Hôm nay,  

Minh Triệu, Viết Bằng Trái Tim

13/07/201100:00:00(Xem: 8217)

Minh Triệu, Viết Bằng Trái Tim

Tam Giang Hoàng Đình Báu

Cách đây một tuần chị Minh Đức, mẹ của Minh Triệu gọi báo cho vợ chồn tôi biết cháu Minh Triệu khó thở và sắp đưa đi cấp cứu. Nhưng sau đó, chị lạ báo Minh Triệu đã khá lại rồi. Mới hôm qua chị lại cho vợ chồng tôi tin mừng Minh Triệu được giải thưởng truyện ngắn Viết Về Nước Mỹ do nhật báo Việt Báo ở Nam California tổ chức và mời vợ chồng tôi đến tham dự lể phát giải thưởng vào ngày Chủ Nhật 31 tháng 7 năm 2011 tại Garden Grove Community Center.

Từ xúc động nầy đến xúc động khác, tôi không sao giữ được cảm giác mãnh liệt của tôi đối với Minh Triệu người mà tôi được nhà văn Bùi Ngọc giới thiệu để cùng với Hoàng Sa HmH, Tạ Thạc và Bùi Ngọc viết tập Truyện ngắn và Tùy Bút với tiêu đề “Biển Vẫn Rạt Rào” xuất bản tại California ngày 1 tháng 9 năm 2004 với lời mở đầu của anh Bùi Ngọc nói về Minh Triệu như sau: “Anh là người trẻ tuổi và tài hoa. Số lượng anh đóng góp không nhiều.

Tuy nhiên độc giả sẽ tìm thấy nơi những hàng chữ viết của anh những lời lẽ tha thiết, nồng nàn và lắng đọng. Ở đó tình cảm của anh cũng được thể hiện rất chân tình và ‘rạt rào’ như những đợt sóng biển”. Rất tiếc nhà văn Bùi Ngọc đã không còn nữa để hãnh diện nhìn thấy người bạn văn của chúng ta Minh Triệu đã viết tự truyện “Bao La Tình Mẹ” và đã trúng giải.

Thật đúng như lời nhận xét của anh, Minh Trệu là một nhà văn trẻ tuổi và tài hoa.

Đọc lại ba bài viết của Minh Triệu bảy năm về trước như bài “Khúc Tình Đơn”, Minh Triệu đã có mối tình đầu với Thảo, lúc đó Minh Triệu đã bị bại liệt nặng nên phải rời ghế nhà trường năm 14 tuổi. Thảo như một thiên thần đem hào quang xua tan bóng đen của đời mình. Và từ đó Minh Triệu biết làm thơ.

Bài thơ đầu tiên là bài “ Xuân Đầu Tiên” nghe rộn rã mà cũng xót xa:

“Ta đợi chờ em từ bấy lâu

“Nàng xuân biền biệt mãi nơi nào"

“Xuân vẫn chưa đến, ta còn đợi

“Một kiếp trăm năm cũng gặp nhau.

“Xuân đến bất ngờ tưởng giấc mơ

“Nhạc lòng rộn rã khúc hoan ca

“Mai vàng rực rỡ khoe hương sắc

“Mừng đón giáng xuân tươi mặn mà

“Mùa xuân là em đến với tôi

“Đôi mắt lung linh ánh sao trời

“Âu yếm nhìn tôi sâu vời vợi

“Nhìn thấu nỗi đau tâm hồn tôi

“Là bờ môi hồng thắm màu tim

“Nụ cười duyên dáng, tóc nhung huyền

“Đem cả mùa xuân đang lồng lộng

“Xuân của riêng tôi, xuân đầu tiên.”

Tiếp đến là bài : “Anh Viết Tên Em”

“Anh viết tên em và tên anh

“Chung một vần ‘T’ đẹp chữ Tình

“Tình em thơ ngây như mây trắng

“Tình anh cao ngất tựa trời xanh

“Mong ước chúng mình mãi có nhau

“Nắng chiều sương sớm, lúc mưa

ngâu

“Em về nơi đâu anh ở đó

“Tình mình muôn kiếp đẹp trăng sao”

Nhưng định mệnh trớ trêu, Minh Triệu phải theo gia đình qua Hoa Kỳ theo M diện HO. Số phận không cho anh một thể xác khỏe mạnh nhưng anh vẫn tự tạo cho mình một tinh thần mạnh mẽ để sống. Anh đã ghi tên vào đại học cộng đồng Mesa College với môn học ‘computer’ và hy vọng một ngày nào đó sau khi thành đạt sẽ gặp lại Thảo. Thời gian trôi nhanh. Minh Triệu được tin người yêu đi lấy chồng, cảm thấy buồn và tự nhủ: “Dù yêu Thảo nhiều đến đâu anh cũng không thể mang hạnh phúc đến cho Thảo được”.

Và nay Minh Triệu chỉ còn là chiếc bóng bên lề cuộc đời của nàng.

Bài viết thứ hai “Trái Tim Người Mẹ” đã nói hết tình mẫu tử khi vừa mới lọt lòng: “Chúa đã ban cho người một con trai đầu để dâng Ngài như ý nguyện. Thế nhưng tôi lại bị bệnh ngặt nghèo. Căn bệnh bại liệt toàn thân đã thiêu hủy sức khoẻ của tôi khi tôi đang còn thơ ấu, bắt tôi phải song hành kết bạn với chiếc xe lăn suốt đời. Chúa đã nhận lời cầu xin của mẹ tôi. Chúa đã chọn tôi; nhưng theo ý Ngài chứ không theo ý mẹ tôi”. Thế rồi khi qua định cư tại Mỹ, chị Minh Đức lái xe đưa con cùng đến trường Mesa College để học không may gặp tai nạn lưu thông nhưng may mắn chị thoát chết. Sau ba năm, chị tốt nghiệp Medical Assstant. Minh Triệu tốt nghiệp AA Degree ngành Computer Information Science sau 6 năm vất vả tưởng chừng như không thể nào vượt qua được. Sau khi tốt nghiệp, bệnh tình của Minh Triệu càng ngày càng suy sụp. Bệnh Muscular Dystrophy (bệnh teo bắp thịt) đã làm cho hai buồng phổi của Minh Triệu ngày càng teo lại, làm ngộp và khó thở. Do đó bác sĩ phải mổ chỗ cổ, đặt ống gắn máy để trợ giúp cho sự hô hấp. Nay cuộc sống của Minh Triêu hoàn toàn nhờ vào máy móc và sự săn sóc của mẹ. Đôi lúc Minh Triệu không muốn sống vì thân xác đau đớn và tâm hồn vô cùng thác loạn nhưng nhờ có mẹ bên cạnh an ủi: “Con đi rồi, mẹ biết sống cùng ai, biết sống cho ai nữa" Triệu ơi! Mất con rồi đời mẹ thành vô nghĩa, hãy vì mẹ, can đảm lên mà sống! Mẹ dìu con, con tựa mẹ, nâng đỡ nhau”. Hai hàng lệ của mẹ hòa với nước mắt của con như làm thành một giao ước không lời.

Mẹ quả là dòng suối dịu hiền, bài hát thần tiên, bóng mát trên cao, ánh đuốc trong đêm! Mẹ cũng là buồng chuối ba hương, xôi nếp một, đường mía lau. Đó chính là trái tim của mẹ.

Bài thứ ba là “Biển Vẫn Rạt Rào” cùng với tên của tập truyện “Biển Vẫn Rạt Rào”. Đây là truyện ngắn do óc tưởng tượng của tác giả Minh Triệu.

Mặc dù chưa bao giờ xuống ghe, xuống biển nhưng Minh Triệu đã viết một câu chuyện tình vượt biên thật cảm động. Đến giờ xuống ghe Minh Triệu đành bỏ lại người yêu tên Vân ở lại vì nàng đang bệnh nặng. Trước khi từ giã người yêu, Minh Triệu khẳng định sự chung thủy và hứa sẽ đón chờ nàng bên kia bờ đại dương ngập tràn ánh sáng. Còn Vân thì chắc chắn khi khỏi bệnh sẽ đi chuyến sau. Thế rồi khi Minh Triệu đến được đảo Bi-Đông, xem như đến được bến bờ tự do, chờ mãi chẳng nghe thấy tin tức gì về người yêu của mình. Suốt ngày anh lang thang quanh đảo một mình như cố đi tìm Vân. Một hôm, Minh Triệu nhận thư của gia đình báo tin: Vân đã xuống tàu, đi vượt biên, nay đã hai tháng mà chưa có tin tức gì. Anh vùng dậy như người điên chạy băng ra biển, nước mắt tuôn dài và la lớn: “Vân ơi!

Vân ơi! Anh đây, em đâu rồi"”. Chỉ có sóng biển ngoài khơi chạy vào thì thầm như đáp lại lời gọi: “Em là biển, lòng em là đại dương che chở thương yêu anh mãi mãi nghìn đời”. Những ngày sau, chiều về bên biển vắng, chỉ có tiếng gió trên những ngọn dừa làm nghiêng ngả những tàu lá xanh như cánh tay vẫy chào lưu luyến người đi. Anh xếp những trang giấy thành những chiếc thuyền nhỏ rồi nhẹ nhàng thả xuống biển. Con thuyền nhỏ nhấp nhô, chòng chành sau cơn sóng nhẹ rồi từ từ xa bờ mang nặng trĩu lời nhắn của anh với người vợ ngoan hiền không bao giờ cưới. Minh Triệu thì thầm: “Thuyền anh thì đã cập bến mà biển em thì vẫn mãi rạt rào thương nhớ theo anh. Xin em hãy ngủ yên, một giấc ngủ ngàn đời. Anh sẽ sống xứng đáng với tình em, sẽ mãi mãi chung thủy với em như sóng biển luôn yêu bờ cát trắng. Vân ơi!”.

Câu chuyện tình vượt biên thật lãng mạn nhưng cũng thật đớn đau. Tuy là hư cấu nhưng rất trùng hợp với muôn ngàn chuyện tình của những thuyền nhân không được may mắn.Xin thắp một nén hương lòng cho những người đã nằm xuống trong lòng đại dương.

Cuối cùng với sức khoẻ yếu kém, Minh Triệu đã viết bài “Bao La Tình Mẹ” để dự thi, anh nằm xe lăn mà viết trên computer, nhưng gỏ phím và bấm ‘mouse’ rât khó khăn đôi lúc tuột tay phải gọi mẹ đến giúp để ngón tay lại trên bàn phím. Minh Triệu cũng đã sáng tác nhạc khúc “Ánh sao Tình Mẹ”. Bài hát nầy đã được các ca sĩ Kim Tử Long và Mai Thiên Vân hát.

Những lần gặp Minh Triệu từ San Diego về thăm khu Little Sài Gòn,Nam Cali, tôi thấy cả gia đình, ngoài mẹ vừa là một cô ý tá thường xuyên bên cạnh săn sóc Minh Triệu như một em bé sơ sinh, còn có em gái và em rể đi theo để lo cho Minh Triệu giống như những nhân viên cấp cứu bên cạnh chiếc xe ‘Ambulance’của bệnh viện.Mỗi lần gặp tôi Minh Triệu đều vui vẻ, lễ phép hỏi: “Kính chào bác,bác có khoẻ không, độ nầy bác có sáng tác thêm gì nữa không"”. Nhiều lần tiếp xúc với Minh Triệu bên cạnh chiếc xe lăn tôi thấy đôi mắt Minh Triệu luôn sáng ngời mặc dù thân bất động, tiều tụy, da bọc xương, quanh người toàn dây nhợ và máy móc. Vậy mà Minh Triệu có một sức mạnh nội tâm kỳ lạ chiến đấu và đương đầu với mọi nghịch cảnh. Chị Minh Đức, mẹ của Minh Triệu là con người sống rất hài hòa với mọi người chung quanh. Cả hai mẹ con vui sống và rất có tình nghĩa.Có lẻ đó chính là sự kiên trì trong niềm tin tôn giáo.

Tam Giang Hoàng Đình Báu

Calfornia 14-7-2011

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi còn tại chức, không ít lần, T.T Nguyễn Xuân Phúc đã khiến cho dân tình hoang mang hay bối rối khi nghe những câu chữ rất lạ kỳ: “Quảng Ninh là đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Vĩnh Phúc sẽ vươn lên trở thành đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Long An phải trở thành đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Hải Phòng là đầu tàu quan trọng của cả nước’, ‘Bình Dương phải là đầu tàu phát triển kinh tế mạnh nhất của cả nước …”
Nhưng 64 năm sau (1960-2024), đảng đã thoái hóa, biến chất. Đảng viên thì tham nhũng, suy thoái đạo đức, lối sống tự diễn biến và tự chuyển hóa, bài bác Chủ nghĩa Mác-Lênin và cả “tư tưởng Hồ Chí Minh” nữa...
Một tuần sau, sau khi dư luận nổi sóng về phát biểu của thiếu niên Chu Ngọc Quang Vinh (“tôi coi đảng như một thế lực xấu chỉ biết lừa gạt dân”) tạm lắng – hôm 7 tháng 9 vừa qua – nhà văn Phạm Đình Trọng kết luận: “Sự việc cho thấy người dân, nhất là thế hệ trẻ đã có nhận thức sâu sắc về pháp luật, có ý thức về sự có mặt của cá nhân trong cuộc đời, trong xã hội”.
Nội dung phát biểu của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm ngày 27/08/2024 về đường lối khóa đảng XIV cho thấy ông không dám đi ra khỏi quỹ đạo một người Cộng sản bảo thủ để được tồn tại...
Kamala nhắc lại Donald Trump đã cảm ơn Tổng Thống Tập Cận Bình về những gì ông ta đã làm trong thời gian đại dịch COVID. Bà nhớ cả nội dung Trump đã viết trên Twitter: “Thank you, President Xi” và đọc lại cho chục triệu người dân Mỹ đang xem màn hình. “Khi chúng ta biết rằng Tập Cận Bình phải chịu trách nhiệm vì không cung cấp và cung cấp không đầy đủ cho chúng ta sự minh bạch về nguồn gốc của COVID.” Kamala nhắc lại cả việc Donald Trump đã mời Taliban đến David Camp, “là một nơi có ý nghĩa lịch sử đối với chúng ta, với tư cách là những người Mỹ, một nơi mà chúng ta tôn vinh tầm quan trọng của ngoại giao Hoa Kỳ, nơi chúng ta mời và tiếp đón các nhà lãnh đạo thế giới được kính trọng. Và cựu tổng thống này với tư cách là tổng thống đã mời họ đến David Camp vì ông ta, một lần nữa, không biết tầm quan trọng và trách nhiệm của tổng thống Hoa Kỳ. Và điều này quay trở lại vấn đề ông ta đã liên tục hạ thấp và coi thường các quân nhân của chúng ta, những người lính đã hy sinh...
Từ ngày nước Mỹ lập quốc, chưa bao giờ nụ cười của một ứng cử viên tổng thống lại bị đối thủ mang ra mổ xẻ, tấn công với những lời lẽ không phù hợp với tư cách một người tranh cử vị trí lãnh đạo quốc gia. Nhưng ngược lại, cũng chưa bao giờ nụ cười của một ứng cử viên tổng thống lại trở thành niềm hy vọng cho một đất nước đang đối đầu với mối nguy hiểm “duy nhất suốt 248 năm” (theo lời cựu Phó Tổng Thống Dick Chenny.) Đó là nụ cười của Kamala Harris – Một nụ cười đang ngày càng thay hình đổi dạng cuộc tranh cử tổng thống kinh điển của nước Mỹ.
Cựu Tổng Thống Donald Trump đã trình bầy kế hoạch kinh tế của ông tại Economic Club of New York trước đám đông các kinh tế gia, lãnh đạo doanh nghiệp và nhà báo vào 5-9-2024 vừa qua. Buổi nói chuyện này nằm trong chiến dịch tranh cử. Kế hoạch kinh tế trong nhiệm kỳ 2 nếu ông thắng cử bao gồm nhiều chính sách mà ông đã thi hành trong bốn năm đầu cầm quyền. Ông tuyên bố sẽ loại bỏ nhiều chương trình của chính quyền Biden. Ứng cử viên tổng thống của Cộng Hòa quảng cáo chương trình của ông với thuế nội địa thấp, thuế nhập cảng cao chưa từng thấy, giảm bớt luật lệ, và kinh tế phát triển mạnh. Nhưng nhiều chuyên viên đã nghi ngờ giá trị của chương trình kinh tế này. Nhiều người đã lên tiếng chỉ trích đề xuất kinh tế của Trump như chúng ta sẽ thấy trong những phần dưới đây của bài báo này.
Cuộc bầu cử tổng thống Mỹ vào tháng 11 sắp tới không chỉ định hình tương lai chính trị của quốc gia trong vài năm tới mà còn đặt ra những câu hỏi căn bản về bản sắc và tương lai của chính nước Mỹ. Trong khi kết quả bầu cử sẽ quyết định nhiều vấn đề quan trọng, những xung đột sâu sắc về bản chất của nước Mỹ đã được phản ảnh rõ nét qua đường lối, chính sách nêu ra tại hai đại hội Đảng Cộng Hòa và Dân Chủ vừa qua.
Tôi đã xem qua cả trăm bài viết với với nội dung và ngôn từ (“đầu đường xó chợ”) tương tự nhưng chưa bao giờ bận tâm hay phiền hà gì sất. Phần lớn, nếu không muốn nói là tất cả, các bạn DLV đều không quen cầm bút nên viết lách hơi bị khó khăn, và vô cùng khó đọc. Họ hoàn toàn không có khái niệm chi về câu cú và văn phạm cả nên hành văn lủng củng, vụng về, dài dòng, lan man trích dẫn đủ thứ nghị quyết (vớ vẩn) để chứng minh là đường lối chính sách của Đảng và Nhà Nước luôn luôn đúng đắn. Họ cũng sẵn sàng thóa mạ bất cứ ai không “nhận thức được sự đúng đắn” này, chứ không thể lập luận hay phản bác bất cứ một cáo buộc nào ráo trọi.
Ngày 20/7/1969, hai phi hành gia Neil Armstrong và Edwin Aldrin đi vào lịch sử như là hai người đầu tiên đặt chân lên Mặt Trăng thế nhưng sự kiện này bị một số nhà “lý thuyết âm mưu” lên tiếng phủ nhận. Căn cứ vào những điểm “khả nghi” trong tấm hình chụp Armstrong đứng cạnh lá cờ cắm trên Mặt Trăng, họ quả quyết rằng tất cả chỉ là chuyện dàn dựng và bức hình này chỉ được chụp tại một sa mạc ở Nevada. Nhưng bằng chứng của vụ đổ bộ ấy đâu chỉ duy nhất một tấm hình? Tàu Appollo 11 phóng từ mũi Kennedy trước con mắt hàng chục ngàn người và hàng trăm triệu người qua ống kính truyền hình. Hàng trăm ngàn thước phim quay được và chụp được khi tàu Appollo vờn trên quỹ đạo quanh mặt trăng, cảnh tàu con rời tàu mẹ để đổ bộ, cảnh các phi hành gia đi bộ và cả những túi đất đá mang về từ Mặt Trăng v.v. Chúng ta thấy gì ở đây? Những bằng chứng xác thực thì nặng như núi nhưng, khi đã cố tình không tin, đã cố vạch ra những âm mưu thì chỉ cần mấy điểm khả nghi nhẹ tựa lông hồng.
DB Derek Trần: Tôi làm tất cả để bảo vệ cộng đồng mình trong vấn đề di trú

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.