Hôm nay,  

Hai Câu Chuyện 60 Năm Sau Cuộc Chiến; Chuyện Thứ Nhất: Một Cựu Binh Chiến Tranh Triều Tiên Nhận Huychương Sau 60 Năm

20/03/201300:00:00(Xem: 8365)
NASELLE, Wash. - Gần 60 năm sau khi phục vụ quân đội và những người bạn đồng đội, một cựu binh trong cuộc Chiến tranh Triều Tiên cuối cùng nhận được huy chương khen thưởng, và cảm tạ cộng đồng Tây Nam Wasshington.

Chuyện kể về cựu chiến binh Bill Wuorinen, 82 tuổi ở thị trấn Naselle, ở ngôi nhà nơi ông đã sinh ra, cụ đã sống một đời sống yên tĩnh, đơn giản kể từ khi rời bỏ những vụ nổ tàn phá ở tuyến đầu trong cuộc chiến tranh Triều Tiên.

Cụ Bill cũng không chia xẻ gì nhiều về những ngày cụ là một chiến binh trong quân đội. Nhưng vào ngày 17/3/1953, chiến binh Bill thấy mình ở trung tâm cuộc tấn công của Trung Cộng trong 8 giờ.

Cụ Bill kể lại: "Chúng tôi có 160 người và chỉ có 16 người sống sót." Và nhờ có chiến binh Bill, trong số sống sót có một đại tá của Bill, là người cũng bị thương. Cụ nhớ lại có súng nặng bắn và cụ đã chạy đến nơi kéo đại tá và giấu ông trong một cái hầm. Chiến binh Bill chặn đứng sự chảy máu của thương trong nhiều giờ trong khi các chiến binh khác đánh trả các tên tấn công. Và chiến binh Bill đã làm một công tác tuyệt vời mà nhà chức trách nhầm anh là một quân y tá, có nghĩa là chiến binh Bill không đủ điều kiện được tưởng thưởng huy chương. Vị đại tá và các quân nhân khác được nhận huy chương Ngôi Sao bạc, nhưng chiền binh Bill thì không.

Người cựu binh đã nói chuyện trong một lớp học lịch sử tại một trường trung học đệ nhị cấp tại địa phương, và thầy giáo Rob Dalton nhìn vấn đề như một sư bất công. Ông đã giành được sự giúp đỡ của học sinh để giúp cho trường hợp của cựu binh Bill.

Thầy giáo Dalton nói sự kiện có vẻ giống như một điều gì sai lầm trong quá khứ, một lỗi lầm, một lỗi, và họ có cơ hội để giúp đỡ, để sửa lại.

Trong ba năm, ông giáo Dalton và học trò đã viết thư cho các nhà lập pháp, cầu xin rằng lỗi lầm lịch sử phải được sửa chữa. Cuối cùng, trong tháng Giêng, một huy chương Ngôi Sao bạc được chấp thuận thưởng cho cựu binh Bill.

Vào ngày trao huy chương, khoảng một nửa dân cư của thị trấn đã tham dự để xem cụ Bill nhận huy chương.

Cụ nói: "Khoảng 600 người đến đó. Tôi không nghĩ mọi người sẽ đến." Huy chương đến với cụ trễ 60 năm, nhưng dù sao cụ vẫn biết ơn.

"Vâng, việc được thưởng huy chương làm cho tôi cảm thấy tự hào. Huy chương không phải để tặng cho mọi người, tôi đoán thế," cụ Bill nói.

CHUYỆNTHỨ HAI: LÁ THƯ VIẾT TỪ TRẠI HUẤN LUYỆN NĂM 1953 TRẢ LẠI CHO NGƯỜI GỬI

NILES, Mich. (AP) Đó là năm 1953, và đó là binh nhì Bob Rodgres đã đến trại Fort Campbell, Ky., một trại huấn luyện căn bản của quân đội, và anh lính đã viết một lá thư cho vợ sau khi trại bị mất điện.

60 năm sau, cuối cùng lá thư được lật lên khi Sở Bưu Chính Hoa Kỳ trao lại lá thư cho cựu binh Rodgers, hiện nay đang ở vùng tây nam Michigan.

Vào ngày 13/6/1953, trong lá thư người lính trẻ 20 tuổi viết cho vợ, Jean, nói về cuộc sống thường xuyên ở trại lính. "Tất cả mọi việc là diễn hành, KP, đánh bóng giầy, đánh bóng giầy…"

Ngày 7/3, tại New Carslisle, Ind., nhân viên bưu điện Connie Tomaszewski đã tận tay trao lá thư cho cựu binh Rogres, giờ đây 79 tuổi. Bà Connie đã giao bức thư cùng ngày khi lá thư đến văn phòng của bà, theo lời bà kể với báo The South Bend Tribune.

Ông Rogers sửng sốt khi lá thư được trao lại.

"Tôi hỏi có phải họ đã thấy bộ xương con ngựa và người cưỡi và tìm thấy lá thư trong túi yên ngựa hay không," ông kể lại rồi mỉm cười.

"Bà Connie lắc đầu."

Bà nói thật khó để đoán điều gì đã xảy ra cho lá thư trên 60 năm qua. "Có hàng triệu khả năng… Nó có thể ở tại Fort Campbell," Bà Connie nói. "Điều quan trọng là lá thư đã được chuyển giao."

Mary Dando, phát ngôn viên của Quận Greater Indiana District của Bưu Chính Hoa Kỳ cho biết lá thư có thể thực sự đã được giao, sau đó đã kết thúc tại chợ trời hoặc một cửa hàng bán đồ cổ, nơi một nhà sưu tầm hiểu nó."

Trong các trường hợp này, đôi khi người ta đưa lá thư trở lại hộp thư vì nhiều lý do không được biết, bà Mary nói.

Về phần ông Rogres, ông nói ngay cả việc vợ ông không nhận được lá thư cũng không phải là một vấn đề lớn.

"Nhà tôi không thiếu nó, và tôi cũng không thiếu nó bởi vỉ tôi viết thư mỗi ngày," ông nói.

Vợ ông, bà Jean Rogres đã mất vì bị ung thư 8 năm trước đây.

Lá thư mang dấu bưu điện tại Fort Campbell ngày 15/6/1953. Lá thư dán con tem 3 xu.

Được hỏi nếu vợ ông còn sống sẽ phản ứng ra sao khi cuối cùng được nhận lá thư, ông Rogers nói, "Nhà tôi sẽ mừng lắm." (BQH)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cận Tết năm Thìn, Marianne Brown (Guardian Weekly) có bài “Vietnam’s parents want a dragon son.” Trời! Tưởng gì, chớ cả Tầu lẫn Ta ai mà không muốn có con trai tuổi Rồng. Nhâm Thìn, tất nhiên, lại càng bảnh dữ nữa. Nam nhâm nữ quí thì sang mà lị. Theo tuviso.com: “Tuổi Nhâm Thìn có nhiều hy vọng tốt đẹp về vấn đề tình duyên và tương lai về cuộc sống, có phần tốt đẹp về tình cảm và tài lộc, vào trung vận và hậu vận thì được nhiều tốt đẹp về hạnh phúc, công danh có phần lên cao.”
Một quan điểm lạc quan đang dấy lên trong hàng ngũ Lãnh đạo đảng CSVN khi bước vào năm 2024, nhưng thực tế tiềm ẩn những khó khăn chưa lường trước được...
Nếu Donald Trump giành lại được Nhà Trắng vào tháng 11, năm nay có thể đánh dấu một bước ngoặt đối với quyền lực của Mỹ. Cuối cùng, nỗi sợ hãi về tình trạng suy tàn đã khiến cho người Mỹ bận tâm kể từ thời thuộc địa sẽ được biện minh. Hầu hết người Mỹ tin rằng, Hoa Kỳ trong tình trạng suy tàn, Donald Trump tuyên bố rằng ông có thể “Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại”. Nhưng tiền đề của Trump đơn giản là sai, và các biện pháp trị liệu được ông đề xuất đặt ra mối đe dọa lớn nhất đối với nước Mỹ.
Đảng CSVN hay nói “Trí thức là “nguyên khí của quốc gia”, làm hưng thịnh đất nước, rạng rỡ dân tộc*; “Trí thức là vốn liếng quý báu của Dân tộc”; hay “Thanh niên là rường cột của nước nhà” , nhưng tại sao nhiều người vẫn ngại đứng vào hàng ngũ đảng? Lý do vì đảng chỉ muốn gom Trí thức và Thanh niên “vào chung một rọ để nắm tóc”...
Tây Bắc hay Tây Nguyên thì cũng chừng đó vấn đề thôi: đất đai, tôn giáo, chủng tộc… Cả ba đều bị nhũng nhiễu, lũng đoạn tới cùng, và bị áp chế dã man tàn bạo. Ở đâu giới quan chức cũng đều được dung dưỡng, bao che để tiếp tục lộng quyền (thay vì xét sử) nên bi kịch của Tây Nguyên (nói riêng) và Cao Nguyên (nói chung) e sẽ còn dài, nếu chế độ toàn trị hiện hành vẫn còn tồn tại...
Bữa rồi, nhà thơ Inra Sara tâm sự: “Non 30 năm sống đất Sài Gòn, tôi gặp vô số người được cho là thành công, thuộc nhiều ngành nghề, đủ lứa tuổi, thành phần. Lạ, nhìn sâu vào mắt họ, cứ ẩn hiện sự bất an, lo âu.” “Bất an” có lẽ không chỉ là tâm trạng của người Sài Gòn mà dường như là tâm cảm chung của toàn dân Việt – không phân biệt chủng tộc, giới tính hay giai cấp nào ráo trọi – nhất là những kẻ sắp từ giã cõi trần. Di Cảo của Chế Lan Viên và di bút (Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất) của Nguyễn Khải, theo nhận xét của nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn, chỉ là những tác phẩm “cốt để xếp hàng cả hai cửa. Cửa cũ, các ông chẳng bao giờ từ. Còn nếu tình hình khác đi, có sự đánh giá khác đi, các ông đã có sẵn cục gạch của mình ở bên cửa mới (bạn đọc có sống ở Hà Nội thời bao cấp hẳn nhớ tâm trạng mỗi lần đi xếp hàng và không sao quên được những cục gạch mà có lần nào đó mình đã sử dụng).”
Tập Cận Bình tin rằng lịch sử đang dịch chuyển theo hướng có lợi cho mình. Trong chuyến thăm Vladimir Putin tại Matxcơva vào tháng 3 năm ngoái, nhà lãnh đạo Trung Quốc nói với Tổng thống Nga rằng “Ngay lúc này, chúng ta đang chứng kiến một sự thay đổi chưa từng thấy trong 100 năm qua, và chúng ta đang cùng nhau thúc đẩy sự thay đổi ấy.”
Sau 20 năm chiêu dụ Kiều bào về giúp nước không thành công, đảng CSVN lại tung ta Dự án “Phát huy nguồn lực của người Việt Nam ở nước ngoài phục vụ phát triển đất nước trong tình hình mới” vào dịp Tết Nguyên Đán Giáp Thìn 2024. Đây là lần thứ tư, từ khi có Nghị quyết 36-NQ/TW ngày 26 tháng 3 năm 2004, một Quyết định nhằm mưu tìm đầu tư, hợp tác khoa học, kỹ thuật và tổ chức các Hội, Đoàn người Việt ở nước ngoài, đặt dưới quyền lãnh đạo của đảng CSVN được tung ra...
Khi số lượng di dân vượt biên bất hợp pháp qua biên giới Hoa Kỳ-Mexico tăng cao kỷ lục, câu hỏi quan trọng được đặt ra là: Làm thế nào mà Hoa Kỳ lại rơi vào tình trạng này, và Hoa Kỳ có thể học hỏi những gì từ cách các quốc gia khác ứng phó với các vấn đề an ninh biên giới và nhập cư. Chào đón công dân nước ngoài đến với đất nước của mình là một việc khá quan trọng để giúp cải thiện tăng trưởng kinh tế, tiến bộ khoa học, nguồn cung ứng lao động và đa dạng văn hóa. Nhưng những di dân vào và ở lại Hoa Kỳ mà không có thị thực hoặc giấy tờ hợp lệ có thể gây ra nhiều vấn đề – cho chính bản thân họ và cho cả chính quyền địa phương bởi tình trạng quá tải không thể kịp thời giải quyết các trường hợp xin tị nạn tại tòa án nhập cư, hoặc cung cấp nơi ở tạm thời và các nhu cầu cơ bản khác. Mà tình trạng này hiện đang xảy ra ở rất nhiều nơi ở Hoa Kỳ.
Trên vai những pho tượng trắng trong vườn Lục Xâm Bảo, lá vàng đã bắt đầu rơi lất phất. Mùa Thu Paris thật lãng mạn. Henry Kissinger đi dạo quanh một hồ nhỏ ở ngoại ô gần Rambouillet. Nơi đây từng cặp tình nhân đang nắm tay nhau bên những cành cây la đà bóng hồ. Ông thấy lòng mình nao nao (melancholic) vì sắp tới phiên họp quan trọng nhất với ông Lê Đức Thọ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.