Hôm nay,  

Viết Cho Ngày Nhân Quyền Quốc Tế 10 Tháng 12.2012

11/12/201200:00:00(Xem: 8023)
Do bởi đồng bào Việt Nam đã và đang bị quốc nạn cộng sản 37 năm, nhân dịp Ngày Nhân Quyền của quốc tế năm nay, thử tìm hiểu sơ qua về các “thành tích” vô nhân đạo của hai kẻ cai trị hai chế độ cộng sản trong lịch sử, cụ thể là Nga Việt mà thôi, vì khuôn khổ giới hạn của bài báo và thời giờ hôm nay. Hy vọng, sẽ có dịp tiếp tục với Tầu Cộng và Bắc Hàn. Đa phần vì tam độc Tham-Sân-Si (tham lam, thù hận, không có trí tuệ), những kẻ độc tài đã chà đạp dã man lên Quyền Làm Người của đồng loại. Vậy chúng ta hãy cùng nhắc nhở nhau “ôn cố tri tân” (đọc lại bài học cũ, để được khôn ngoan hơn khi thực hành bài học mới ngày nay), và có Bổn Phận: Tìm Cách Ngăn Chận hoặc ít nhất phải Lên Tiếng, để hy vọng và cầu nguyện cho Những Kẻ Thiếu Trí Tuệ đừng tái phạm Tội Ác Với Nhân Loại nữa, trong hiện tại và tương lai.

1. Joseph Stalin (1879 - 1953): Với chức vụ Tổng Bí Thư của Đảng Cộng Sản Nga (General Secretary of Russian Communist Party), Stalin là người cầm quyền tối cao của khối cộng sản Sô Viết khoảng 25 năm (1/4 thế kỷ). Chế độ khủng bố vô nhân của ông ta đã gây ra chết chóc và đau khổ cho khoảng 10 triệu người !!! Sau cái chết của Lenin năm 1924, Stalin tự giúp mình nổi bật như người kế tiếp Lenin về chính trị.

a) Stalin ban hành một luật mới, “Các Tổ Chức và Hành Động Khủng Bố” ("terrorist organizations and terrorist acts") dùng để thủ tiêu “các kẻ thù” của đảng Cộng Sản Nga Sô: Điều tra họ trong vòng dưới 10 ngày, không mang ra xét xử công khai, không có luật sư biện hộ, không được chống án, và bị xử tử rất mau.

b) Stalin và đảng CS Nga Sô cũng dùng Luật Chiếm Hữu (Collectivization), một hệ thống chính trị nhằm tước đoạt mọi tài sản của các cơ sở thương mại kinh doanh, các nông sản, các gia đình khá giả, các tư nhân giàu có... về tay nhà nước và đảng CS Nga (vốn không có tài sản gì hết, nên phải đi cướp của dân, bằng bạo lực).
bieu_tinh_vi_nhan_quyen_bai_cua_gs_tran_thuy_tien
Nhóm hình biểu tình trước tòa đại sứ TQ ở D.C.Hình của ông Nguyễn văn Đặng.
Luật Chiếm Hữu (LCH) còn có nghĩa là hạ thấp mức sống căn bản của các nhà nông nên các nông dân Nga chống lại. Stalin và Đảng CS Nga đã ước đoán chỉ sau vài năm đầu thực hiện LCH (tức là Luật Ăn Cướp), sản phẩm kỹ nghệ phải tăng 200% và nông phẩm phải tăng 50%, nhưng bất thành. Stalin liền đổ tội cho Các Nông Gia Giầu (Kulaks) đã chống lại LCH. Tuy nhiên, Các Nông Gia Giầu (CNGG) chỉ chiếm 4% dân số của nông dân, nên không thể nói họ làm thất bại LCH trên toàn quốc. Nên Stalin đã chỉa mũi thêm vào Các Nông Gia Không Giàu (CNGKG) nhưng có mức sống khá hơn người nghèo một chút, chỉ vì họ chiếm vào khoảng 60% nông dân. Những người xấu số này bị chính thức xếp loại và đặt tên trong sổ sách của nhà nước CS Nga là: Các Nông Gia Giầu (Kulaks), Người Giúp Đỡ Nông Gia Giầu (Kulak Helpers), và Người Giàu Trước Đây (Ex-Kulaks), để bị bắn chết ngay, hoặc bị giam vào các Trại Tù Tập Trung Khổ Sai, hoặc đầy đi các vùng xa xôi băng giá, không nhà, đất đai khó sống; tùy ý xét xử của đảng và nhà nước CS Nga. Archival Data xác định có 20,201 người dân Nga đã bị xử tử chỉ trong năm 1939, tức là năm Tiêu Diệt Người Giàu (Dekulakization) của đảng CS Nga Sô.

c) Sau khi giết người giàu, Stalin lại nhắm vào Nhóm Cossacks, nhóm dân được xem là ưa thích tự do nên chống lại quyền lực bên ngoài xâm nhập vào đất đai sinh sống của họ. Vài tài liệu cho rằng hằng trăm ngàn cho tới hằng triệu người Cossacks đã bị giết chết bởi bọn cầm quyền Sô Viết trong giai đoạn Tiêu Diệt Người Cossacks (Decossackization). Đất sống mầu mỡ của người Cossacks thường tạo ra nhiều sản phẩm nên trong lúc thi đua về Luật Chiếm Hữu của đảng CS Nga, nhiều người Cossacks bị chia xẻ chung số phận với người giàu, tức là bị chiếm đoạt hết tài sản do mồ hôi nước mắt của họ tạo ra. Nạn Đói Sô Viết (1932-1933) đã đánh họ rất mạnh vì làm giảm đi 30% dân số của họ với khoảng 1 triệu người chết đói. Ngũ cốc và các sản phẩm khác của họ bị lấy đi, cố ý để họ đói mà chết. Nhiều gia đình Cossacks bị cưỡng bức ra khỏi nhà giữa Mùa Đông Băng Giá, bắt họ đi bộ giữa trời tuyết tới các trại tù tập trung xa thẳm, cố ý để họ từ từ chết đông lạnh trên đường đi... Những sự kiện có thật nầy được ghi nhận trong Lá Thư của ông Mikhail Sholokhov gửi Joseph Stalin và được nhiều nhân chứng xác nhận.

Vắn tắt, trong Giai Đoạn Kinh Hoàng (The Great Terror) vào các năm 1930 - 1940, Stalin giết sạch hằng chục ngàn người thuộc nhóm, đảng nào chống lại ông, bằng cách chụp mũ, đặt tên họ là “kẻ thù của nhân dân” (“the enemies of the people”), đầy đọa hằng triệu người khác trong các Trại Tù Tập Trung Khổ Sai rất tàn ác, làm cho quân đội CS của ông suy yếu đi. Độc tài Hitler của nước Đức đã tấn công Nga Sô vào Tháng Sáu, năm 1941, nhưng độc tài Stalin đã hồi phục được binh lực và đưa Nga Sô đến chỗ thành công, dù cái giá phải trả về nhân mạng thì nhiều khủng khiếp, nhưng ông ta không quan tâm. Sau Thế Chiến Thứ Hai (1939-1945), Nga Sô cai trị cả một đế quốc bao gồm phần lớn Đông Âu. Nhưng vì cực kỳ đa nghi, sau cùng Stalin chết vì tai biến mạch máu não (stroke) vào ngày 5/3/1953, hưởng thọ 74 tuổi.

2. Hồ Chí Minh (1890 – 1969): Khoảng 20 năm sau (tính từ năm 1930 ở Nga Sô CS, một đàn em Việt Cộng tên Hồ Chí Minh (HCM) ở Bắc Việt, cũng bắt chước mô hình sát nhân của đàn anh Stalin, cũng giết sạch mọi đảng phái đồng bào người Việt quốc gia nào: Chống Pháp, yêu nước Việt Nam, nhưng Không Theo Chủ Nghĩa Cộng Sản. Tập đoàn HCM cũng chụp mũ họ là “kẻ thù của nhân dân”, ở Miền Bắc trước (từ các năm 1950), rồi 25 năm sau đó - làm y hệt cách thức cũ đó ở Miền Nam VN (sau năm 1975), mà nhiều người trong chúng ta vẫn không biết. Tập đoàn Việt Cộng HCM cũng giết chóc hằng chục ngàn “kẻ thù của nhân dân” và đầy đọa trên một triệu người (Quân, Dân, Cán, Chính của chế độ Việt Nam Cộng Hòa) ở Miền Nam, vào các Trại Tù Tập Trung Khổ Sai, từ Bắc chí Nam. Nhưng lại gian xảo, lừa bịp người dân trong nước và thế giới bên ngoài, bằng cách đặt tên nghe rất êm tai là các trại “học tập cải tạo”. Vậy ta không nên có thói quen xấu, gọi tên các trại tù theo mưu đồ thâm độc của VC là “học tập cải tạo” (“correctional camps” or “re-educational camps”), mà phải bảo nhau gọi đúng tên theo Sự Thật là: Các Trại Tù Tập Trung Khổ Sai, y theo mô hình tàn ác của cộng sản Nga trước đây. (These are Prisoner Concentration Camps, with extremely hard labor and torture in the gulag system of Russian Communists previously).

Nghĩa là đứa em nhỏ VC đã lập lại tội ác cũ của đàn anh CS Nga Sô, chẳng có gì mới lạ với lịch sử, nhưng đáng buồn thay, đa số dân Miền Nam trước và sau năm 1975 không biết. Đa phần vì chúng ta ngây thơ, thờ ơ với thời cuộc, với các chuyện chính trị thiết thực, ảnh hưởng trực tiếp hoặc gián tiếp vào đời sống của mình. Nhiều người trong chúng ta lại thiếu suy nghĩ hoặc không có nhận xét sâu sắc, đã không học hỏi thêm, còn mau quên bài học cũ - đầy đau thương (VC đến năm 1975 thì liều chết bỏ chạy, ra hải ngoại được các nước tự do giúp đỡ, vừa ăn nên làm ra thì chạy về làm ăn với kẻ ác VC, chẳng biết suy nghĩ nhờ ai và do đâu mà mình được sinh sống bình an và lợi lộc ngày nay). Họ không nhớ ơn một triệu đồng bào người Việt đã chết trên biển, trong tù, sau năm 1975, cho gia đình họ được hưởng quy chế Tỵ Nạn CS từ các chính quyền ở hải ngoại. Họ cũng không đóng góp công sức hoặc tài trợ gì cho cộng đồng người Việt chống Cộng ở địa phương hoặc xã hội tự do ở hải ngoại đã cưu mang gia đình họ, và nhất là hời hợt, ham vui... Thực vậy, để hưởng thụ thoải mái, nhóm người Việt hải ngoại nầy kết bạn nhau, vui chơi rất hợp, vì họ đồng lòng không nhắc đến những đau khổ của đồng bào quốc nội, qua chiêu thức khá phổ biến: “Đừng nói viết về chuyện chính trị !!!”, một ý nghĩ phá hoại và là hành động tự hại cho cộng đồng người Việt chúng ta, từ quá khứ (mất đất nước Miền Nam vào tay CS Bắc Việt năm 1975 - một phần lớn vì dân ta không có kinh nghiệm về chế độ CS, không biết CS tàn ác ra sao, hoặc vì tham quyền lợi được hứa hẹn, nên có những người đã giúp che chở và nuôi dưỡng VC, chống lại chính quyền VNCH trước năm 1975), cho đến hôm nay (nhiều người Việt hải ngoại không chia xẻ nỗi đau của đồng bào quốc nội) và làm hại lây tương lai con cháu Việt, từ trong nước ra đến hải ngoại (tiếp tay hợp tác với VC, nhờ vậy bộ máy quyền lực của đảng và quân đội, công an VC thêm mạnh để trấn áp người Việt trong nước, lại cho xuất ngoại tay sai để đánh phá người Việt Tỵ Nạn CS ở hải ngoại).

Trở lại HCM: a) Vì bị thất sủng và mất dần quyền lực trong đảng CS Hà Nội, nhất là sau khi thất bại ngay lúc đó vào đầu năm 1968 (với tham vọng biến Miền Nam VN Tự Do thành cộng sản, bằng cuộc “tổng tấn công” đã tàn sát dã man hằng ngàn cư dân Nam Việt ở các thành phố Miền Nam vào đúng Ngày Tết thiêng liêng (Tết Mậu Thân, năm 1968) nên quân dân Miền Nam đã không kịp chuẩn bị đánh trả ngay lúc đầu.

b) Sau khi đã trắng trợn vi phạm luật mà chính tập đoàn HCM đã ký (từ Hiệp Định Geneva 1954, là Miền Bắc không được xâm lăng Miền Nam, và ngược lại), HCM thất vọng, đau buồn, bệnh tật, và mất năm 1969, hưởng thọ 79 tuổi. Điều che đậy lừa dối thường thấy trong chế độ CS lại bộc lộ lần nữa: Vì HCM chết đúng vào ngày quốc khánh của VC (ngày 2 tháng 9) nên năm 1969, đảng VC ra lệnh ém nhẹm và nói sai đi một ngày là HCM chết ngày 3 tháng 9. Cuộc đời sắc sắc, không không: Đến đây, mang ít nghiệp. Ra đi, nghiệp nặng hơn. Nghìn kiếp trong địa ngục. Cũng vì Tham Sân Si...

3. Vài hình ảnh ý nghĩa về các sinh hoạt biểu tình của Người Việt đang sinh sống ở Hoa Kỳ, dành cho Ngày Nhân Quyền trên thế giới, được kèm theo bài viết nầy, đã biểu lộ tình yêu dân tộc của họ đối với người Việt trong nước, để phản đối Việt Cộng: Hèn Với Giặc (dâng đất dâng biển cho Tầu Cộng) và Ác Với Dân (liên tục cướp nhà cướp đất và tài sản của “nhân dân”, danh từ thường xuyên bị lợi dụng kèm theo các hành động lừa bịp và trấn áp “nhân dân” của Đảng CS Hà Nội trên 60 năm nay, từ Bắc vào Nam), đồng thời kêu gọi VC trả tự do cho vô số Tù Nhân Lương Tâm Và Chính Trị ở quốc nội. Xin kết thúc bằng cách mượn lời chân chính nầy của một người có kinh nghiệm về nhân quyền: “Cuộc tranh đấu thực sự mà chúng ta cần làm là các chính quyền phải ngưng xử dụng người dân như một tài sản của họ.” - “The real struggle for us is for the citizen to cease to be the property of the state.” ? Adam Michnik.

Ngày Nhân Quyền, 10.12.2012 – GS Trần Thủy Tiên, M.S, M.A.

Sources:

http://www.bbc.co.uk/history/historic_figures/stalin_joseph.shtml

http://en.wikipedia.org/wiki/Joseph_Stalin

http://en.wikipedia.org/wiki/Cossacks

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
Không phải “học” mà là bắt, là tóm đầu, là tống cổ vào nhà giam: khi cân bằng quyền lực ở Hà Nội xáo trộn với tiền chấn rung chuyển tận Amsterdam thì cái khẩu hiệu quen thuộc của Vladimir Lenin ngày nào cũng phải được cập nhật. Không còn “Học, học nữa, học mãi” mà, táo tợn hơn, hệ thống quyền lực đang giỡn mặt Lenin: “Bắt, bắt nữa, bắt mãi”.
Câu chuyện kể từ xa xưa, rất xa xưa, là từ thời đức Phật còn tại thế: Có một người Bà La Môn rất giầu có và rất quyền thế, ông thích đi săn bắn thú vật trong rừng hay chim muông trên trời. Một hôm đó, ông bắn được một con thiên nga to đẹp đang bay vi vút trong bầu trời cao xanh bát ngát thăm thẳm trên kia. Con thiên nga vô cùng đẹp bị trúng đạn, rơi xuống đất, đau đớn giẫy và chết. Ông liền chạy tới lượm thành quả của ông và xách xác con thiên nga lộng lẫy về cho gia nhân làm thịt, làm một bữa nhậu, có lẽ.
Dù đã từ trần từ lâu, Võ Văn Kiệt vẫn được người đời nhắc đến do một câu nói khá cận nhân tình: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”. Tôi vốn tính hiếu chiến (và hiếu thắng) nên lại tâm đắc với ông T.T này bởi một câu nói khác: “Chúng tôi tự hào đã đánh thắng ba đế quốc to”. Dù chỉ ngắn gọn thế thôi nhưng cũng đủ cho người nghe hiểu rằng Việt Nam là một cường quốc, chứ “không phải dạng vừa” đâu đấy!
Lý do ông Thưởng, ngôi sao sáng mới 54 tuổi bị thanh trừng không được công khai. Tuy nhiên, theo báo cáo của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương và các cơ quan chức năng, thì ông Võ Văn Thưởng “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm...
Cứ theo như lời của giáo sư Nguyễn Văn Lục thì T.T. Thích Trí Quang là tác giả của câu nói (“Cộng Sản nó giết mình hôm nay, mai nó mang vòng hoa đến phúng điếu!”) thượng dẫn. Tôi nghe mà bán tin bán nghi vì nếu sự thực đúng y như vậy thì hoa hòe ở Việt Nam phải trồng bao nhiêu mới đủ, hả Trời?
Đảng CSVN tự khoe là “ niềm tin hiện thực hóa khát vọng phát triển đất nước phồn vinh, hạnh phúc“của nhân dân, nhưng sau 94 năm có mặt trên đất nước, thực tế đã chứng minh đảng đã cướp mất tự do của dân tộc, và là lực cản của tiến bộ...
Khi Kim Dung gặp Ian Fleming cả hai đều hớn hở, tay bắt mặt mừng và hể hả mà rằng: “Chúng ta đã chia nhau độc giả của toàn thể thế giới”. Câu nói nghe tuy có hơi cường điệu (và hợm hĩnh) nhưng sự hỉ hả của họ không phải là không có lý do. Số lượng sách in và số tiền tác quyền hậu hĩ của hai ông, chắc chắn, vượt rất xa rất nhiều những cây viết lừng lẫy cùng thời. Ian Fleming đã qua đời vào năm 1964 nhưng James Bond vẫn sống mãi trong… sự nghiệp của giới làm phim và trong… lòng quần chúng. Tương tự, nhân vật trong chuyện kiếm hiệp của Kim Dung sẽ tiếp tục là những “chiếc bóng đậm màu” trong tâm tư của vô số con người, nhất là người Việt.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.