyết định ở lại cùng họ và chờ công an phường vào. Thấy tôi không đi, 3, 4 tên tự xưng thương binh tập trung quay sang chửi bới tôi và đánh tôi luôn. Những kẻ này dùng gậy ba toong sắt phang vào người tôi (vùng cổ, vai, lưng, tay) khoảng gần 10 lần. Tôi hô lên “Không được đánh người. Các anh đang làm việc thất đức, là những kẻ vi phạm pháp luật.” Khoảng 11h, tức là gần 1 tiếng sau mới thấy 4, 5 chiến sỹ công an phường đi vào - dù trụ sở công an phường cách đó 200m, trong đó có một anh mặc áo phông đỏ có vẻ như là người cấp cao nhất. Nhóm công an phường vào nhưng không có lời nói nào can ngăn đám người côn đồ kia. Tôi kinh ngạc tột độ vì thái độ này của họ. Có lẽ vì thế mà đám côn đồ càng hung bạo và đòi lao vào chiếm căn nhà...

Quá bức xúc tôi nói với công an “Các anh để họ hành xử như vậy ngay trước mặt công an sao?” Anh công an mặc áo phông đỏ nói như một người mất trí “Họ có làm gì đâu, có ảnh hưởng gì đâu.” Tôi đáp “Họ gây rối trật tự công cộng, hành hung người, đập phá tài sản, cản trở giao thông mà anh bảo là không làm gì, không làm sao àh trong khi người dân chỉ cần vừa mở miệng đòi dân chủ thì ngay lập tức bị tống vào tù.” Những công an này lơ đi không trả lời câu hỏi của tôi mà lại nói “Không liên quan đến chị thì chị đi về nhà đi.” Tôi nói “Sao lại không liên quan, tôi là người làm chứng vụ hành hung này, tôi còn bị họ chửi, đánh nữa mà anh bảo là không liên quan àh?” Họ bảo tôi “Vậy mời chị ra phường trình báo.”

Thấy thái độ kỳ lạ và khả nghi của những công an này, tôi lại càng muốn ở lại để xem họ sẽ xử lý vụ việc ra sao.

Sau đó được cha con bác chủ nhà cho biết và xem 1 số tài liệu liên quan, tôi mới biết vụ việc cơ bản như sau: bác chủ nhà cần tiền gấp nên có vay thế chấp (sổ đỏ) 100 triệu đồng của công ty tài chính Việt Nam địa chỉ ở phố Hào Nam phường Ô Chợ Dừa quận Đống Đa do một người đàn ông tên Giang làm giám đốc. Theo lời bác là khi ấy văn phòng công ty đàng hoàng đẹp đẽ lắm, tiếp đón lịch sự nồng hậu. Thời hạn vay là 1 năm kể từ ngày 7.12.2012 đến 7.12.2013. Hợp đồng vay có tên là Hợp đồng chuyển nhượng tài sản có kỳ hạn (kỳ hạn là 1 năm).

Vậy mà không hiểu sao sau đó có người đến đòi nhà của bác với giấy tờ mà theo họ là đầy đủ và hợp pháp (!?). Bác tá hỏa tìm tới công ty thì văn phòng và giám đốc đều biến mất, gọi điện không ai nghe máy. Vụ việc lừa đảo/lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản đã rõ như ban ngày, nên bác làm đơn tố giác gửi ngay các cơ quan chức năng và công an quận Đống Đa đã thụ lý giải quyết, bác và người nhà đã được mời lên làm việc.

Như vậy, cả bên bác chủ nhà và bên đang đòi nhà đều là nạn nhân của một vụ lừa đảo. Nhưng thật lạ, bên đòi nhà lại có một thái độ rất khác thường mà chính mắt tôi chứng kiến. Họ không hề tỏ ra lo lắng, bức xúc chút nào vì đã bị tên Giang lừa. Họ hoàn toàn không quen biết tí gì gia đình chủ nhà hay những người đang thuê ở nhà đó và cũng chưa từng bao giờ gặp nhau nhưng lại tỏ ra rất đắc thắng với lý lẽ duy nhất “Sổ đỏ tên tao nên đây là nhà của tao.”

Bác chủ nhà sau khi bị đòi nhà như vậy thì có tìm hiểu và theo niềm tin nội tâm của mình, bác phán đoán “Họ (bên đòi nhà) giả vờ cả đấy. Không phải bị lừa đâu, mà là đóng kịch giả vờ bị lừa để cướp nhà của nạn nhân của bọn chúng đấy. Họ với bọn cho vay là một...

Sự việc đang được công an quận Đống Đa thụ lý (do công an kinh tế tên Thành đang trực tiếp điều tra) chưa có kết quả gì, vậy mà những công an phường Phương Mai khi vào để giải quyết vụ hành hung, gây rối trật tự lại rất tự tin đứng ra bênh vực cho bên đòi nhà, chính những người công an này đã nói với bên chủ nhà - ngay trước mặt tôi, rằng “Họ đúng rồi, mình là bên sai. Họ có sổ đỏ thì là nhà của họ. Mình ký chuyển nhượng nhà rồi thì mình phải chịu...

Tôi ở lại chuyện trò một lúc với chủ nhà, sau đó cũng ra về lúc 12h30. Về đến nhà toàn thân tôi đau ê ẩm nhất là vùng vai, gáy, lưng và cánh tay bên trái, người thì run lên vì phẫn nộ với cảm giác bất an ngập tràn trong lòng khi chứng kiến hành xử vô cảm và kỳ quái của công an....

Thật buồn khi tôi là người dưng duy nhất tham gia can ngăn vụ việc hành hung này trong khi có hàng trăm người hiếu kỳ đứng ngó xem và sau đó còn dè bỉu tôi là “Dại thế, ngu thế, việc của mình đâu mà tham gia. Công an còn đéo dám làm gì bọn nó.”!!!

Kính đơn,
Lê thị Công Nhân
Hà Nội, ngày 10.08.2013 5h chiều.
Chiều Hà Nội quán Lý Thông đông nghẹt.
Đất Hà Thành (đã) biệt dạng Lục Vân Tiên!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Việc cắt giảm chăm sóc sức khỏe để trả tiền cho các khoản giảm thuế sẽ là sai về mặt đạo đức và tự sát về mặt chính trị.” TNS Josh Hawley (Cộng Hòa, Missouri)
Từ năm 1949, tháng Năm được chọn là Tháng Nhận Thức Về Sức Khỏe Tâm Thần (Mental Health Awareness Month – MHAM) ở Mỹ. Đây là tháng mang ý nghĩa kêu gọi cùng nâng cao nhận thức, giảm bỏ kỳ thị và thúc đẩy bảo vệ sức khỏe tâm thần. Theo phúc trình năm 2024 của tổ chức Mental Health America ở Alexandria, Hoa Kỳ thật sự đang trong cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần. Cứ năm người trưởng thành ở Mỹ thì có trên một người đang sống chung với bệnh tâm thần, và hơn một nửa không được điều trị. Gần 60 triệu người lớn (23.8%) mắc bệnh tâm thần trong năm 2024. Gần 13 triệu người lớn (5.04%) có ý định tự tử.
Chiến dịch cắt giảm chi tiêu của chính quyền Trump, vốn đã ảnh hưởng đến mọi lĩnh vực từ nghệ thuật đến nghiên cứu ung thư, nay còn bao gồm cả nỗ lực thực hiện mục tiêu lâu dài của Đảng Cộng Hòa: chấm dứt hoàn toàn nguồn tài trợ liên bang cho hai hệ thống truyền thông phục vụ công chúng lớn nhất nước Mỹ: NPR và PBS. Hiện có khoảng 1,500 đài phát thanh và truyền hình độc lập liên kết với NPR và PBS trên khắp Hoa Kỳ, phát sóng các chương trình nổi tiếng như Morning Edition, LAist, Marketplace, PBS NewsHour, Frontline và Nova... Theo dữ liệu từ các hệ thống này, có khoảng 43 triệu người nghe đài công cộng hàng tuần, và mỗi năm có hơn 130 triệu lượt xem đài PBS.
Ngày 30.04.1975 là một dấu mốc quan trọng trong lịch sử cận đại của Việt Nam. Nhưng năm mươi năm sau nhìn lại, dân tộc Việt oai hùng, như vẫn thường tự nhận, đã không có đủ khôn ngoan để ngày chiến tranh chấm dứt thành một cơ hội đích thực để anh em cùng dòng máu Việt tìm hiểu nhau, cùng chung sức xây dựng đất nước.Tiếc thay, và đau thay, cái giá tử vong cao ngất của hơn 2 triệu thường dân đôi bên, của hơn 1triệu lính miền Bắc và xấp xỉ 300.000 lính miền Nam đã chỉ mang lại một sự thống nhất địa lý và hành chính, trong khi thái độ thù hận với chính sách cướp bóc của bên thắng trận đã đào sâu thêm những đổ vỡ tình cảm dân tộc, củng cố một chế độ độc tài và đẩy hơn một triệu người rời quê hương đi tỵ nạn cộng sản, với một ước tính khoảng 10% đã chết trên biển cả.
Bằng cách làm suy yếu các đồng minh của Mỹ, chính quyền Trump đã làm suy yếu việc răn đe mở rộng của Mỹ, khiến nhiều quốc gia cân nhắc liệu họ có nên có vũ khí hạt nhân cho riêng mình không. Nhưng ý tưởng về việc phổ biến vũ khí hạt nhân nhiều hơn có thể ổn định dựa trên nền tảng của các giả định sai lầm.
Tạp chí TIMES kết thúc cuộc phỏng vấn với Tổng thống Trump nhân dịp đánh dấu 100 ngày ông ta quay lại Tòa Bạch Ốc (20/1/2025) bằng câu hỏi, “John Adams, một công thần lập quốc, vị tổng thống thứ hai của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ (1797 – 1801) đã nói chúng ta là một quốc gia pháp trị, chứ không phải bất kỳ người nào, Tổng thống đồng ý không?” Donald Trump trả lời: “Chúng ta là một chính phủ do luật pháp cai trị, không phải do con người sao? Ồ, tôi nghĩ vậy, nhưng anh biết đấy, phải óc ai đó quản lý luật pháp. Bởi nên, con người, nam hoặc nữ, chắc chắn đóng một vai trò trong đó. Tôi không đồng ý với điều đó 100%. Chúng ta là một chính phủ mà con người tham gia vào quá trình thực thi luật pháp, và lý tưởng nhất là anh sẽ có những người công chính như tôi.”
Chuyện “Ngưng bắn…” kể cho độc giả Bloomington ngày ấy, đã là chuyện quá khứ. 30 tháng Tư năm sau, cuộc chiến trên đất Việt tàn. Chủ nghĩa Cộng sản, nguyên nhân của nạn binh đao, dìm quê hương tôi trong biển máu hàng thập kỷ, cuối cùng đã hưởng hết 70 năm tuổi thọ. Tưởng chuyện đau thương trong một ngày ngưng bắn của gia đình, vì sự an toàn, phúc lợi của loài người, phải trở thành cổ tích. Vậy mà hôm nay, trong thời đại này, chuyện buồn chiến tranh của tôi đang tái diễn...
Mười năm, 20 năm, và nhiều hơn nữa, khi lịch sử kể lại buổi chuyển giao quyền lực hứa hẹn một triều đại hỗn loạn của nước Mỹ, thì người ta sẽ nhớ ngay đến một người đã không xuất hiện, đó là cựu Đệ Nhất Phu Nhân Michelle Obama.
Chiến tranh là chết chóc, tàn phá và mất mát! Có những cuộc chiến tranh vệ quốc mang ý nghĩa sống còn của một dân tộc. Có những cuộc chiến tranh xâm lược để thỏa mãn mộng bá quyền của một chế độ hay một bạo chúa. Có những cuộc chiến tranh ủy nhiệm giữa hai chủ nghĩa, hai ý thức hệ chỉ biến cả dân tộc thành một lò lửa hận thù “nồi da xáo thịt.” Trường hợp sau cùng là bi kịch thống thiết mà dân tộc Việt Nam đã gánh chịu! Hệ lụy của bi kịch đó mãi đến nay, sau 50 năm vẫn chưa giải kết được. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, một nữ chiến binh cộng sản miền Bắc có tên là Dương Thu Hương khi vào được Sài Gòn và chứng kiến cảnh nguy nga tráng lệ của Hòn Ngọc Viễn Đông thời bấy giờ đã ngồi bệch xuống đường phố Sài Gòn và khóc nức nở, “khóc như cha chết.” Bà khóc “…vì cảm thấy cuộc chiến tranh là trò đùa của lịch sử, toàn bộ năng lượng của một dân tộc dồn vào sự phi lý, và đội quân thắng trận thuộc về một thể chế man rợ. Tôi cảm thấy tuổi trẻ của tôi mất đi một cách oan uổng ...
Ngày 30 tháng 4 năm 2025 là một ngày có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong lịch sử Việt Nam đương đại, cũng là dịp để chúng ta cùng nhau hồi tưởng về ngày 30 tháng 4 năm 1975 và những gì mà dân tộc đã sống trong 50 năm qua. Ngày 30 tháng 4 năm 1975 đã kết thúc chiến tranh và đáng lẽ phải mở ra một vận hội mới huy hoàng cho đất nước: hoà bình, thống nhất và tái thiết hậu chiến với tinh thần hoà giải và hoà hợp dân tộc. Nhưng thực tế đã đánh tan bao ước vọng chân thành của những người dân muốn có một chỗ đứng trong lòng dân tộc.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.